"A, a, a..." Tang Vãn Cách có lẽ đã đánh mất năng lực ngôn ngữ, hai tay nhỏ bé dù đã lấy lại được tự do nhưng chỉ có thể níu chặt cái mền, thân thể trắng như tuyết bị hắn bừa bãi động lúc lên lúc xuống, thỉnh thoảng có hương vị chất lỏng ngọt ngào từ bộ vị kết hợp của hai người trào ra, mùi thơm nồng đậm làm cho cả gian phòng càng thêm lộ vẻ sắc tình dâm mỹ.
Chỗ của cô căn bản rất chặt, lúc Hùng Thần Giai kích cỡ nhỏ phụ nữ bình thường còn không chịu nổi, huống chi là thân thể mềm mại nhu nhược như cô? Nếu không phải so sánh với người thường thân thể Tang Vãn Cách nhạy cảm hơn một chút, sợ là sớm đã bị bật cười muốn chết ở trên giường!
Cô nhận thấy cái vật kia ở trong thân thể giống như lại trướng lớn thêm một vòng nữa, làm cô sợ tới mức đôi mắt cũng chuyển hồng, cái miệng trơn mềm ẩm ướt nhỏ nhắn khẽ dẹp lại, mắt lại muốn khóc đến lê hoa đái vũ.
Tang Vãn Cách thật sự sợ, cô đã bảy năm không làm chuyện như vậy rồi, mà bảy năm sau vừa gặp lại đầu gấu đã áp đảo đè cô làm cô không kịp trở tay, trừ làm ra cũng chỉ có làm! Làm sao cô có thể không sợ hãi chứ?!
Hùng Thần Giai tựa hồ cũng nhìn ra Tang Vãn Cách có chút ý đồ gì đó ── mà loại ý đồ này đối với hắn là tuyệt đối cực kỳ bất lợi đây! Thế là động tác hành động trước suy nghĩ đã nhanh chóng làm ra lựa chọn, cái mông gầy gò có lực bắt đầu càng thêm mãnh liệt đụng vào, mỗi một lần chạy nước rút cũng đi vào trong cùng không cho cô cự tuyệt.
Trên cái bụng tuyết trắng bình thản nổi lên một vật hình trụ rất rõ ràng, theo động tác mỗi lần rút ra đưa vào của Hùng Thần Giai cũng biến mất rồi lại xuất hiện, tràn đầy tinh lực đoạt lấy làm tiếng rêи ɾỉ của Tang Vãn Cách cũng tan ra, trở thành từng mảnh nhỏ ── ban đầu cô nghĩ nếu cự tuyệt tự nhiên cũng không giải quyết được gì, hiện tại đừng nói là cự tuyệt, cô cơ hồ muốn rêи ɾỉ cũng rêи ɾỉ không ra tiếng nữa là!
Không biết đã trải qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy tốc độ chạy nước rút của người đàn ông trên người cô càng tăng càng nhanh, mỗi một cái đều hung hăng xông vào chỗ sâu nhất của cô, loại cảm giác bị hung hãn có lực đoạt lấy làm Tang Vãn Cách không nhịn được chảy nước mắt, thân thể mềm mại nhu nhược giống như thác nước vô lực té vào trong ngực của Hùng Thần Giai thừa nhận hắn lại sắp bộc phát ra.
Sau đó, Hùng Thần Giai dịu dàng ôm cô vào trong ngực, cô liền quyết môi hồng uất ức khóc, cũng không quan tâm thân thể mình đang trần truồng bị cái con gấu nào đó cũng đang không một mảnh vãi che thân ôm lấy, tay nhỏ bé níu chặt lấy cánh tay của Hùng Thần Giai, khóc đến rất đáng thương.
Hùng Thần Giai làm sao không biết cô đang khóc vì cái gì, một hồi lâu sau, hắn vô lực liếc Tang Vãn Cách một cái, thật sự hắn rất đau lòng bộ dáng cô khóc sướt mướt đến lê hoa đái vũ nên không nhịn được đem miệng đưa tới, ở bên cái tai nhỏ trắng noãn của cô nhỏ giọng nói một câu.