Nắm túi xách, Tang Vãn Cách nhúc nhích qua lại chỗ ngồi trong xe rối rắm không biết nên xuống xe hay không nữa.
Nếu như bây giờ cô không xuống xe sẽ bị trễ giờ làm, nhưng nếu bước xuống... Ngộ nhỡ bị thầy cô trong trường hoặc là học sinh nhìn thấy hẳn là không tốt?
Kiêng dè nhất định phải có rồi...
Hùng Thần Giai tò mò quay đầu sang nhìn cô, bàn tay thon dài có lực dễ dàng cầm tay lái, còn rẽ một vòng hoàn mỹ, hỏi: "Công chúa, em không phải là sợ trễ giờ sao? Vậy sao em còn không xuống?"
Cánh môi mọng nước mấp máy, Tang Vãn Cách do dự nhìn Hùng Thần Giai một chút rồi lại suy tư một lát mới nhỏ giọng nói: "Anh lái xe đến đầu đường bên kia có được không, tôi sẽ xuống đi bộ một đoạn." Như vậy sẽ không bị trễ đồng thời cũng không sinh ra ảnh hưởng gì không tốt, ừ, cứ làm như thế là hay nhất.
Hùng Thần Giai trừng mắt không dám tin nhìn chằm chằm Tang Vãn Cách, biểu tình giống như muốn đem cái đầu nhỏ của cô bổ ra xem xem bên trong rốt cuộc chứa đựng những thứ đồ kích động gì."Em đang nằm mơ sao?"
Môi hồng khẽ nhếch lên, Tang Vãn Cách ôm chặt cái túi xách vào ngực nhìn Hùng Thần Giai một cái: "Tôi không có."
"Không có hả? Em không có mới là lạ!" Không có sao lại nói chuyện hoang đường như vậy? Hùng Thần Giai liếc mắt, không nhịn được đưa tay bóp gương mặt hồng nhuận của cô, "Tóm lại em chỉ có hai lựa chọn, một là bây giờ em đi xuống một mình, hai là em cùng anh đi xuống, em chọn cái nào?"
"..." Hai lựa chọn này── có khác gì nhau sao?
"Không chọn được đúng không? Không chọn được vậy để anh giúp em chọn, cùng nhau đi xuống đi." Nói xong liền làm bộ muốn đưa tay giúp cô cầm túi xách.
Tang Vãn Cách theo bản năng tránh né, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng: "Đợi đã nào...!"
"Chọn được rồi hả?" Hùng Thần Giai xấu xa nhíu mày hai tay ôm ngực, dù sắp trễ giờ nhưng vẫn ung dung nhìn khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng trước mặt, càng xem lại càng thấy đáng yêu, càng xem lại càng thích, kìm lòng không được liền nhào tới hung hăng hôn một cái, sau đó mới dựa vào ghế lái, lòng tràn đầy vui sướиɠ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
"Anh──" Tang Vãn Cách rối rắm nhăn mày liễu một lúc lâu mới khẽ cắn răng, "Tôi đi xuống trước!"
"Phốc ──" bị khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ biểu tình như cực khổ ra sức lấy lòng này làm Hùng Thần Giai cười híp mắt cầm tay lái, thuận thế quẹo cua một cái, lái xe đến đầu đường nơi cách trường học gần nhất cười toét miệng cười ngọt như kẹo mạch nha nói: "Được rồi, em xuống mau đi nếu không sẽ trễ đó."
... Làm nửa ngày, đầu gấu này là muốn đùa bỡn cô sao!
Tang Vãn Cách vô tri vô giác cho đến khi đã xuống xe mới phát hiện ra sự thực này, vốn cô vẫn còn thấy kỳ quái đầu gấu kia làm sao lại đột nhiên trở nên tốt như vậy, đùa bỡn nửa ngày hắn nguyên bản đã tính toán theo ý muốn trong lòng cô sẽ bỏ cô xuống ở đầu đường rồi, nhưng bởi vì thói hư tật xấu không bỏ được mà cố ý đùa bỡn cô!
Ánh mắt như nước long lanh nhất thời trừng lớn như cái chuông đồng, Tang Vãn Cách tức giận quay đầu lại muốn tìm người tính sổ, lại phát hiện anh bạn đầu gấu kia đã sớm cơ trí lái xe cách xa cô mười mét rồi, đã vậy hắn còn nhìn cô cười đến híp cả mắt.
"Anh!" Tang Vãn Cách vốn được nuôi dạy tốt trên căn bản là sẽ không nói ra bất kỳ một lời bất nhã nào, cho dù là giờ phút này cô thật rất muốn lột da gấu a!
Hùng Thần Giai hướng về phía cô dương dương lông mày thô dầy lại còn hả hê đá lông nheo một cái nữa.
Tang Vãn Cách khẽ cắn răng, càng nghĩ càng giận, không nhịn được làm động tác như muốn ném cái túi xách vào mặt Hùng Thần Giai.
Mắt bạn gấu liền sửng sốt.
Sau đó, Tang Vãn Cách còn dùng sức đạp một cước vào không khí, hung hăng giãy dụa hai cái, làm bộ dạng như đang chà đạp rồi lại giơ cái túi xách lên nghênh ngang rời đi.
Làm cho anh bạn đầu gấu nào đó cười lớn tiếng hơn nữa.