Trên bàn ăn thức ăn phong phú, ba Tang ngồi ở vị trí chủ gia đình, gương mặt luôn luôn nghiêm túc hiếm khi có được tươi cười rạng rỡ như hôm nay: "Lão Trình thực sự vì có được một đứa con trai như con mà kiêu ngạo! Đến đây, Cảnh Khu, uống cùng bác thêm một ly nữa nào!"
Trình Cảnh Khu ôn nhã cười khẽ, nâng một ly: "Là con mời bác mới đúng."
Hai người đàn ông nâng cốc nói cười, Tang Vãn Cách lại ngồi một chỗ nửa ngày cũng không có nói một lời. Cô còn nhớ rõ trước khi về nhà Trình Cảnh Khu đã nói với cô: "ŧıểυ Cách muốn cho bác trai bác gái cũng biết chuyện của người đàn ông kia sao? Nếu bác trai mà nóng giận lên thì ai cũng không ngăn được đâu. Trong lòng bọn họ cũng mong đợi có một ngày em có thể gả cho anh, làm con dâu của Trình gia, nhưng bây giờ em lại không không muốn ở bên cạnh anh, thậm chí còn cùng tên tội phạm cưỡng gian bảy năm trước gặp mặt, nếu như bọn họ mà biết, có thể sẽ đặc biệt thất vọng hay không đây? Nếu như anh nhớ không lầm, bác trai ghét nhất người nói láo ông, lúc trước ŧıểυ Cách không phải đã từng nói với anh đó là do thói quen làm lãnh đa͙σ ngày trước của bác ấy sao? Nhưng nếu bác trai biết trong miệng ŧıểυ Cách có nhiều lời nói dối như vậy, có thể giận đến phát bệnh tim hay không? Thân thể của bác cũng không được khỏe, vẫn nên cẩn thận một chút là tốt nhất, ŧıểυ Cách cảm thấy thế nào?"
Đúng vậy, vô luận như thế nào, trước khi giải quyết xong chuyện của gấu, cái gì cô cũng không thể nói cho ba biết! Không chỉ có không thể nói, cô thậm chí phải cố gắng duy trì nụ cười, làm ra một bộ dáng cái gì cũng không có xảy ra để che mắt!
Mẹ Tang gắp một chút Tử Tây hoa lan bỏ vào trong chén Tang Vãn Cách, dịu dàng hỏi: " Cách Cách à, sao cứ ngẩn người không ăn cơm thế?" Dịu dàng trên gương mặt xẹt qua một chút buồn cười, cằm hướng về phía chồng và Trình Cảnh Khu bĩu bĩu môi, "Con hai người này nữa, uống đến thật hăng say a!"
"À? A!" Tang Vãn Cách chợt hồi hồn, lập tức kéo ra một nụ cười thật to, gắp lên Tây Lan Hoa mẹ gắp cho vào trong miệng, mắt to thõa mãn nheo lại, "A —— quả nhiên trù nghệ của mẹ là tuyệt nhất rồi!"
Trình Cảnh Khu nở nụ cười, đôi mắt trong lúc lơ đãng lưu chuyển tới đây, đen nhánh sáng ngời, làm cho nhịp tim người khác gia tốc: " Tay nghề của bác gái thật là tốt, nếu như có thể, con thật sự muốn được ở đây đến hết đời."
Bị con rể tương lai thổi phồng tán dương như vậy, mẹ Tang lập tức cười giống y như một đóa hoa: "Cái đứa nhỏ này, muốn ăn thì cứ tới ăn, đều là người một nhà, chẳng lẽ còn ngượng ngùng sao?!"
Nói xong lại chuyển hướng tới Tang Vãn Cách, dịu dàng khuyên lơn, "Cách Cách, nào có ai làm bạn gái người ta như con chứ? con Không thường về nhà thì coi như xong, ngay cả bạn trai mình cũng không biết chăm sóc thật tốt. Mẹ không phải đã dạy con nấu ăn rồi sao? Về sau phải nấu vài món cho Cảnh Khu ăn, biết không?"
