Nếu như nói lúc ban đầu ở cửa trường học hắn thấy Hùng Thần Giai ôm Tang Vãn Cách hướng hắn thị uy hắn còn có thể cho là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, như vậy hiện tại Tang Vãn Cách lại chính miệng thừa nhận mối quan hệ của bọn họ chính là tuyệt đối hoàn toàn đem lòng của Sào Văn Ngạn hung hăng bóp nát!
Nói tới đây, thật sự là không thể không bội phục bản lãnh nham hiểm của Tang Vãn Cách.
Rốt cuộc thì cô cũng vẫn là người thừa kế tương lai của Tang gia, mặc dù cô nhu nhược dễ nói chuyện, nhưng cũng không có nghĩa cô là một người dễ khi dễ, hơn nữa còn mặc cho ai bóp tròn bóp méo gì cũng được, ngược lại, cô cực kỳ thông minh, thông minh nhưng biết giấu tài, thâm tàng bất lộ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười lịch sự thỏa đáng, Tang Vãn Cách kéo cánh tay của Hùng Thần Giai, đôi mắt lung linh bất đắc dĩ liếc liếc về phía anh bạn gấu nào đó đang lộ vẻ si ngốc, cô liền nâng lên một nụ cười hướng về phía Sào Văn Ngạn nói: "Đúng rồi thầy Sào, tôi hình như đã quên nói cho thầy biết một việc. Hiệu trưởng ──" cô đưa ngón trỏ ra chỉ về phía sau lưng rồi nghiêng đầu cười một tiếng, "Mới vừa đi tìm thầy."
Nghe vậy, Sào Văn Ngạn cũng không còn tâm tư ở đây mà dây dưa nữa, hắn liền mang theo cõi lòng tan nát của mình nói tiếng hẹn gặp lại rồi tông cửa xông ra.
Đợi đến khi bóng dáng của hắn biến mất ở ngoài cửa, chuyện thứ nhất Tang Vãn Cách làm chính là lập tức xông tới đóng cửa lại sau đó chạy vội tới trước sô pha kéo ra một đống áo quần, cả quá trình vô cùng liền mạch khiến người xem cũng phải bất ngờ.
Hùng Thần Giai sững sờ nhìn cô, "... Em, em đang làm gì vậy?" Là ý đó sao?
"Anh nói làm gì thì làm đó đi." Tang Vãn Cách nhìn hắn một cái cũng không nhìn, tự nhiên mở ra quần áo để sửa sang lại, khi nhìn tới cái áo lót bị kéo hư dây móc thì khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ bừng lên, cô vội tùy tiện đem quần áo vừa sắp xếp ổn thỏa chồng bừa lên nhau lần nữa, cô vừa định đứng dậy thì đã bị hai cánh tay cường tráng vây lấy, đem cả người cô bế lên làm cô sợ tới mức kêu to lên: "Anh, anh làm cái gì vậy?"
Hùng Thần Giai vô tội nhìn về phía cô: " Không phải em mới nói là anh muốn làm gì thì làm sao, em vừa đuổi Viêm đại tràng ra tới cửa lại còn đứng ở trước mặt của anh lộ ra cái mông nhỏ xinh đẹp, chẳng lẽ không phải là đang câu dẫn ra hiệu là anh có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Thật ra thì lời này hắn chỉ là chỉ nói cho có mà thôi, bởi vì trong lúc đang nói chuyện nháy mắt hắn đã sớm ôm Tang Vãn Cách đi về phía phòng rửa tay rồi, tâm tình thật tốt vừa đi vừa ngâm nga hát ngêu ngao nữa, chỉ là hắn hát lạc điệu sai nhịp tiếng hát thật sự là làm người ta không dám khen tặng mà, nhất là lọt vào lỗ tai của một cô giáo dạy nhạc như Tang Vãn Cách lại càng không chịu được.
Dùng đơn giản một câu để hình dung chính là: Lỗ tai của cô bị hắn dùng thanh âm cưỡng gian.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách hồng lên, đưa tay ra đấm lồng ngực cứng như đá của Hùng Thần Giai ── đấm thật mạnh, quả thật cô đã dùng toàn bộ sức lực của mình rồi nhưng thật bất đắc dĩ đối phương vẫn như cũ không đau không nhột: "... Ai, ai nào câu dẫn anh chứ!"
"Không phải là em sao ~", Anh bạn gấu da mặt dày nào đó trả lời, ôm cô tăng nhanh bước chân mở cửa phòng nghỉ ngơi ra liền vọt vào ── không quên dùng chân đóng lại cánh cửa nữa.
"Anh ──" so da mặt với hắn, Tang Vãn Cách cảm giác mình sợ rằng còn phải tu luyện thêm mấy trăm mấy ngàn năm nữa mới bì được, nếu không cô vĩnh viễn cũng không đấu lại cái con gấu này. Người dù thông minh lanh lợi đến đâu thì có ích lợi gì nếu đem so với một con gấu da mặt dày như tường thành đánh không thủng trước mặt đây thì vẫn là vô cùng yếu ớt, giống như Tang Vãn Cách cùng Hùng Thần Giai vậy.
Cô dù cô có lợi hại hơn nữa, thâm tàng bất lộ sâu hơn nữa cũng bì không được một ánh mắt, một cái ôm của hắn. Hùng Thần Giai luôn có biện pháp đập tan sự cứng rắn bề ngoài của Tang Vãn Cách để chạm vào tận sâu nội tâm bên trong cô rồi sau đó lựa chọn chiến lược phương châm bắt đầu tiến công, từ đó làm quân địch tan tác chạy trốn.
