Thế là hắn thừa dịp lúc Tang Vãn Cách đang hết sức chăm chú lắng nghe âm thanh bên ngoài, động thân một cái liền vọt vào kiều huyệt vốn đang tràn lan xuân thủy.
Cô bị hắn đột nhiên xông vào duyên dáng kêu to một tiếng: "A ── ưmh!" Thanh âm mới vừa thốt ra khỏi miệng cô liền ý thức được có người ở bên ngoài nên lập tức khẩn trương đưa tay che cái miệng nhỏ nhắn lại, oán hận liếc nhìn cái con gấu háo sắc không biết xấu hổ trên người mình một cái.
"Ngoan, ngoan ── ông trời ạ, em đừng xoắn chặt thế!" Hùng Thần Giai chỉ kém là chưa chảy xuống nước mắt nam nhi thôi, thân thể cường tráng đặt ở giữa hai chân tuyết trắng mềm nhỏ của cô nhưng động cũng không dám động một cái."Đừng sợ đừng sợ ── bọn họ chỉ là gõ cửa phòng rửa tay, không có chuyện gì, ha?" Vì "tính phúc" của mình mà suy nghĩ, hắn không thể không giải thích với cô nguồn gốc của thanh âm kia nếu không, nếu không hắn sẽ bị cắn chết à!
Hai tay nhỏ trắng như tuyết vừa bưng kín cái miệng nhỏ lại vừa liếc Hùng Thần Giai một cái, cô mới không tin lời của hắn nói, coi như là gõ cửa phòng rửa tay, nhưng mà hai người cũng đang ở phòng rửa tay a, ngộ nhỡ ── ngộ nhỡ bị bắt được cô có chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn!
Biết công chúa da mặt mỏng, Hùng Thần Giai vội vàng cúi đầu hôn đôi mắt to hé ra giữa tay cô, vừa an ủi vừa cầu xin khoan dung: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không có lừa em, là thật, bọn họ thật không tìm được nơi này đâu." Coi như tìm được cũng không vào được a, cánh cửa này hắn am hiểu nhất vì nó là do hắn âm thầm kêu các huynh đệ tốt làm ra, độ tin cậy tuyệt đối là 100%. "Em nghe đi, nghe xem có phải bọn họ đang nói chuyện không? Nghe kĩ xem." Hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch như tờ giấy hôn rồi lại hôn, hối hận đến ruột đều xanh rồi. Sớm biết vậy thì hắn đã không hù dọa cô rồi...
Nhưng mà, công chúa bị dọa sợ trông thật đáng yêu nha!
Ý đồ xấu lại nổi lên, Hùng Thần Giai bắt đầu từ từ kéo ra đưa vào, hưởng thụ cảm giác ŧıểυ huyệt khít khao bao chặt lấy mình, đây mới thực sự là cảm nhận được niềm vui trong nỗi đau!
"Không có chuyện gì, yên tâm, tin tưởng anh đi?" Hùng Thần Giai cúi đầu cầm một bên mềm mại chậm rãi xoa nắn, đầu ngón tay thô to cọ sát bừa bãi nụ hoa đỏ tươi mềm mại, đem đầu vυ" nho nhỏ nguyên bản đang đứng thẳng làm cho càng thêm cứng rắn trướng hồng hơn, vốn đã là màu hồng nhạt xinh xinh cũng biến thành màu đỏ câu hồn.
"Không cần, thật không cần ──" thừa dịp hắn đang dừng động tác trong cơ thể cô, Tang Vãn Cách nắm lấy cánh tay có lực cường tráng của Hùng Thần Giai mà luôn miệng cầu khẩn, "Không cần làm có được hay không, van anh ── trở về nhà, trở về nhà rồi tùy ý anh có được hay không?" Vì không để cho tiếp Hùng Thần Giai tiếp tục làm nữa cô quả thật là lỗ vốn to rồi.
Nghe vậy, Hùng Thần Giai rất rối rắm hạ mày xuống, mặc cho hắn định đoạt sao... Đây thật là một điều kiện vô cùng hấp dẫn, thường ngày cô vô cùng kháng cự làm cùng hắn.
Mấy giây sau, hắn vẫn kiên định lắc lắc đầu: "Không được, anh hiện tại rất muốn." Dù sao cũng rất an toàn, dù sao nữa thì sau khi trở về cô vẫn phải theo ý hắn mà ── chỉ là lúc ấy cô không phối hợp chút thôi.
Sau khi nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách càng trắng hơn, cô chợt dùng sức cư nhiên đẩy Hùng Thần Giai đang ở trên người xuống, sau đó liền ra sức chống thân thể mềm nhũn bủn rủn lên bò về phía trước hòng thoát đi móng vuốt gấu.