Biết tin Tang Vãn Cách mang thai, người cao hứng nhất tất nhiên là Hùng Thần Giai rồi. Hắn vốn đã cưng chiều cô vô cùng, bây giờ cô lại còn đang mang thêm một hình hài bé bỏng, hắn còn không đem Tang Vãn Cách nâng đến trời luôn sao. Tang Vãn Cách cau mày một cái là hắn liền đau lòng, Tang Vãn Cách rơi lệ là hắn đã bắt đầu cuống cuồng. Tóm lại chỉ cần nghe được hoặc là thấy được những chuyện không tốt xảy ra bên cạnh Tang Vãn Cách, Hùng Thần Giai sẽ lập tức hóa thân thành một ngọn núi lửa bùng phát trong chớp mắt. Nhưng dĩ nhiên, ở trước mặt Tang Vãn Cách thì hắn không dám phát giận, chuyện đó ít nhiều cũng làm đám anh em đỡ khổ một chút.
Giống như là chiều hôm nay, Tang Vãn Cách đang ngồi ở trên ghế dựa phơi nắng. Hùng Thần Giai thì giống như người hầu đứng nép một bên, trong tay còn đang cầm cái khay, giương mắt nhìn Tang Vãn Cách có vẻ chán ghét nhưng vẫn nhét từng miếng từng miếng trái cây đã gọt vỏ sạch sẽ vào trong miệng. Càng xem hắn càng cảm thấy vẻ mặt Tang Vãn Cách có cái gì không đúng, rất có thể là biến chứng của mấy người phụ nữ có thai nha. "Công chúa..."
Trên sách cũng có nói, phận làm chồng phải tùy thời chú ý phản ứng của vợ. Nếu không rất có thể bởi vì sơ sót nhất thời mà ủ ra hậu quả không thể thu dọn.
Tang Vãn Cách đem miếng đào trong miệng nhai hai lần rồi nuốt vào bụng, sau đó ngồi dậy kỳ quái nhìn Hùng Thần Giai một cái, nói: "Anh rất kỳ quái."
... Hắn kỳ quái ở chỗ nào chứ? Cô mới đúng là người kỳ quái thì có!
Hùng Thần Giai rất muốn phản bác, nhưng lại không dám, không thể làm gì khác hơn là đành nén lòng mím môi, cẩn thận từng li từng tí lại gần người Tang Vãn Cách: "Công chúa, em có cảm thấy mình có chút lười hay không?" Từ lúc mới bắt đầu cô đã không thích đi tản bộ, không thích vận động cho đến tận lúc này cô cũng không thích nói chuyện không thích nhúc nhích. Cô y như con chi chi không có xương mềm nhũn vậy, phụ nữ có thai đều như vậy sao? Mắt đen chớp một cái, nhớ tới mấy cuốn sách hắn coi trong mấy tháng này như cuốn “Bách khoa toàn thư ăn uống của phụ nữ có thai”, “Các triệu chứng nóng nảy trầm cảm của phụ nữ có thai” cùng với “Tâm trạng trong thời gian mang thai cùng các bệnh biến chứng”... Càng nghĩ hắn càng cảm thấy Tang Vãn Cách có cái gì không đúng. Trên sách nói vận động có lợi cho sức khỏe, nhưng công chúa nhà hắn chỉ nằm lười ở trên ghế cả ngày. Mỗi buổi tối đi từ phòng ngủ đến phòng tắm chỉ có vài bước chân cô cũng không muốn đi nữa. Mặc dù hắn rất hưởng thụ việc ôm cô đi đến phòng tắm để cho hương xà phòng trên người cô ngọt ngào hành hạ, nhưng chẳng phải cô như vậy là có chút quá lười quá khoa trương rồi sao?!
Trên sách cũng có nói, phụ nữ có thai sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà sinh ra nhiều bệnh chứng không giống nhau.
Sau năm tháng Tang Vãn Cách cứ lười như vậy. Rốt cuộc Hùng Thần Giai cũng đã nhận thấy có cảm giác nguy hiểm rồi. Vì duy trì cảm giác thần bí, cho nên bọn họ không đi xem giới tính của đứa bé. Dù sao là nam hay nữ hắn đều không để ý, nhưng tại sao mang thai lại làm cho một cô gái vốn không thích ngủ nướng thậm chí còn thích sạch sẽ trở nên thích làm nũng và yêu ăn vạ như vậy chứ?
Trên sách nói.
Phụ nữ có thai sẽ bởi vì có con mà trở nên giống như một đứa bé, lúc này người làm chồng phải có kiên nhẫn, phải dịu dàng, để cô ấy muốn gì được đó.
"Không cảm thấy." Tang Vãn Cách lười biếng há miệng ra, ý bảo Hùng Thần Giai đút cho cô ăn. Bạn gấu nào đó mặc dù trong lòng có chút sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm một miếng đào nhét vào trong cái miệng nhỏ của cô, "Nhưng hơn sáu tháng rồi, em đều không động một cái. Bác sĩ nói phụ nữ có thai cũng cần năng vận động vừa phải, nếu không đối với thân thể không tốt."
