Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên làm Tang Vãn Cách hoảng hồn. Cô lập tức quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, thấy ba Tang đang bưng một cái khay trên tay. Phía trên khay có vài loại trái cây đã gọt vỏ, nhưng lúc này cái khay đã rơi xuống mặt đất. Mấy thứ trái cây gọt vỏ trơn bóng nằm rải rác đầy trên đất. Nhưng mà, không ai có tâm tình đi quan tâm đến những thứ trái cây đó. Tang Vãn Cách "vọt" một cái đứng lên, cô không dám nhìn khuôn mặt tức giận và mang đầy thất vọng của ba.
Trình Cảnh Khu đi về phía ba Tang: "Ba ——"
"Cậu bây giờ đừng nói gì cả." Ba Tang đột nhiên quát ra một câu như vậy, làm cho Tang Vãn Cách lẫn Trình Cảnh Khu đều sửng sốt. Thấy Trình Cảnh Khu vẫn đứng yên tại chỗ, ba Tang lại gầm thét: "Không nghe thấy lời của tôi sao?! Cậu bây giờ rời khỏi Tang Gia ngay cho tôi!"
"Ba ——"
Ba Tang lại một lần nữa cắt đứt lời Trình Cảnh Khu, ông dùng cặp mắt sắc lạnh như chim Ưng nhìn thẳng hắn nói: "Tôi lập lại một lần nữa, mau đi khỏi đây cho tôi!"
"... Vâng" Trình Cảnh Khu thông minh lựa chọn nghe theo. Hắn đi tới cửa, rồi đột nhiên quay đầu lại nói, "Ba, chuyện này không liên quan đến ŧıểυ Cách, xin ngài đừng trách phạt cô ấy. Còn nữa, hiện tại thân thể cô ấy không tốt, nếu như có thể, kính xin ba bình tĩnh một chút. Bất kể cuối cùng quyết định của ngài là cái gì, con cũng nhất định sẽ cưới ŧıểυ Cách. Cho nên —— con sẽ quay trở lại." Nói xong hắn liền nhìn Tang Vãn Cách thật sâu một cái, trong lòng hắn biết đây là yêu cầu của một người ba đang bi phẫn. Hắn... Bây giờ còn chưa phải người nhà họ Tang. Chuyện của họ Tang, ba Tang chắc chắn sẽ không chấp thuận cho hắn xen vào. Thay vì cứ cố gắng phải nhúng tay vào làm cho ba Tang càng thêm giận dữ nổi trận lôi đình, chẳng bằng hắn rời đi để cho ông tự mình xử lý. Dù sao thì ŧıểυ Cách cũng vẫn là hòn ngọc quý trên tay ông, hiện tại cô lại đang mang thai. Bất luận như thế nào, ba Tang cũng sẽ không làm gì quá mức, nhiều lắm là giống như khi còn bé mỗi khi cô làm việc gì sai – ông sẽ mắng to một chút rồi liền bỏ qua.
Mẹ Tang cũng bị tiếng gào thét trên lầu làm cho sợ hết hồn, vội vàng lau tay đi lên. Vừa lúc thấy Trình Cảnh Khu, bà lo âu hỏi: "Thế nào rồi Cảnh Khu? Lão già lại tức giận cái gì hay sao vậy?" Thật là lạ, hiếm khi thấy ông ấy rống to với con gái như vậy.
Trình Cảnh Khu chỉ lễ độ khẽ cúi chào một cái, nhưng không có trả lời vấn đề của mẹ Tang: "Mẹ, con đi trước, tối nay con sẽ trở lại. Còn một việc nữa —— xin mẹ trấn an ba một chút, và chăm sóc thật tốt cho ŧıểυ Cách. Hai người bọn họ đều là người bướng bỉnh, trừ mẹ ra không ai có thể kiềm chế được họ."
