Tang Vãn Cách chớp đôi mắt to ngây ngốc nhìn mọi thứ trước mắt, có chút không dám tin, tuy vậy, cô vẫn cố gắng duy trì hình tượng ưu nhã của mình, trừ vẻ mặt có vẻ hơi chậm hiểu một chút, cùng đôi mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra biểu lộ ra bên ngoài, người bình thường tuyệt đối không thể nhìn ra tâm tình giờ phút này của cô là gì.
Không chỉ có cô, tất cả người đang đứng trong nhà đều mang vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc, hồi lâu sau mới có người lắp bắp trả lời Hùng Thần Giai: "Hôm nay là sinh nhật anh đó lão đại... Cho nên mấy anh em mới mua ít thứ vội chạy tới mừng sinh nhật cho anh..." Nhưng ai biết bạn gấu nào đó một chút cũng không cảm động đối với hành động này của đám anh em, không chỉ không vui, thậm chí còn rống to vào mặt bọn họ! Quả nhiên, thấy sắc quên bạn là thiên tính của mỗi người đàn ông mà!
"... Sinh nhật của tao?!" Hùng Thần Giai sửng sốt, chợt bừng tỉnh hiểu ra, "Cho nên tụi bây mới làm phòng ốc của tao thành cái đống quái quỷ này hả?" Làm loạn như vậy, để ai quét dọn hả?! Nghĩ tới đây, mặt hắn vội vã thay bằng khuôn mặt dữ như hổ nói, "Tụi bây trước khi đi nếu không dọn phòng ốc của tao cho sạch sẽ, tao liền lột da tụi bây ra!".
Cuộc nói chuyện đầy máu lạnh đáng sợ làm mọi người nghe đều đổ mồ hôi hột, ai cũng không dám ngẩng cao đầu lên. Mặc dù thân thể đang run rẩy sợ hãi nhưng ánh mắt bọn họ vẫn không nhịn được, len lén nhìn về phía Tang Vãn Cách, ai cũng hận không thể trừng mắt lên hết cỡ, lại mở to mắt nhìn Hùng Thần Giai, cực kỳ mong đợi hắn cho mọi người một lời giải thích về thân phận của mỹ nữ này, nhưng Hùng Thần Giai làm gì để ý đến chứ, hắn chính là đang giả chết, không để ý tới người khác nghĩ gì.
Bất đắc dĩ, đám anh em không thể làm gì khác, mọi việc đều trông cậy vào người có da mặt dầy nhất, Dương Ngạo. Hắn ngước mặt lên tươi cười lại gần, đôi tay bỉ ổi xoa xoa, lộ ra hàm răng trắng như tuyết nói: "Em nói này đại ca ~~~~"
Hắn nói, giọng cố tình hạ xuống thật mềm mại đáng yêu. Hùng Thần Giai nghe thấy mà muốn buồn nôn, lẽ ra theo bản năng hắn định cho tên này một trận rồi ném ra đường, nhưng hắn lại ngại Tang Vãn Cách đang ở bên cạnh nên thôi, hắn không muốn để công chúa của hắn nhìn thấy khía cạnh bạo lực của hắn. Dáng dấp hắn vốn đã doạ người rồi, bây giờ mà lộ ra bản năng bạo lực trong tiềm thức trước mặt công chúa nữa thì chẳng phải hắn vĩnh viễn không thể ngóc đầu dậy sao?!
Thấy Hùng Thần Giai mắt điếc tai ngơ, những người liên can vội vàng vừa gọi vừa cọ, "Đại ca", "Lão đại", tiếng kêu không dứt bên tai. Hùng Thần Giai vẫn không nói gì, bọn họ cũng không dám chủ động đến gần Tang Vãn Cách, không thể làm gì khác hơn là dùng đôi mắt mong đợi nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai, chờ đợi lò lửa nóng bát quái sắp nổ tung.
Sau đó, một tiếng gầm vang lên làm chút buồn ngủ còn sót lại của Tang Vãn Cách cuối cùng tan biến mất, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm nhóm người trước mặt mình, bị dọa đến sững sờ sửng sốt. Bọn người...trước mắt này nhìn qua dáng vẻ cũng là những người đàn ông trưởng thành rồi, không có cô gái nào trong nhóm người này, mỗi một người đều có dáng dấp giống con người, tuy không thể nói đều là tuyệt thế mỹ nam nhưng cũng không có người nào xấu xí hơn Hùng Thần Giai cả.
Cô kéo kéo ống tay áo Hùng Thần Giai, rồi nhạy cảm phát hiện hai chữ sinh nhật cô vừa loáng thoáng nghe được lúc nãy: "Hôm nay là sinh nhật của anh hả?" Hỏi xong, một tia nhàn nhạt từ đáy lòng cô từ từ dâng lên, đầu gấu này... Chắc là không phải sinh nhật của hắn thật chứ, nếu phải tại sao hắn lại bày ra khuôn mặt như mẹ kế thế này đây?
Hùng Thần Giai đối mặt với đám anh em hung ác như muốn ăn thịt người, nhưng khi quay qua nhìn mặt Tang Vãn Cách, chỉ trong nháy mắt liền trở nên nhu nhược như gió xuân: "Đúng rồi đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của anh!" Hắc hắc, không biết có thể mượn cơ hội này tranh thủ chút phúc lợi không?
