Tang Vãn Cách cố nín cười ôm cô bé từ trong ngực Hùng Thần Giai trả lại cho mẹ cô bé, sau đó khoác tay Hùng Thần Giai, cười tủm tỉm nhìn chăm chú gương mặt hắn, rồi lại ngắt bờ môi của hắn: "Đứa bé không hiểu chuyện, anh không phải muốn so đo với cô bé chứ..." Đôi mắt lung linh thoáng một nụ cười nồng đậm, nhìn Hùng Thần Giai vừa bực mình vừa buồn cười.
Ngay lúc đó, cửa thang máy "Đinh" một tiếng, mở ra, Tang Vãn Cách vội vàng kéo Hùng Thần Giai đi ra ngoài, trước khi đi không quên nhìn hai mẹ con chào hỏi một tiếng, cô bé hai mắt đẫm nước oa lên một câu "Dì à hẹn gặp lại", bạn gấu nào đó không nhịn được muốn quay đầu lại, nhưng hắn vừa nghiêng đầu một cái, Tang Vãn Cách đã đoán được quỷ kế của hắn, cái tay nhỏ bé dùng sức kéo hắn ra khỏi thang máy. Đôi mắt đen chợt lóe lên, bạn gấu nào đó vô cùng bất mãn hỏi: "Tại sao dừng ở lầu một, xe ở dưới tầng trệt mà."
"Anh thấy người nào hẹn hò mà tự lái xe chưa?" Đôi mắt to xinh đẹp liếc hắn một cái, quay đầu lại, đúng lúc chạm mặt bảo an tay cầm côn đang tuần tra an ninh ở đại sảnh chung cư, thế là theo thói cô quen nở một nụ cười ôn hòa dịu dàng, làm cậu thanh niên thuần khiết nhìn thấy cô khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Hùng Thần Giai tròng mắt đen chợt lóe, đáy lòng nhất thời tràn đầy khó chịu, thừa dịp Tang Vãn Cách không chú ý len lén trừng phía sau, bạn gấu nào đó nhìn về phía cậu bảo an trẻ tuổi, dọa cho sắc mặt anh ta đột nhiên từ hồng chuyển sang trắng luôn, sau đó cậu bảo an cười cười, mở miệng chào hỏi bọn họ: "Tang ŧıểυ thư, cô, cô đi ra ngoài sao?"
Mẹ, hắn lớn lên giống một con gấu như vậy ── à, một người cao lớn như vậy, cái tên nhóc kia lại dám làm lơ hắn sao?! Hùng Thần Giai càng nghĩ càng giận, lại thấy mặt cậu thanh niên trước mắt tỏ vẻ ngượng ngùng ngây thơ, không nhịn được muốn chỉnh người. Nhưng Tang Vãn Cách đang ở kế bên, bất luận thế nào hắn cũng không thể tùy tiện ra tay, nhưng cứ như vậy để người ta coi thường hắn thật khó chịu, hắn không phải cũng sống trong chung cư này sao, tại sao mấy người trong chung cư này dù lớn hay nhỏ trong mắt cũng chỉ thấy công chúa nhà hắn mà không thấy hắn?! Hơn nữa, coi như không nhìn thấy hắn cũng không cần nhìn chằm chằm công chúa nhà hắn như vậy chứ!
Càng nghĩ càng giận, đầu óc Hùng Thần Giai suy nghĩ một chút, bàn tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của Tang Vãn Cách hơn rồi cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận một cái, sau đó dùng ánh mắt dương dương hả hê nhìn về phía cậu bảo an đứng trước mặt, khiêu khích hất cằm lên, hắn vốn so với những người đàn ông bình thường cao hơn rất nhiều, bây giờ lại còn cố ý ngẩng mặt lên, nhìn y như ngọn núi lớn.
Khuôn mặt nhỏ của Tang Vãn Cách đỏ lên, có chút khó xử, nhưng cũng không có ngăn lại. Chỉ là giận hắn ở trước mặt mọi người không biết kiềm chế, thế là cô vụng trộm đưa cái tay nhỏ bé lên eo thô to của hắn hung hăng nhéo một cái ── nhưng ai biết thịt trên người hắn lại cứng như vậy, cô chẳng những trừng phạt không thành công, ngược lại còn làm đau tay mình.
"Đúng vậy, tôi và Đại Hùng đi hẹn hò." Nói xong, cô rất cho hắn mặt mũi dựa toàn bộ thân thể nhỏ nhắn vào lòng hắn, cô làm ra vẻ họ là một đôi tình nhân đang yêu cuồng nhiệt vậy.
Sau đó, cậu bảo an trẻ tuổi chỉ đành khóc hận ôm lấy cõi lòng tan nát của mình. Không chỉ riêng hắn, lúc ấy tất cả mọi người có mặt ở đại sảnh lầu một đều lộ ra gương mặt khiếp sợ và kinh ngạc: ai dám tin tưởng, một cô gái có khí chất ưu nhã phiêu dật như thế lại lựa chọn một con gấu như vậy ── ách, nhầm, là một người làm bầu bạn như vậy?! Đây là người đẹp và quái vật trong hiện thực sao?
Cô nhìn về phía bảo an hoà nhã cười, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn bạn gấu nào đó vẫn còn mang vẻ mặt say mê chìm đắm trong lời cô nói chưa tỉnh lại: "Được rồi, chúng ta nên đi thôi."