"Hắc hắc he he..." Hùng Thần Giai cười khúc khích, ôm Tang Vãn Cách trở lại chiếc giường lớn mà hai người chỉ vừa mới rời đi trong chốc lát, ga giường đã đổi thành màu xanh dương đậm, chiếc màn màu trắng ở phía trên giống như là cánh buồm trong biển rộng, hơi thở mát mẻ tự nhiên tràn ngập cả căn phòng. "Công chúa..."
Bạn gấu nào đó học đứa bé làm nũng với người ta, cảnh tượng này đổi lại là ai cũng sẽ phải cười chết mất, Tang Vãn Cách hiển nhiên cũng không nɠɵạı lệ. Cô thật sự là muốn nhịn không cười lớn ra nhưng Hùng Thần Giai lại không ngừng cố gắng dùng mị nhãn tấn công, cuối cùng cô không nhịn được mà phải quay mặt sang một bên cười.
"Có phải em yêu thích anh không..., có phải hay không, phải hay không?"
Mặt Tang Vãn Cách đỏ lên, không nói được lời nào.
Hùng Thần Giai cũng không phải là quân tử gì, vừa thấy Tang Vãn Cách đỏ mặt càng thêm dính sát cô không thả, hai chân tráng kiện có lực còn cố gắng chen vào giữa hai chân của cô, cái bụng bền chắc đụng tới da thịt nhạy cảm của cô không ngừng mè nheo mè nheo lại mè nheo, miệng không ngừng cố gắng hỏi tới, giống như muốn nói em mà không trả lời anh liền xuống tay ngay vậy: "Có phải hay không, có phải hay không, có phải hay không, có phải hay không ──"
Hắn làm gì thì làm nhưng Tang Vãn Cách miệng giống như ngậm hoàng liên vậy, chết sống cũng không mở miệng.
Nhưng Hùng Thần Giai làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, thật vất vả mới có thể nghe được từ trong miệng cô nói ra chút lời nói làm cho hắn vui vẻ không kềm chế được như vậy, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô được? Nhất định phải truy vấn tận gốc mới được!
Nhưng Tang Vãn Cách chính là không chịu mở miệng, vậy hắn phải làm sao đây? Hơn nữa vì phòng ngừa hắn đối với cô đánh lén, cô thậm chí còn dùng toàn tâm mọi thời khắc chú ý tay của hắn có phải hay không lại không thành thật rồi.
Tròng mắtđen như mực khẽ di chuyển, đột nhiên Hùng Thần Giai lại đổi thành một khuôn mặt tươi cười: "Anh nói công chúa này, làm sao mà em biết hiệu trưởng đang tìm cái tên Viêm đại tràng ai gặp cũng ghét đó vậy?"
Bị cái nɠɵạı hiệu hắn đặt cho người ta làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, Tang Vãn Cách liếc hắn một cái, mấp máy cánh môi hồng, màu sắc kiều nhuận khiến Hùng Thần Giai kích động liền hôn lên một cái đổi lấy Tang Vãn Cách tức giận trừng hắn. "Em cái gì mà không biết, anh cho rằng anh giấu được rất hoàn hảo sao?"
Nghe vậy, thân thể Hùng Thần Giai bỗng cứng đờ.
"Có thể đem em điều đến phòng này mà tự nhiên trong phòng lại trang bị một khoảng trời riêng biệt bên trong thế này, thầy cô trong trường cũng không có nghi vấn với trình độ học vấn của anh, nếu như không có hiệu trưởng nguyện ý giúp, anh cho rằng anh thật có thể tự do như vậy sao?" Tang Vãn Cách nhìn hắn một cái, cau mũi lại nói như rất xem thường vậy.
Lời của cô vừa dứt tiếng, Hùng Thần Giai mới phát hiện ra sống lưng mình cư nhiên ướt mồ hôi. Trong một thời gian ngắn chỉ mười mấy giây mà hắn cơ hồ như vừa nhận được cùng lúc cả cảm xúc đau khổ lẫn mừng rỡ vậy.
Còn tưởng rằng cô đã biết...
"Này, sao em lại biết được?" Hắn thân ái hôn môi của cô, cười híp mắt hỏi.
"Em thừa dịp anh lặng lẽ đi gọi điện thoại cho hiệu trưởng mà đi theo phía sau anh nha!" Tang Vãn Cách nói rất tự nhiên, "Lúc gặp ông ấy vừa nghe em nói thầy Sào muốn chuyến phòng làm việc vào phòng mình Hiệu trưởng đang nói liên tục thanh âm cũng thay đổi luôn. Đúng rồi, anh làm cái gì mà hiệu trưởng vừa nghe được tên của anh thanh âm cũng bắt đầu run lên vậy? Hơn nữa em chỉ nói là thầy Sào muốn chuyển vào, kết quả lại đem hiệu trưởng dọa đến lời nói cũng không mạch lạc." Kỳ quái...
Hùng Thần Giai nghe vậy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng... Hắn có thể nói cho cô biết lúc ấy hiệu trưởng chết sống cũng không muốn thứ người như hắn lẫn vào trong trường, vì vậy hắn điều động các anh em cầm súng chỉa vào ót của người nhà ông ta đe dọa sao?!
Dĩ nhiên không thể nói cho cô biết, tuyệt đối không thể nói cho cô biết!