Hắn giống như bị trúng điện mạnh đẩy cô ra, vẻ mặt ảo não cùng với tức giận.
「 La Ẩn?」 Hướng Uyển Thanh sửng sốt một chút, khó hiểu mở to một đôi mắt đẹp đầy sương mù nhìn hắn.
「 Uyển Thanh…… Em tốt nhất cách xa anh một chút, đừng tới gần anh……」 Hắn thở hổn hển quát khẽ, thân thể nhưng đứng ở bờ vực đau khổ nói.
「 Sao vậy?」 Cô vẫn không hiểu.
「 Anh…… Thật ra anh đã quyết định trở về vân tiên động」 Hắn hít một hơi, thật vất vả mới đem dục hỏa trong cơ thể áp chế.
Cô giật mình nhìn hắn, khuôn mặt vốn phi hồng giờ trở nên tái mét.
「 Anh…… anh phải đi về sao?」Cô đột nhiên cảm thấy lời của hắn giống như tảng đá lớn nặng ngàn cân.
Lúc trước cô hy vọng hắn trở về nhưng hiện tại trong tình huống này cô lại có cảm giác bị vứt bỏ.
「 Phong hồn châm làm anh hao tổn không ít sức lực,anh gần đây ngay cả duy trì hình người cũng rất khó khăn, chứ đừng nói biến thành người thật sự…… Cho nên, anh quyết định sẽ trở về Vân Tiên Động, đi tìm tiên nhân giúp thu châm……」 Hắn xoay người tránh ra, không đành lòng nhìn vẻ mặt cô lúc này.
「 Nhưng sau khi anh trở về…… thì sẽ vĩnh viễn là dáng hồ……」 Cô can thiệp nói.
「 Anh biết, nhưng theo như lời em nói, làm hồ còn tốt hơn cả đời bị nhốt trong bóng tối.」 Hắn thản nhiên nói.
「 Cũng đúng……」 Cô thử muốn nhìn hắn cười, nhưng không biết vì sao cố gắng mãi vẫn không cười được.
Mới nói không bao giờ nữa rời khỏi hắn, không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ cách xa……
「 Em đã nghĩ thật lâu, làm như vậy cả hai chúng ta sẽ đều tốt,anh sẽ không mất đi hồn phách, mà em cũng có thể báo cáo với tiên nhân……」 Hắn chỉ có thể như thế an ủi cô và cả chính mình.
Đối với hai người như vậy đều tốt……
Hắn không biết cô cũng là hạ nhiều quyết tâm mới có thể ở cùng một chỗ với hắn,cô lãng phí rất nhiều thời gian mới nghĩ thông suốt, cô không muốn khai báo với ai, cô chỉ là muốn dũng cảm yêu.
Không nghĩ tới cô cố gắng hết sức, hắn lại lùi bước……
「 Sau khi anh đi rồi, tất cả đồ dung và cả phòng hoa đều để lại cho em,em có thể ở ở trong này nhưng một mình tốt nhất cẩn thận một chút, đừng có tiếp xúc gì với Lưu gia nửa, về sau muốn tìm đối tượng tốt nhất mở to hai mắt, đừng lại tìm người đàn ông xấu như tên khốn kia……」 Hắn nén đau lòng ra vẻ thoải mái mà nói.
「 Đừng nói nữa!」 Cô không muốn nghe hắn dùng loại gì khẩu khí nhắc nhở này nói chuyện với cô.
Hắn ngẩn ngơ, ánh mắt lại nhìn vào con ngươi tối đen của cô.
「 Chuyện của em, em sẽ tự mình xử lý……」 Cô nhìn hắn, sâu kín nói tiếp:「 Cuộc đời này nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm,em sẽ thay chính mình tìm một người bạn đời,anh yên tâm……」
「 Uyển Thanh……」 Hắn không rõ vì sao cô có vẻ mặt tuyệt vọng này.
「 Sau khi trở về phải an phận tu hành! Đừng nữa trốn loạn,làm cho tự quan khó xử……」 Cô nói xong lại có chút nghẹn ngào.
「 Anh sẽ trở về chờ em, có lẽ chúng ta không thể thành người yêu, vậy thì vĩnh viễn làm bạn đi, anh làm ngươi hồ còn em làm tự quan của anh, chúng ta vẫn có thể lấy một loại phương thức khác ở cùng một chỗ……」
Lời hắn còn chưa dứt cô đã rơi lệ đầy mặt.
Hắn quyết định trở về làm một chỉ hồ, nhưng mà cô lại chỉ có thể luân hồi ở nhân gian, bởi vì cô một mình hạ phàm cho nên phải trả giá khá đắt –
Vĩnh viễn không về được tiên giới.
Hắn bị nước mắt của cô làm hồ đồ, là cô muốn hắn trở về, hiện tại hắn thuận theo lời của cô, vì sao cô ngược lại thương tâm thành như vậy?
「Em làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Hay là em không muốn anh đi?」 Hắn nhìn cô hận không thể ôm cô vào lòng,khi tay vươn ra được một nửa lại rụt trở về.
Hắn sợ ôm được cô sẽ không muốn buông tay.
Cô lắc đầu, vội la lên:「 Không, quyết định của anh là đúng, vậy trở về đi! Trước khi Phong hồn châm đoạt hồn phách của anh thì mau trở về……」
Cô làm sao có thể vì bản thân mà hại hắn, nói đi nói lại lúc trước hạ phàm mục đích cô là khuyên hắn trở về sao.
La Ẩn cảm thấy cô hình như đang gạt hắnchuyện gì trong lòng có chút bất an.
「 Không vội,anh ngày mai mới đi.」 Hắn muốn ở bên cô trong chốc lát.
「 Không, phải đi liền, đừng trì hoãn thời gian.」 Cô nhanh thanh thúc giục.
「 Em chẳng lẽ không muốn ở bên cạnh anh thêm một chút sao?」 Hắn có chút oán giận.