Nhìn Tang Vãn Cách làm đâu vào đấy, thậm chí động tác lại vô cùng ưu nhã, chân mày Hùng Thần Giai càng nhíu chặt. Lúc cô xoay người lại muốn lấy thứ gì đó, đột nhiên nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn như có thâm cừu đại hận, bị dọa giật cả mình. Đôi mắt xinh đẹp chớp chớp có chút không hiểu hắn đang bực dọc cái gì "... Gấu, trong tay anh là trái dưa leo, không phải thanh sắt... Anh xác định cần dùng nhiều sức vậy sao?" Hình như có chút không ra hình dáng gì rồi.....
Hùng Thần Giai sửng sốt, lúc hoàn hồn lại thì mặt mày cũng nhất thời đỏ bừng lên, bây giờ làm gì cũng muộn rồi, mất bò mới lo làm chuồng, nắm trong tay một đống dưa leo lúc này đã mềm nhũn như thịt cua, đem nhấn vào trong nước, cố gắng làm ra vẻ tất cả đều bình thường. Miệng còn cong lên hắc hắc cười, mặt thì giả bộ bình thản hả hê kêu réo Tang Vãn Cách.
Cô nắm một mớ hành lá cắt nhỏ, trở lại trước kệ bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không nhịn được mỉm cười, lúc cô đang cười trộm vui vẻ, đột nhiên có một bàn tay vẫn còn ướt đẫm từ phía sau lưng ôm lấy hông cô, hô hấp nóng bỏng cứ như vậy mà phun ở bên cổ nhạy cảm của cô, chẳng những vậy còn mang theo chút ác ý gặm cắn: "Em đang cười anh đúng không?"
Tang Vãn Cách cố nén cảm giác tê ngứa, hơi nghiêng đầu đáp: "Không có mà."
"Em rõ ràng là đang cười anh." Anh bạn gấu nào đó có chút bất mãn, nhưng sâu trong đôi mắt đen như mực lại toát ra nét cười dịu dàng, môi mỏng cũng bắt đầu ở xung quanh cổ cô gặm cắn, ngửi khắp nơi giống như chú cún to lớn làm Tang Vãn Cách phải dở khóc dở cười, "Được rồi đó gấu, không nên ồn ào nữa... Bên ngoài còn có người..."
"Không sao, mấy thằng nhóc kia không có can đảm đi vào đâu, càng không có can đảm nghe lén". Nói xong, ánh mắt hắn y như muốn giết người, tựa như có thể dùng ánh mắt phóng dao hung hăng nhìn về phía cửa phòng bếp, nhìn mấy cái đầu tóc loáng thoáng ngoài kia, hắn hận không thể một phát bắn chết hết bọn chúng.
May mà những người kia cũng rất thức thời run lên một cái, sau đó ảo não liền rời đi phạm vi tầm mắt Hùng Thần Giai, từng người một ngoan ngoãn chạy về phòng khách ngồi, tiếp tục thảo luận chuyện bát quái của mình.
Ai nói trên thế giới này chỉ có phụ nữ là thích tám?
Có lúc, đàn ông so với phụ nữ còn thích tám hơn nữa ấy chứ.
"Coi như không có ai nghe lén hay nhìn lén, nhưng lúc nấu ăn anh cũng không nên cứ cọ quẹt lên người em." Tang Vãn Cách đưa tay muốn đẩy mặt của hắn ra, nhưng ngại tay mình đang dính nước nóng nên thôi, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mặc cho hắn ở trên người cô giống như là keo dán bám dính lấy mình, cô vô lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho kẻ địch tấn công vào người mình.
Nhưng bàn tay gấu của người nào đó càng ngày càng không an phận, xuyên qua tạp dề bò vào trong áo sơ mi, dần dần nhích lại gần bộ ngực của cô, cuối cùng cũng thành công làm Tang Vãn Cách nổi đóa la lên: "Gấu!"
Bị cô hô to như vậy, anh bạn gấu nào đó chột dạ liền lập tức rút tay về, lúc Tang Vãn Cách quay đầu lại nhìn hắn, hắn lại đang giương ra bộ mặt thật vô tội, biểu hiện như anh cái gì cũng không làm, anh thật không biết gì cả, làm Tang Vãn Cách vừa nhìn thấy vừa tức vừa buồn cười, một hồi lâu sau cô cũng không biết nên phản ứng thế nào, không thể làm gì khác hơn là lòng dạ sắt đá lấy bàn tay hắn đang bám trên người mình kéo xuống, rồi lại đẩy bờ vai của hắn, đem cả người hắn ép ngồi yên xuống cái ghế trong phòng bếp, xoay người tìm cái rổ đậu gì đó đưa đến trước mặt hắn nói: "Anh rãnh quá thì ngồi lột vỏ hết đi, em muốn làm món song đậu nấu cá hố." Nói xong còn nghiêng đầu qua hỏi hắn, "Anh có thích món này không?"
Hùng Thần Giai mân mê môi mỏng: "Anh không kén ăn." Trên căn bản hắn là kẻ điển hình không ăn thịt sẽ chết, một ngày mà hắn không ăn thịt hai mắt sẽ ửng hồng muốn cắn người.