Bạn gấu nào đó trong lòng vẫn còn bị câu "Tôi và Đại Hùng đi hẹn hò" làm cho ngây ngốc, công chúa của hắn ở bên ngoài luôn luôn không thích cùng hắn thân thiết quá, chứ nói chi gọi hắn là Đại Hùng, còn thừa nhận muốn cùng hắn hẹn hò nữa chứ. Bảo sao hắn không cao hứng, làm sao không vui vẻ đây? Trên thực tế, nếu như hoàn cảnh cho phép, hắn thật muốn móc khẩu súng ra, hướng lên trời bắn ba cái chiêu cáo cho toàn thế giới biết, công chúa của hắn cuối cùng cũng thành người phụ nữ của hắn!
Đối với chuyện hai người cùng chen trên xe buýt không phải là chuyện xa lạ gì. Hùng Thần Giai được sinh ra trong tầng lớp thấp, bình dân, tự nhiên đối với loại phương tiện giao thông tiện nghi lại giàu tính công cộng như vậy không xa lạ gì, nhưng Tang Vãn Cách thì không phải, cô là lá ngọc cành vàng ngậm chìa khóa vàng ra đời! Cho nên mặc dù hắn đã nắm rõ tình trạng cuộc sống bảy năm qua của công chúa nhà mình như lòng bàn tay, nhưng vào lúc này khi Hùng Thần Giai chính mắt thấy được Tang Vãn Cách ngồi xe buýt, hắn vẫn giật mình.
Có từng thấy ai chờ xe buýt như cô chưa?! Nhàn nhã thong dong tự đắc đứng ở trạm xe, không giống những người khác từ xa thấy xe buýt tới liều mạng chen lên trên ngay. Trong khi đó Tang Vãn Cách vẫn thong dong nhàn nhã đứng ở đằng kia, không kiêu ngạo không nóng nảy, cầm trong tay cái áo khoác nhỏ màu vàng nhạt, cùng màu với cái túi xách đang đeo, cô chỉ đơn giản đứng đó cũng làm người ta cảm thấy một tia mát mẻ giữa cái nóng chật chội oi bức của mùa hè.
Khuôn mặt Hùng Thần Giai vô cùng tự hào và kiêu ngạo, ánh mắt dò xét nhìn đám người thường bên cạnh, đối với sự nóng vội của bọn họ, biểu hiện của hắn hết sức khinh thường và khi dễ. Vội vã như vậy làm gì, không biết cuộc sống là phải thong thả chậm rãi bước từng bước mà đi sao?
Đang lúc trong lòng hắn oán thầm, Tang Vãn Cách xoay đầu lại cười hỏi hắn: "Anh đứng đợi được chứ?"
Bạn gấu nào đó lập tức gật đầu: "Dĩ nhiên! Nhưng còn em ──" tròng mắt đen muốn nói lại thôi, nhìn xuống đôi giầy dưới chân cô, mặc dù không tính là quá cao, nhưng vẫn là có gót, cô có thể đứng lâu được chứ?
Môi anh đào khẽ nở nụ cười, Tang Vãn Cách cười híp mắt áp vào lồng ngực bền chắc của hắn ── không để ý đến ánh nắng mặt trời đang thiêu đốt, thốt ra thanh âm vừa phải mềm mại: "Anh sẽ để em ngã xuống sao?"
"Dĩ nhiên là không!" Hùng Thần Giai không hề nghĩ ngợi lớn tiếng trả lời, sau đó như bị sét đánh mà sửng sốt, ngay sau đó hắn liền hiểu ý của Tang Vãn Cách, không khỏi hắc hắc cười khúc khích.
Xe buýt không tới trạm chắc chắn là sẽ không dừng xe, nói cách khác chạy đuổi theo xe thật ra là kiểu lựa chọn hề sáng suốt, nhưng mọi người thường làm như vậy, biết rõ không thể cách đó, nhưng vẫn muốn làm, làm như chạy theo họ mới có thể cho lòng mình một chút an ủi vậy.
Hùng Thần Giai ôm bảo bối trong lòng mình bảo hộ trong ngực, chỉ với bề ngoài dũng mãnh vô địch và diện mạo hung thần ác sát đã vô cùng thành công rồi, hai người dường như không gặp phải trở ngại gì chen lên xe buýt ── đáng tiếc chỗ ngồi cũng đã đầy, Tang Vãn Cách an tâm vùi vào ngực hắn, nụ cười vẫn không tắt.
Hai người cực kỳ hài hòa nắm lấy móc khóa an toàn làm mọi người trong xe đều sửng sốt, sau đó lại có thêm nhiều người chen lên nữa, bởi vì bây giờ không phải giờ cao điểm đi học đi làm, cho nên trong buồng xe mặc dù chen chúc, nhưng cũng không tới nỗi nửa bước khó di chuyển.
Vốn là hai người vô cùng thân mật đứng cùng nhau, hơn nữa còn vừa nói vừa cười ── mặc dù phần lớn là Hùng Thần Giai nói..., Tang Vãn Cách đang cười, thế nhưng khi thấy một bà lão nhìn đã ngoài tám mươi vừa lên xe, sự việc liền bị thay đổi, toàn bộ xe có ít nhất ba mươi chỗ ngồi, tuy nhiên lại không có người nào chịu nhường chỗ ngồi!
Bởi vì Hùng Thần Giai đứng vây ở bên ngoài, thân thể cao lớn tạo thành lá chắn, chặn mọi ánh mắt nhìn về phía Tang Vãn Cách, nhưng hắn vẫn nhạy bén nhận thấy được bà cụ đang lảo đảo, mày rậm không khỏi nhíu một cái, cúi đầu nhìn người thương trong ngực mình, thấy cô cũng cau mày, hắn khe khẽ hôn một cái lên mi tâm của cô: "Ở chỗ này chờ anh, đứng ngay ngắn nhé."
Tang Vãn Cách ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào: "Được."