"Mẹ con nói rất đúng, trước khi về làm vợ người ta, tài nấu nướng phải luyện thật giỏi mới được." Ba Tang khẽ nhấp một hớp rượu trắng cay rồi hướng về phía Trình Cảnh Khu nói, "Cảnh Khu à, Cách Cách bị hai ông bà già như bác yêu chiều quá mức, về sau liền làm phiền con hãy cố gắng khoan dung bỏ qua cho nó rồi, con bé này từ nhỏ đã yếu ớt, rất khó nuôi, rất khó nuôi!"
Trình Cảnh Khu lại lấy thái độ vô cùng hào hoa phong nhã cung kính nở nụ cười: "Bác trai yên tâm đi, con nhất định sẽ chăm sóc ŧıểυ Cách thật tốt, cô ấy là bảo bối trong tay bác trai bác gái, cũng là bảo bối trong lòng bàn tay con, con nhất định sẽ dốc tất cả năng lực làm cho cô ấy được hạnh phúc, bác trai cứ yên tâm, xin bác an tâm đem ŧıểυ Cách giao cho con là được ạ."
Mẹ Tang ở bên cạnh trách chồng: "Cái lão già này, việc này còn cần ông giao phó sao? Đứa nhỏ Cảnh Khu này là chúng ta nhìn hắn lớn lên, nó đối với Cách Cách như thế nào, người khác không biết thì thôi, nhưng trong lòng ông còn chưa đo đếm được sao? Qua nhiều năm như vậy, tôi liền chỉ nhìn thấy Cách Cách đối với Cảnh Khu náo loạn, chứ chưa từng thấy Cảnh Khu đối với Cách Cách nói một câu nói nặng nào!"
Hơn nữa hai vợ chồng lão Trình cũng rất yêu thương con gái mình, nên con gái có vào nhà lão Trình, tuyệt đối là y như ở nhà mình không có gì khác. Ở nhà lại còn có thêm một người chồng trông nom quan tâm nữa, hai vợ chồng lão Trình căn bản là đối với Cách Cách cưng chiều đến tận xương tủy, nha đầu này là thiên tài biết cách làm cho người ta thương nó đấy!
"Tôi đây cũng chỉ thuận miệng nói thôi mà!"
Bị vợ trách móc,mặt ba Tang lập tức đỏ ửng, "Con gái là của chúng ta, gả nó đi ra ngoài, tôi có thể không lo lắng sao?" Vho dù là gả cho con trái của chiến hữu cũ, coi như thằng bé này là ông nhìn nó lớn lên, nhưng chuyện có liên quan đến hạnh phúc cả đời con gái, sao ông có thể không lo lắng chứ.
"Đúng, đúng, đúng, tôi chỉ lo ông chăm lo quá mà mù quáng!" Đem tôm trứng đã bốc vỏ bỏ vào trong chén chồng, mẹ Tang cười trả lời một câu,
"Cách Cách, con cũng trưởng thành rồi, cũng nên lập gia đình rồi, con phải mau cho mẹ với ba còn có anh chị Trình ôm cháu nữa chứ?!"
Mặt Tang Vãn Cách đỏ lên, hàm răng trắng noãn đem môi dưới cắn đến trắng bệch, miễn cưỡng từ kẽ răng tóe ra mấy chữ: "Con, con..... con ——"
Trình Cảnh Khu cắt đứt lời cô..., khuôn mặt tuấn lãng tuyệt luân vẫn là nụ cười ôn hòa: "Bác gái,con cũng không vội, con có thể đợi. ŧıểυ Cách có thể là còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hơn nữa thời gian chúng con chung đụng cũng không phải nhiều, cho nên ——"
Ba Tang tức khí lập tức nổi giận: "Đã bao nhiêu năm rồi mà còn nói chưa chuẩn bị sẵn sàng?! Cho dù con nguyện ý chờ, ta cũng không cho phép hai đứa lại kéo dài lâu hơn nữa! Bốn lão già chúng tôi đã muốn ôm cháu bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ chỉ bởi vì một câu chưa chuẩn bị tốt, liền đem nguyện vọng của ba mẹ đánh nát sao?! Đứa con gái nào đến cuối cùng mà không kết hôn, hôn nhân là con đường người trưởng thành nào cũng phải đi qua, không phải lo lắng chuyện không có thời gian chung đụng sao? Như thế này đi Cảnh Khu con liền đem Cách Cách mang về đi, lão Trình không phải nói ở bên ngoài con đã mua một căn nhà để chuẩn bị kết hôn sao? Liền đem Cách Cách dẫn đến đó mà ở, hai người hảo hảo bồi dưỡng tình cảm! Mỗi ngày con không phải đều đến Thiên Đô làm việc sao? Dứt khoát đem Cách Cách mang theo bên cạnh luôn đi, dù sao trường học xem chừng cũng sắp nghỉ hè rồi, thời gian còn lại ta sẽ xin nghỉ dùm Cách Cách!"