Tang Vãn Cách nhìn mấy người đàn ông cao lớn kia, thấy trên mặt họ ai nấy đều lộ ra vẻ cầu khẩn, rõ ràng muốn ở lại, thế là cô liền cười cười, sờ sờ cánh tay căng cứng của Hùng Thần Giai: "Vậy thì mọi người cùng nhau ăn mừng chút đi, em không biết hôm nay là sinh nhật của anh đấy."
"..." Hùng Thần Giai do dự rất lâu, trợn mắt nhìn đám anh em trước mặt, dùng ánh mắt ăn thịt người cảnh cáo bọn họ không được phép nói lung tung, sau đó miễn cưỡng gật đầu "Được rồi."
Thế là một loạt tiếng hoan hô trong nháy mắt vang rần trời.
"Đúng rồi đại ca, anh còn chưa giới thiệu cho tụi em biết vị mỹ nữ này là ai?" Một tên xem ra hết sức thật thà đụng vai Hùng Thần Giai cười ha hả hỏi.
Hùng Thần Giai vẫn không nhúc nhích ôm Tang Vãn Cách đi vào trong, trực tiếp mang theo cô ngồi xuống ghế sofa, lúc này mới lười biếng giương mắt nhìn bọn họ: "Cô ấy là bà xã của anh, Tang Vãn Cách." Nghe vậy, mọi người ồn ào lên muốn hỏi thăm, đùa giỡn, chọc nghẹo một chút, hắn liền lớn tiếng doạ người trước: "Bọn nhóc các ngươi không cần biết bốn chữ này viết như thế nào, cũng không được gọi biệt danh gì đó, trực tiếp gọi cô ấy chị dâu là được rồi. Nhất là cậu ── Dương Ngạo, tuyệt đối không được đến gần bà xã của anh trong bán kính ba bước rõ chưa!"
Mọi người một phen sửng sốt, cái tên có vẻ thật thà lúc nãy lại ngu ngơ hỏi một câu: "Lão đại, anh không phải không đứng lên được sao?"
Vừa nói xong câu liền thấy ánh mắt Hùng Thần Giai như hung thần ác sát phóng đao, tên đó thật lòng tin tưởng, nếu như khi đó không có chị dâu ngồi kế bên, rất có thể hắn đã đứt vài khúc xương nằm ở trên giường không bò xuống được nữa.
Tang Vãn Cách không nhịn được nhếch miệng cười, tay nhỏ bé vỗ vỗ cánh tay tráng kiện của Hùng Thần Giai: "Anh còn chưa giới thiệu với em bọn họ là ai." Hắn mà bất lực hả... Còn ai có thể biết rõ ràng hơn cô?
Hùng Thần Giai hơi chần chừ ── hắn không muốn Tang Vãn Cách đi vào thế giới của hắn, bởi vì thế giới kia rất nhiều máu tanh và tàn nhẫn, không thích hợp với người thuần mỹ như cô: "Ách, bọn họ, bọn họ là..." Hắn do dự nên dùng lời nào vừa che dấu được vừa không làm cô sinh nghi.
Dương Ngạo mở miệng trước, đôi mắt hoa đào cười híp, nháy đôi mắt tà khí về bốn phía: "Chị dâu tốt, em là Dương Ngạo, Dương của dương thụ, Ngạo của ngạo mạn, chị dâu cứ gọi em lão Tứ được rồi."
"Hắc hắc, còn em là lão Tam Lý Minh, chị dâu mạnh khỏe." Cái tên có vẻ thật thà khi nãy cũng gãi gãi đầu nói.
Tiếp theo là một người xem ra vô cùng trầm ổn bình tĩnh lên tiếng: "Tần Thông, lão Nhị."
Cuối cùng là một cậu thanh niên có gương mặt trẻ con như... nam sinh: "Chị dâu tốt, em là ŧıểυ Ngũ Giản Phồn. Chị dâu thật là xinh đẹp, chị thật sự yêu thích lão đại của chúng em sao?"
Tang Vãn Cách bị hắn hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhanh chóng đỏ lên, một hồi lâu cũng không đáp lại, bộ dáng mỹ miều e lệ làm cho mấy tên đàn ông trước mặt nhìn muốn choáng váng, đáy lòng cả đám đều rối rít oán thầm hoa lài cắm bãi cức trâu, lão đại thực sự gặp vận may! ŧıểυ mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cư nhiên lại bị lão đại nhanh chân đến trước!
Bạn gấu của chúng ta làm sao lại không biết mấy tên gia khỏa kia trong lòng đang nghĩ cái gì, hắn nghiến răng, âm trầm nói: "Cô ấy biết anh sớm hơn tụi bây, vì vậy không cần tụi bây tiếp tục ở đây ── nói nhảm!" Chữ 'cái rắm' sau khi bị Tang Vãn Cách dùng ánh mắt cứng rắn nhìn sang, hắn đành miễn cưỡng chuyển thành 'nói nhảm' khiến mấy tên đối diện cảm thấy thật thỏa mãn, hiếm khi thấy lão đại như vậy, hình ảnh mấy trăm năm khó gặp thế này nếu không vui vẻ cười lớn thì thật hổ thẹn với lòng!