"Ách —— mẹ biết rồi." Nhìn người con rể chuẩn mực càng đi thì càng xa, còn mẹ Tang thì vẫn như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu (vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Đi lên lầu, bà phát hiện con gái đang quỳ gối trước mặt chồng mình. Bà đau lòng vội vàng đi lên đỡ con đứng dậy, nhưng Tang Vãn Cách lại liều mạng không chịu. Ba Tang thấy bà đến nói chuyện, sắc mặt khá hơn một chút, nhưng vẫn còn giận dữ: "Nhìn con gái tốt của chúng ta đi! Quả thực là bại hoại gia phong nhà họ Tang chúng ta mà! Chưa kết hôn mà có con thì không nói làm gì. Mà đứa nhỏ này còn không biết là của tên đàn ông nào nữa chứ!" Càng nghĩ càng giận, bảo bối ông nâng ở trong lòng bàn tay cư nhiên lại dám làm chuyện không có đa͙σ đức như vậy. Những điều nhiều năm qua ông dạy cô đều quên sạch rồi sao!
"Ông nói cái gì?" Mẹ Tang sửng sốt, ngay sau đó thân thể liền xụi lơ ngồi bệt xuống đất, "Cách Cách, ba con ông ấy —— điều ba con nói là thật sao? Con, con... Đứa bé này —— không phải của Cảnh Khu sao?!"
Mặt Tang Vãn Cách tràn đầy áy náy nhìn mẹ: "Thật xin lỗi, mẹ."
"Đứa nhỏ ngốc, nói thật xin lỗi cái gì." Mẹ Tang ôm con gái vào lòng, trừng mắt nhìn chồng, "Ông để con gái quỳ hay lắm. Dù sao đứa bé này không phải cháu của lão Trình, không phải của con rể chuẩn của ông, nên trong lòng ông thấy không thoải mái, cũng không muốn đứa cháu nɠɵạı này nữa phải không? Ba tháng đầu mang thai chỉ không cẩn thận một chút cũng rất dễ trở thành sinh non, ông —— trong lòng ông ác như vậy sao!"
Bị vợ mắng như vậy, mặt ba Tang rõ ràng không nhịn được nữa, ông phẫn nộ xoay mặt sang chỗ khác: "Còn không nhanh đứng lên."
"Cám ơn ba." Lúc này Tang Vãn Cách mới nương theo mẹ đỡ đứng lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ cúi xuống, giống như khi còn bé làm sai chuyện gì. Lúc ba Tang muốn trừng phạt cô, biểu tình cô cũng giống y như bây giờ.
Thấy cô làm bộ dáng này, ba Tang cũng bình tâm lại một chút. Ông đã tức giận thật lâu, rốt cuộc thở dài một cái: "Ba đã lớn tuổi, rốt cuộc cũng không biết những người tuổi trẻ các con suy nghĩ gì nữa. Tìm một ngày tốt nhanh kết hôn đi, cũng đỡ cho ta và mẹ con bớt lo. Bụng to rồi mới kết hôn đối với danh dự nhà gái cũng không tốt."
Mắt to bỗng dưng chợt lóe, Tang Vãn Cách ngập ngừng mở miệng: "Con, con không lấy Trình Cảnh Khu."
Giọng nói của cô cực cực nhỏ, nhưng ba Tang vẫn nghe rất rõ ràng. Ông trừng mắt hổ, lập tức lại nổi giận nữa: "Mày không gả cho nó?! Vậy mày muốn gả cho ai?!"
Những lời cứng rắn này vừa thốt ra, Tang Vãn Cách còn chưa kịp trả lời, từ cửa liền truyền tới một tông giọng oang oang như sấm không kém gì ba Tang rống lên một tiếng: "Đương nhiên là gả cho con!"
Tiếng này...