Tang Vãn Cách không chút để ý liếc hắn một cái, cực kỳ không nể mặt, hoàn toàn coi một bạn gấu đang lấy lòng cùng nơm nớp lo sợ nào đó không xem ra gì. "Mẹ không phải nói không có chuyện gì sao?"
"Mẹ?!" Hùng Thần Giai đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: " Mẹ nào?" Là mẹ vợ hay là mẹ già của hắn chứ?
"Cả hai đều nói vậy." Tang Vãn Cách duỗi lưng một cái, uể oải đưa tay duội duội mắt. "Họ chỉ mới rời khỏi có mấy ngày mà thôi, Gấu à, anh đừng có làm quá như chim sợ ná chứ." Vì bảo đảm an toàn của cô, cũng vì giám sát một bạn gấu nào đó, hai người mẹ chia ra tới ở với cô năm tháng trong căn hộ này. Cho đến lúc cả hai đều xác định sẽ không còn nguy hiểm gì, và cũng xác định Hùng Thần Giai đem phương pháp chăm sóc phụ nữ có thai học thuộc làu mới buông lỏng tâm tình rời khỏi.
Nhắc tới cũng lạ, hai người mẹ tâm ý như một. Ngược lại hai người đàn ông trụ cột ở trong nhà thì tính khí như nhau thối tới cực điểm, cả hai đều nhìn nhau không vừa mắt, không vừa mắt tới cực điểm. Cũng bởi vì ba Tang nhìn ba Hùng không thuận mắt, ba Tang mới chào đón Hùng Thần Giai để có thể đánh lén hắn trong một khoảng thời gian ngắn —— có trời mới biết, kể từ khi nghe Hùng Thần Giai nói hắn chính là đệ tử nhập môn của Tiều Phu, ba Tang hứng thú đến cỡ nào mà cứ hướng hắn khiêu chiến. Ông còn nói thẳng Tiều Phu là tên tội phạm duy nhất mà năm đó ông không bắt được!
Mỗi ngày ông đều lấy việc đánh lén Hùng Thần Giai làm niềm vui..., nhưng lại bị mẹ Tang dùng lời lẽ nghiêm khắc phê bình. Tang Vãn Cách và Hùng Thần Giai cũng bởi vì được ý chỉ của mẹ Tang nên mới có thể dọn về nhà bên ngoài —— mẹ Tang cũng đi theo để tùy lúc mà chăm sóc Tang Vãn Cách. Ngược lại khổ cho ba Tang một ngày ba bữa chỉ có thể giao cho bảo mẫu trong nhà nấu, bởi vì ông căn bản là ăn không quen thức ăn người khác làm!
Đối với chuyện ông cam khổ thì Hùng Thần Giai ngược lại coi như hưng phấn tới cực điểm. Khi lòng hắn tràn đầy phấn khởi cho là đã qua ba tháng cấm kị mà có thể cùng vợ yêu gần gũi, mẹ Hùng không biết từ nơi nào xông ra, cùng mẹ Tang cùng nhau ngăn ở trước mặt hắn, buộc hắn cùng Tang Vãn Cách chia phòng ngủ. Mẹ kiếp... Đùa kiểu gì thế, đây là chuyện không đa͙σ đức à nha! Nhưng dưới uy uyền của hai bà mẹ, một con gấu đáng thương nào đó chỉ đành cúi đầu nuốt nhục mất chủ quyền kí hiệp ước bất bình đẳng, thề nếu như hắn trong lúc Tang Vãn Cách mang thai mà làm chuyện gì bất chính, liền phạt hắn tương lai trong vòng ba năm không cho phép cùng Tang Vãn Cách kết hôn.
Mẹ kiếp... Rất là quá... Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, lời này Hùng Thần Giai cũng chỉ dám oán thầm, ngoài mặt thì vẫn là nói gì nghe nấy gật đầu, gật đầu lại gật đầu.
Vì vậy hắn phải sống cuộc sống như hòa thượng qua nửa năm. Còn có chuyện nào không có nhân đa͙σ hơn chuyện này sao?! Vì sợ mình nổi điên lên, hắn thậm chí ngay cả sờ sờ người phụ nữ của mình cũng không dám, chứ đừng nói đi hôn cô ôm cô. Thế cho nên mỗi ngày bế cô đi tới đi lui trong nhà rồi lại bế cô rời giường giúp cô tắm giúp cô mặc quần áo... Trời mới biết hắn đã sống những ngày không thể chịu nổi hơn nữa còn thê thảm tới cực điểm!! Thật vất vả nhịn đến khi hai người mẹ đều rời đi, kết quả hắn vẫn y như cũ phải nhịn, bởi vì —— cô đã mang thai sáu tháng rồi...