"Cám ơn bác trai." Trình Cảnh Khu cong môi híp mắt lên cười, rốt cuộc thỏa mãn mong muốn.
Tang Vãn Cách bị dọa đến trợn mắt hốc mồm, thật vất vả hồi hồn, lập tức phản đối: "Ba, con còn có công việc ——" quan trọng nhất là, còn ở trong nhà, cô còn có thể nghĩ biện pháp rời đi để gặp Gấu nhà cô, nhưng nếu đi cùng Trình Cảnh Khu, cô hoàn toàn không thể chạy trốn được!
"Công việc kia cũng sẽ không chạy mất, hiện tại quan trọng nhất là phải bồi dưỡng tình cảm!" Ba Tang dựng râu trợn mắt, lấy một loại thái độ không được xía vào trực tiếp định án, "Quyết định như vậy đi!"
"Ba ——" Tang Vãn Cách chưa từ bỏ ý định còn muốn giãy giụa.
"Gọi ba bao nhiêu lần cũng không được." Ba Tang liếc cô một cái, "Ba với mẹ con năm đó xem mắt rồi kết hôn, đâu có bồi dưỡng qua tình cảm gì cũng không phải sống hòa thuận với nhau qua mấy chục năm sao? Con xem tình cảm của chúng ta có tốt hay không? Cảnh Khu từ nhỏ đã cùng con lớn lên, tình cảm này ít nhiều cũng nuôi dưỡng qua ba mươi năm, con còn ngại ít à, lần này cho dù không có bồi dưỡng thành công con cũng phải ngoan ngoãn lập gia đình cho ba!"
"Bác trai, bác đừng nói như vậy." Trình Cảnh Khu đem con tôm mình vừa bóc vỏ bỏ vào chén Tang Vãn Cách, sau đó nhẹ nhàng rút ra giấy lau xoa xoa dầu nhầy nhầy hai tay mình, cười đến mềm mại như ngọn gió xuân,
"Hôn nhân là chuyện lớn, vốn là nên thận trọng xem xét, ŧıểυ Cách làm như vậy cũng không sai. Con sẽ nỗ lực, bác trai cũng đứng về phe con mà, không phải sao? Thiên Thời Địa Lợi Nhân Hòa con đều chiếm cứ, ŧıểυ Cách khẳng định chắp cánh cũng khó thoát."
Hắn dùng lời nói tựa như cười đùa, chọc cho vợ chồng Tang Gia vui vẻ cười to, duy chỉ có Tang Vãn Cách biết, hắn cũng không phải chỉ nói cho có mà thôi, hắn là nghiêm túc, đang nghiêm túc tuyên cáo với cô: Đừng bao giờ có ý định chạy trốn hoặc là cự tuyệt, trừ phi em có thể bỏ qua hi vọng cùng ý nguyện của ba mẹ em!
Cái miệng nhỏ nhắn cắn môi đến trắng bệch, Tang Vãn Cách nhìn chằm chằm con tôm bị lột vỏ sạch sẻ trong chén mình, cảm giác như số mạng bản thân cũng giống như con tôm này, chỉ có thể nằm ở trên thớt gỗ đợi người tới làm thịt, một chút quyền lợi phản kháng cũng không có!
Gạt đi trong mắt sương mù, Tang Vãn Cách không nhịn được lòng tràn đầy lo lắng cùng khủng hoảng, Gấu bây giờ như thế nào rồi? Anh ấy có bị thương không? Có thể kích động tìm đến nhà cô hay không? Anh ấy đã ăn cơm chưa? Có phải lại len lén uống rượu nữa rồi không? Buổi tối lúc ngủ có tắm hay không?
Một đống lớn lo lắng ở trong đầu cô quanh quẩn, nhìn ba mẹ cùng Trình Cảnh Khu cao hứng nói chuyện với nhau, mà cô lại cái gì cũng không thể nói ra.