Tang Vãn Cách lập tức nhìn về phía cửa, quả nhiên có một bạn gấu —— ách, là một người đứng ở nơi đó. Người nọ thấy Tang Vãn Cách nhìn hắn, hắn liền ngoác miệng toét ra một hàm răng trắng sáng, cười đến vô cùng chói mắt: "Công chúa ~~ nhanh đến đây đi ~~"
Cô chớp chớp mắt vài lần. Cô không dám xác nhận người mình nhìn thấy rốt cuộc là người thật hay là ảo giác. Bàn tay nhỏ bé dụi mắt mấy cái, sau đó lại tỉ mỉ nhìn lại. Đợi đến khi cô phát hiện đó là người thật, cả người cô cũng ngây ngốc ra. Hùng Thần Giai bất đắc dĩ nhìn cô, đưa đôi tay ra, nhìn về phía cô cười.
Tang Vãn Cách lập tức mím môi lại, ánh mắt như nước long lanh mơ hồ tràn đầy lệ quang. Sau đó, ba Tang cũng chỉ biết trơ mắt nhìn con gái bảo bối của mình chạy vào lòng một người đàn ông khác trước mắt mình. Mắt ông trừng còn lớn hơn cái chuông đồng, tay nắm thành quả đấm, hận không thể đem cái con gấu đang ôm con gái mình đánh cho nhừ tử. Nhưng mà ——sao ông thấy người này nhìn rất quen mắt vậy nhỉ?! Ba Tang nghi ngờ nheo mắt lại, nhìn đầu gấu kia một chút, rồi lại quay sang nhìn vợ mình. Ông liền thấy mẹ Tang đang cau mày lại, sau khi cùng với bà trao đổi ánh mắt, ông lại tỉ mỉ suy nghĩ tới đầu gấu đang đứng ở cửa kia.
Hùng Thần Giai ôm lấy Tang Vãn Cách thật chặt, trong tròng mắt đen tràn đầy ý cười: "Hắc, em chạy nhanh như vậy, coi chừng làm bị thương đến gấu con của chúng ta đấy."
Nghe giọng của hắn, trong nhất thời Tang Vãn Cách vừa muốn khóc vừa muốn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ ra biểu tình rất xúc động. Một hồi lâu sau, cô mới ổn định xong tâm tình kích động của mình mà hỏi: "Gấu... anh thật sự không sao chứ? Làm sao anh ra ngoài được?" Tay nhỏ bé níu lấy Hùng Thần Giai rồi liền sờ khắp trên dưới hắn, giống như là đang xác định xem hắn có bị thương hay không vậy.
Cô vừa sờ, bạn gấu nào đó liền cảm thấy cả người như bị lửa dục cuồng đốt, hận không thể lập tức đè cô xuống —— à mà nếu như chung quanh không có những người khác kìa. Hắn vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Vãn Cách, thấp giọng nói: "Chuyện đó sau này anh sẽ nói cho em biết. Trước hết để cho anh chào ba mẹ vợ tương lai có được không?" Dứt lời, hắn liền khẽ hôn ở trên má cô một cái.
Khuôn mặt nhỏ của Tang Vãn Cách liền đỏ lên. lúc này cô mới ý thức được ba mẹ cũng đang ở đây, nên vội vàng lôi kéo Hùng Thần Giai đi tới trước mặt bọn họ. Đầu cúi thật thấp, ngập ngừng mở miệng muốn nói, nhưng cánh môi động mấy cái, rốt cuộc cũng không dám nói gì.
Ngược lại Hùng Thần Giai thì đem miệng cười toét đến sau tai: "Ba mẹ, hai người mạnh khỏe."
Mấy đường hắc tuyến trong nháy mắt vạch xuống trên trán Tang Vãn Cách, đầu gấu này... Tự nhiên dữ vậy a ~
Hai vợ chồng Tang Gia cùng nhau nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai. Hai người ai cũng không lên tiếng, cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ nghe thấy ba Tang gầm thét một tiếng: "Mày là cái tên tội phạm cường gian đó!"