Bàn tay thô to dọc theo da thịt trắng nõn mềm mại trơn bóng xuống phía dưới, di chuyển khắp cả thân thể mềm mại của cô, một hồi lại quay trở về chốn cũ, thế là hai bên kiều nhũ lần nữa rơi vào bàn tay gấu, bị hắn xoa nắn mất đi hình dáng ban đầu. Đầu vυ" hồng hào nho nhỏ ở trong không khí đứng thẳng lên, màu sắc đỏ tươi điểm trên vυ" trắng như ngọc lại càng thêm mê người hơn.
Hùng Thần Giai xem đến mắt dường như cũng choáng váng, tốc độ xoa nắn mềm mại trong lòng bàn tay cũng từ từ tăng nhanh, kể cả tiếng thở dốc nồng nhiệt cũng thẳng tắp truyền đến tai Tang Vãn Cách.
Tay của cô vẫn nắm lấy tóc của hắn, đem đầu tóc dài của hắn bới tung như chuồng gà. Ở nơi này không có bất kỳ người nào làm phiền tới họ, trong mắt của hắn chỉ có cô, trong mắt cô cũng chỉ có hắn.
Tang Vãn Cách nhẹ nhàng thở hổn hển, mặc dù có chút không thích cùng ngượng ngùng, nhưng cô vẫn đem hết mọi thứ của mình hoàn toàn rộng mở trước mặt Hùng Thần Giai, ngón tay trắng mịn chậm chạp đi xuống, dời đến hai vai rộng chắc của hắn, sau đó dừng lại, giống như đã tìm được thứ giúp mình yên lòng. "Gấu....." Thanh âm cô mềm mại đến không ngờ, "Anh, anh nhẹ một chút..."
"Được, được, được!" Hùng Thần Giai kích động thiếu chút nữa nói năng lắp bắp, lòng tràn đầy vui mừng không nhịn được liền hạ thấp xuống hôn cái miệng nhỏ nhắn, nơi cánh môi mềm mại của cô từ từ gặm cắn, động tác vuốt ve cũng không ngừng, cùng với ngón trỏ nắm lấy đầu vυ" nho nhỏ phiếm hồng của cô xoa lấy mấy cái rồi chầm chậm bắt đầu xoay tròn, cho đến khi bọn chúng cứng rắn đứng thẳng trong lòng bàn tay của mình lộ ra màu sắc vừa đỏ lại vừa cứng vừa thành thục, môi mỏng mới hung hăng hôn Tang Vãn Cách cái cuối rồi thay đổi cắn lên nụ hoa đầy đặn ngạo nghễ đang ưỡn lên kia, đầu lưỡi linh hoạt không thể tưởng tượng nổi theo quầng vυ" màu hồng xinh đẹp đảo qua đảo lại, đem bầu vυ" trắng như tuyết gặm đến khi lưu lại loang lỗ dấu vết, nước miếng dường như thoa khắp cả bộ ngực của Tang Vãn Cách.
Địa phương mềm mại nhu nhược đó trong phút chốc đã ướt át róc rách, cảnh xuân vô hạn, mùi thơm tràn ngập, dũng đa͙σ tĩnh mịch khít khao tựa hồ như cách vài tầng vải vóc gọi mời Hùng Thần Giai, khát cầu hắn mạnh mẽ cường hãn đoạt lấy mình.
Bàn tay thoăn thoắt chẳng biết đã thăm dò vào chốn đào nguyên lúc nào, cách viền tơ thật mỏng của qυầи ɭóŧ, nơi tản ra khí nóng trong hoa huyệt nhẹ nhàng gây xích mích, mỗi một lần đều lướt qua phấn hạch nhạy cảm rồi lại khẽ ấn vào miệng huyệt, sau đó chống đỡ vải vóc mềm mại chậm rãi đem ngón tay của hắn cắm đi vào.
Mật dịch mang hương vị ngọt ngào trơn mềm rất nhanh thấm vào tay hắn, thân thể Tang Vãn Cách lúc chưa động tình đã rất nhạy cảm, huống chi hiện tại cô lại động tình? Chất lỏng ngọt ngào cơ hồ thấm ướt đầy một khoảng dra giường dưới thân hai người, trong phòng tràn đầy tư vị nam nữ giao hoan triền miên mập mờ làm người ta không tự chủ được mà đỏ mặt.
