Ở trong lòng em, anh nhất định sẽ quan trọng hơn anh ta
Làm Tang Vãn Cách sợ tới mức muốn đi rút về phía sau, nhưng bàn tay của bạn Hùng đã vững vàng nắm đầu gối của cô, làm cho cô tránh cũng không có nơi tránh, chỉ có thể che cái miệng nhỏ nhắn tăng cường khắc chế không phát ra tiếng kinh hô, nhưng tiếng thở dốc xinh đẹp nhưng không cách nào che giấu, cô chỉ đành phải dung tay che điện thoại di động, mắt to xấu hổ tức giận trợn trừng nhìn về hướng Hùng Thần Giai, nhưng đầu của bạn Hùng nào đó đã hoàn toàn vùi vào váy của cô, đối với cái trợn to mắt uy hiếp của bạn công chúa hoàn toàn không chút ảnh hưởng.
"ŧıểυ Cách?" Cô thật lâu không có trả lời, đầu bên kia Trình Cảnh Khu nóng nảy.
"Ừ... Em không sao." Cô buông bàn tay mềm che điện thoại di động ra, thanh âm có chút cứng ngắc, " Anh thật không cần tới đây, em ngủ rồi..."
Lời nói bị cắt ngang, "Nhân viên quản lý có đưa chìa khóa cho anh, không cần em mở cửa, ngủ thiếp đi cũng không sao."
Tang Vãn Cách há hốc mồm, một hồi lâu cũng không có cách nào phản ứng.
Bạn gấu đang vùi vào váy cô không hài lòng, hắn càng tiến sâu hơn về phía trước, dừng lại ở đào nguyên ngọt ngào, đôi môi mỏng, cách qυầи ɭóŧ hôn lên hoa huyệt mềm mại của cô.
Cả người Tang Vãn Cách run lên, mắt lập tức trừng về hướng bạn Hùng nào đó xao động không an phận dưới váy, thiếu chút nữa đã bật khóc, khi cảm giác nóng bỏng ẩm ướt lại truyền tới lần nữa, cuối cùng cô cũng không nhịn được, đưa tay đẩy hắn.
Hùng Thần Giai cũng không thèm nhìn, vươn tay đã bắt được đôi tay nhỏ bé của cô, dễ dàng đặt sang một bên, tiếp tục ở dưới váy cô gây sóng gió, vừa liếʍ vừa mυ"ŧ, thỉnh thoảng còn chuyển dời đến bắp đùi trơn mịn, cắn một cái.
Tay bị giữ chặt, Tang Vãn Cách cũng không dám ra tiếng, sợ bị Trình Cảnh Khu ở đầu bên kia nghe được, nhưng lại không chịu nổi Hùng Thần Giai liếʍ láp, hai chân thon dài theo bản năng muốn khép lại, nhưng ngại với cái đầu của bạn Đại Hùng vẫn còn để ở giữa hai chân mình, cô chỉ có thể cắn chặt môi của mình,khó nhịn đá lung tung.
Ông trời, gã họ Hùng này!
Đang ở thời điểm cô không nhịn được thiếu chút nữa phát ra tiếng rêи ɾỉ, Hùng Thần Giai cuối cùng cũng có chút lương tâm rời khỏi váy của cô, ngẩng đầu lên, cánh môi ướt nhẹp, đầu lưỡi thật dầy lộ ra, liếʍ qua một vòng quanh đôi môi, làm chokhuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách nhất thời hồng đến muốn bốc cháy, chỉ có thể hận hận trừng hắn.
Cô dĩ nhiên biết chất lỏng trong suốt đó là cái gì... Mắt to tràn đầy xấu hổ.
Nhìn về phía chiếc điện thoại vẫn bị cô nắm chặt, đáy mắt của Hùng Thần Giai không có chút nụ cười nào, hắn hé môi, thầm lặng nói: Cự tuyệt anh ta.
Đang nói chuyện, bàn tay đồng thời cũng theo đó chui vào dưới váy Tang Vãn Cách, tiếp tục trêu chọc hoa huyệt đã chảy ra mật hoa mềm mại, dùng đốt ngón tay không chút để ý búng nhẹ, tròng mắt đen chuyên chú cố định ở trên mặt Tang Vãn Cách.
Ý tứ rất rõ ràng, cự tuyệt Trình Cảnh Khu, hắn còn có thể tha cho cô một lần; Nếu không cự tuyệt được, vậy hắn tuyệt đối không thả qua cô ra!
"Khu ──" vừa lên tiếng liền rước lấy Đại Hùng tràn đầy tức giận, đầu ngón tay cũng dọc theo qυầи ɭóŧ không chút lưu tình liền cắm mật huyệt vào nhạy cảm đã ướt át ngọt ngào.
Đôi tay nhỏ bé chợt che đôi môi hồng thiếu chút nữa lên tiếng kinh hô, bởi vì khẩn trương, cho nên thân thể càng thêm khít khao, gần như đem ngón tay của Hùng Thần Giai bẻ gãy.
"ŧıểυ Cách?"
" Em không sao, thật sự không có việc gì, amnh đừng đến, em ở một mình là được rồi." Cô nhanh chóng trả lời, " Em mệt rồi, em ngủ đây, em sẽ gọi lại sau."
Dứt lời, cũng không đợi Trình Cảnh Khu trả lời, lập tức tắt điện thoại.
Nghe từ trong điện thoại truyền tới tiếng "Tút, tút", Trình Cảnh Khu giật mình ở nơi đó, trầm mặc.
Hùng Thần Giai đưa ra một ánh mắt của "Coi như em thức thời", thân thể tráng kiện nhào tới đè cô đến dưới thân, chợt hôn lên cánh môi màu hồng cô, khẽ nói: " Anh bảo đảm." Ở trong lòng em, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, anh sẽ quan trọng hơn hắn!
"Hả?" Tang Vãn Cách kinh ngạc mà nhìn nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói gì.
Tròng mắt đen trầm mặc, Hùng Thần Giai không nói lời gì che lại đôi môi hồng khẽ nhếch của cô, không nói thêm nữa.