"Ừ..." Tang Vãn Cách gật đầu một cái, lần nữa trở lại trước kệ bếp bận rộn, lúc đem rau muống bỏ vào nồi còn không quên tranh thủ quay đầu lại hỏi hắn một câu, "Anh thích ăn cay đúng không?"
Hắn sững sờ gật đầu, hắn thích ăn cay, cũng có thể ăn cay, chỉ là thật lâu rồi không có ăn nữa, bởi vì cô không thích ăn cay. Để đề phòng mình không cẩn thận bỏ hạt tiêu cay hay gì đó trong thức ăn, hắn đã khắc chế mình không được ăn cay hơn nhiều năm rồi, trời mới biết những năm gần đây khẩu vị hắn cơ hồ lạt lẽo đến mức muốn chảy ra nước rồi!
Nhưng nếu Tang Vãn Cách không thích thứ gì, hắn cũng không thích nữa. Cho dù thích cũng thành không thích, cô yêu thích những món ăn có vị nhẹ như món Quảng Đông... Tự điển món ăn, thế là hắn cũng thích theo, còn những thứ hắn vốn yêu thích ngược lại dần dần đã quên hết.
Hùng Thần Giai ngơ ngác nhìn bóng lưng bận rộn của Tang Vãn Cách, lắp bắp hỏi: "Làm sao em biết anh thích ăn cay?"
Cô cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ nói: "Anh trước kia thích nhất không phải là mua chút mì xào ớt, cùng cổ vịt về uống với bia sao?” Nói xong cô quay đầu lại nhìn hắn, nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu, "Hay là em nhớ lầm rồi?" Bảy năm trước kia vào lần đầu gặp mặt, hắn không phải giơ lên bịch chứa đầy bia và mì xào ớt, cổ vịt nướng cười khúc khích sao? "Khẩu vị của anh thay đổi rồi hả?"
Tròng mắt đen chợt lóe lên, Hùng Thần Giai lập tức giải thích: "Không có, anh thích ăn, chỉ cần là em làm anh đều thích cả."
Tang Vãn Cách cười cười, xoay người sang chỗ khác bắt đầu làm tiếp! Cô đem nước ép ớt cùng hạt đậu phộng đã đập vụn đổ ra, mùi thơm lập tức lan tỏa cả gian phòng bếp: "Bớt lắm mồm đi." Tay nhỏ bé cầm lên một chút tương ớt cùng hạt đậu phộng đưa vào trong miệng hắn, cực kỳ mong đợi hỏi: "Có đủ vị không?"
"Vậy thì tốt." Lại nhặt hạt đậu phộng khác đưa lên miệng hắn, Tang Vãn Cách xoay người tiếp tục làm bếp, không quên lấy thêm chút vừng ném vào chỗ đậu phộng, thỉnh thoảng lại đi tới mở nồi nhìn xem thịt bò mềm chưa.
Hùng Thần Giai dường như rưng rưng nuốt xuống vị cay lan tỏa trong miệng, hắn yên lặng ngưng mắt nhìn bóng lưng Tang Vãn Cách bận rộn, đột nhiên lại cúi đầu nhìn chân của mình, lặng lẽ thay cô lấy dưa leo cùng đậu đã bóc vỏ đặt lại trên kệ bếp, sau đó lại tiếp tục si ngốc nhìn chằm chằm cô.
Lúc Tang Vãn Cách xoay người lại nhìn thấy bộ đáng thương ngoan ngoãn của hắn, không biết nên khóc hay nên cười nữa, cô đưa tay sờ sờ mặt hắn: "Anh làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ muốn nhìn em làm." Hắn cũng ngoan ngoãn trả lời, tròng mắt đen mang theo vô hạn thương tiếc nhìn tay cô, "Về sau không cần xuống bếp nấu nướng nữa, nhìn tay em bị nước sôi bắn làm phồng rộp lên rồi, bảo mang bao tay em lại không nghe." Loại việc nhà này cứ giao cho hắn làm là tốt nhất, công chúa của hắn chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
"Anh có bao giờ thấy luộc sợi mì mà mang bao tay chưa?" Tang Vãn Cách xem thường liếc hắn một cái, "Sinh nhật là phải ăn mì, đây là truyền thống ông cha lưu truyền." Nói xong cô liền bưng một đĩa trứng muối tới, mở tủ lạnh tìm chút bánh rán, "Ăn trước một ít đi, sắp làm xong rồi."
Hùng Thần Giai ngơ ngác nhìn Tang Vãn Cách ở trước mặt mình bận rộn, tròng mắt đen càng phát ra ánh sáng nhu tình như nước. Ai có thể nói cho hắn biết tất cả những thứ trước mắt này là thật đúng không, không phải do hắn tưởng tượng đến mức ảo giác chứ? Công chúa của hắn thật đang mặc một cái tạp dề có hình nhân vật trong phim hoạt hình, đứng ở trong bếp nấu mỳ, lại còn cười thật dịu dàng với hắn ── dịu dàng giống như lần đầu tiên hắn gặp cô vậy.
... Tất cả đều là thật sao?
Lòng của cô, thật đã bắt đầu thuộc về hắn rồi sao?