Miệng của hắn ngậm một bên đầu vυ", tròng mắt đen thâm trầm ngưng mắt nhìn mặt Tang Vãn Cách, hai bàn tay to một tay thì chôn ở giữa hai chân cô, một tay khác không cần tốn nhiều sức nắm lấy cái mông nhỏ của cô, đầu ngón tay khéo léo lại thay thế một ngón tay khác cắm vào trong hoa huyệt non mềm của cô.
Tang Vãn Cách ngoan ngoãn không phản kháng chút nào ── mặc dù thân thể mảnh mai của cô khi ở trong tay hắn lại càng không ngừng run rẩy, mặc dù tất cả của cô đều đang phơi bày trước mặt hắn, thân thể cũng có cảm giác không khống chế được, có gì đó hơi khác thường... Nhưng mà, cô thủy chung cũng không cự tuyệt.
Đôi tay bé nhỏ của cô vốn đang để trên vai của Hùng Thần Giai lại đổi thành ôm cổ của hắn, cánh tay trắng như tuyết quấn trên người hắn, nhẹ nhàng ôn nhu, nhẫn nại không chút sơ sót.
Không có bất kỳ ngôn ngữ trao đổi nào, thậm chí ánh mắt hai người cũng chưa nhìn qua nhau nhưng lại biết được tâm ý của nhau rất rõ ràng, thậm chí Hùng Thần Giai có loại kích động muốn lã chã rơi lệ.
Hắn kiên trì lâu như vậy, yêu lâu như vậy, hành hạ cùng bị giày vò lâu như vậy, tất cả chua xót trong lòng cuối cùng cũng đã được hồi báo, hắn cuối cùng cũng được cô đáp lại. Nhận thức này khiến Hùng Thần Giai suýt nữa không nhịn được mà khóc lớn lên, nếu không phải sợ Tang Vãn Cách bị chính mình dọa chạy mất thì nói không chừng giờ phút này hắn đã thành gấu khóc nhè rồi.
Để che giấu sự thất thố của mình, hắn chỉ đành tận sức đem sự chú ý của Tang Vãn Cách dời đi, nếu để cô nhìn thấy đáy mắt rưng rưng của hắn thì xấu hổ lắm, bàn tay thuận thế liền tăng nhanh tiến công, qυầи ɭóŧ thật mỏng cũng không chịu được sức lực mạnh mẽ của hắn, vải vóc mỏng manh dễ dàng bị hắn xé thành hai mảnh, sau đó tiện tay ném xuống đất.
Lúc này trên người Tang Vãn Cách cực kỳ xốc xếch, hạ thân cũng trống trơn không có quần lót che đậy nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngượng đến mức hồng cả lên, cô không nhịn được liền muốn đẩy anh bạn gấu nào đó trên người mình ra rồi sau đó tìm thứ gì đó che người lại.
Hùng Thần Giai nếu để cho cô tránh thoát được cũng không gọi là Hùng Thần Giai rồi, hắn cười xấu xa trưng ra hai hàm răng trắng sáng, cúi đầu cắn lên áo sơ mi xốc xếch của cô, từng cái từng cái quần áo đều bị kéo xuống dưới, cho đến khi trên người của cô sạch sẽ cái gì cũng không chừa lại. Chỉ có hai nụ hồng xinh đẹp đáng yêu đứng thẳng, da thịt tuyết trắng mềm mại hiện ra đầy dấu hôn đỏ tươi làm người ta không nhịn được phải động lòng mới thôi.
Mắt thấy tên đầu gấu không biết xấu hổ nào đó sắp dùng miệng kéo đi quần tất của mình, Tang Vãn Cách sợ tới mức thiếu chút nữa tắc nghẽn cơ tim, vội vàng đưa tay che lại, nhưng lại nhìn thấy ánh nhìn vô tội của bạn gấu nào đó.
"Anh, anh làm cái gì vậy!" Hai gò má cô hồng hồng, thân thể ấm áp như dương chi bạch ngọc mỹ lệ chói mắt, trên gương mặt xinh đẹp là một mảnh thẹn thùng, Hùng Thần Giai vừa nhìn thấy trong lòng liền run lên một cái.