Hùng Thần Giai có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, mỗi ngày dựa vào hai tay vạn năng cũng vô cùng khổ sở nha?
"Này, này em vận động một chút cũng chỉ có tốt chứ không có xấu mà. Em cứ nằm như vậy mỗi ngày sẽ đổ bệnh đấy!" Hùng Thần Giai tiếp tục cố gắng tận tình khuyên bảo Tang Vãn Cách, nhưng Tang Vãn Cách căn bản không đem hắn nhìn ở trong mắt, ngược lại còn ngại tốc độ hắn đưa nước quả quá chậm. "Anh nói này. Công chúa, anh nói thật mà. Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi? Bên ngoài hiện tại đang rất náo nhiệt, chúng ta đi tới công viên dạo ha?"
Tang Vãn Cách nghía hắn một cái: "Không muốn."
"Không được, phải đi." Hùng Thần Giai hiếm khi nào nghiêm mặt, khuôn mặt vốn đã vô cùng hung dữ khác thường cho nên lúc này lại càng lộ vẻ kinh khủng hơn, "Nếu không tối hôm nay em tự tắm đi."
Mắt to rõ ràng bởi vì kinh ngạc mà nháy mắt vài cái. Tang Vãn Cách nhìn Hùng Thần Giai thật lâu, mới nâng môi lầm bầm: "Gấu, có phải anh không thích em nữa đúng không, cho nên anh mới đối với em như vậy?"
Trời đất chứng giám. "Làm sao có thể! Em là người phụ nữ anh yêu nhất!" Hắn lập tức phủ nhận.
Đôi mắt long lanh lập tức chứa đầy nước mắt: "Vậy tại sao anh lại muốn ép em làm chuyện em không muốn chứ?"
Dở khóc dở cười: "Công chúa, anh là vì muốn tốt cho em..."
"Hừ." Tang Vãn Cách hừ một tiếng, đùa bỡn đem khuôn mặt nhỏ nhắn giấu vào khuỷu tay, không nhúc nhích. Cái miệng nhỏ nhắn vốn đợi trái cây đưa tới gần khóe miệng mà hé ra cũng vì vậy mà khép lại.
Hùng Thần Giai lập tức liền luống cuống. Trời đất bao la phụ nữ có thai là lớn nhất. Hắn nào dám chọc giận vị ŧıểυ Tổ Tông này chứ, vội vàng nhích tới gần phía trước, ôn tồn dụ dỗ: "Anh không phải có ý đó mà công chúa, em không thích thì không đi được chưa. Vậy em cứ nằm ngày ngày đi, anh sẽ ngày ngày gọt táo đút em ăn được không? Còn nữa anh sẽ nấu những món ăn em thích, đi chỗ nào anh cũng đều bế em, có được hay không?"
Tang Vãn Cách chần chờ một chút: "... Mới vừa rồi anh còn nói muốn em tự tắm."
"Anh nói bậy đấy!" Hùng Thần Giai lập tức phủ nhận, chỉ sợ cô lại khóc nhè. Có lẽ là bởi vì mang thai, hiện tại Tang Vãn Cách đặc biệt thích khóc, xem Anime cũng có thể khóc bù lu bù loa. Vì thế Hùng Thần Giai đặc biệt giấu đi tất cả đĩa phim mang tính chất lấy nước mắt trong nhà. Phụ nữ có thai hay khóc đối với thân thể rất không tốt, trên sách nói vậy mà. "Anh sao có thể để em tự tắm chứ? Trước kia anh muốn cùng em tắm em còn không chịu, lần này em chủ động yêu cầu cùng tắm với nhau, anh vui vẻ còn không kịp, làm sao có thể không đồng ý chứ?"
Trên sách nói.
Phải tùy thời chăm sóc cảm xúc của phụ nữ có thai. Hơn nữa phải tận lực chiều theo tâm ý của cô ấy, như vậy mới sẽ không dẫn đến chứng trầm cảm.
Tang Vãn Cách cao hứng cười: "Vậy hiện tại em muốn ăn Ice Cream có thể không?"
"Không thể!" Hùng Thần Giai theo bản năng phủ quyết, trên sách nói phụ nữ có thai tốt nhất không được ăn quá nhiều đồ lạnh, hơn nữa đã là mùa đông rồi, hơn nữa nếu như hắn nhớ không lầm, cô sáng sớm hôm nay đã làm nũng ăn vạ xử hết một cái bánh dâu tây lớn rồi.
Nhưng trong một giây tiếp theo Hùng Thần Giai chỉ đành khuất phục. Hắn không có cách nhìn vào đôi mắt mở to của Tang Vãn Cách, bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng: "Được được được, nhưng chỉ có thể ăn một chút. Ngày mai không cho phép ăn nữa có biết không?" Trong thời gian mang thai khẩu vị của phụ nữ tương đối mở rộng, cho nên lúc họ muốn ăn gì, chỉ cần không nguy hiểm đến thân thể, tốt nhất không nên cự tuyệt.