Bạn gấu nào đó cười đến thật ngọt trong lòng, cứ như có kẹo đường vậy, dường như ngọt đến nổi muốn hòa tan ra luôn vậy. Hắn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thật kĩ, sau khi mừng như điên qua đi, cảm giác lo lắng nhiều hơn bắt đầu xông lên đầu: "Công chúa, em không có chuyện gì chứ?!"
Tang Vãn Cách vẫn như cũ mỉm cười lắc đầu một cái, hai bàn tay nhỏ bé vẫn nắm lấy đầu vai hắn như cũ không để xuống, giọng nói ấm áp mềm mại giống như đường mật tan ra tiến vào trong lòng Hùng Thần Giai: "Buổi chiều không đi làm được không?" Hỏi xong, còn chớp đôi mắt to ngập nước điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.
... Hắn không nghe lầm chứ?
Hùng Thần Giai cảm giác mình có chỗ nào không bình thường rồi, nhất là câu hắn mới vừa nghe được, hắn nghiêng nghiêng đầu một chút, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tang Vãn Cách một cái, lại sờ sờ khuôn mặt mềm mại nhỏ bé, lo âu hỏi: "Công chúa, em thật sự không sao chứ?" Nếu như nói trên thế giới này, bất kỳ một giáo viên nào cũng sẽ có lúc xin nghỉ hoặc là trốn lớp, nhưng Tang Vãn Cách tuyệt đối không phải là người trong số đó! Cô nghiêm túc, có trách nhiệm, rất kiên nhẫn, hơn nữa đa͙σ đức cực kỳ tốt, nếu nói cô không đi làm trốn dạy như vậy không bằng nói Địa Cầu bị hủy diệt còn đáng tin hơn. Hắn cũng vì hiểu rõ điểm này nên mới phải tìm chỗ vào trường trung học sơ cấp này làm thầy giáo, nếu không hắn đã sớm cột cô ở nhà, không để cô đi rồi!
"Em thật sự không sao cả!" Tang Vãn Cách dẹt môi hồng, đem bàn tay của bạn gấu nào đó vẫn đang bóp gương mặt mình để xuống, vẻ mặt nghiêm túc khác thường, "Không đi được không?"
"Đương nhiên được! Chỉ là... Em thật sự đã xác định buổi chiều không đi dạy hả?" Nói cả buổi bạn gấu nhà ta vẫn thấy cực kỳ không yên lòng.
"Không đi..." Cô lắc lắc cái đầu nhỏ nhào vào trong ngực hắn, ôm hắn thật chặt, "Không đi..." Ở chỗ này với anh, không đi đâu nữa.
Hùng Thần Giai sờ sờ mái tóc mềm mại của cô, cười hắc hắc: "Vậy thì tốt quá, hôm nay chúng ta cứ ở trên giường không đi đến đó nữa."
Hắn nói lời này ra thật cũng không có ý tứ ở cái phương diện kia, nhưng Tang Vãn Cách nghe vào tai thì không thể không nghĩ đến chuyện kia, mắt to ngước lên nghiêng mắt nhìn Hùng Thần Giai một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng hồng đến sắp rỉ máu: "Em... Còn đau một chút."
Đau? Đau cái gì nhỉ? Đau ở đâu?!
Đầu óc bạn gấu nhà ta trong nháy mắt cảm thấy mờ mịt hết cả, mắt đen nháy nháy mấy cái, thật lâu sau mới phản ứng kịp, hiểu cô đang nói đến cái gì, hắn thật sự không biết nên khóc hay cười, duỗi ngón tay búng một cái lên mũi cao của Tang Vãn Cách, giống như bất mãn: "Em cho anh là dâm tặc sao, mỗi ngày trừ lên giường thì vẫn là lên giường à? Anh nói ở trên giường chính là đơn thuần ở trên giường thôi, muốn xem sách muốn nói chuyện phiếm muốn ăn thứ gì cũng tùy em, anh sẽ ở cùng với em." Ưm, mặc dù chính xác là thật khó khăn khắc chế mình...
Hắn không giải thích thì còn may, giải thích xong lại càng làm cho Tang Vãn Cách vì tư tưởng đen tối của mình mà cảm thấy nên thật sám hối tự cảnh tỉnh mình. Cô sao lại có thể nghĩ tới ý đó đây?!
Muốn sớm thoát khỏi không khí lúng túng, ánh mắt như nước long lanh chớp chớp mấy cái rồi bắt đầu nói sang chuyện khác: "Mấy người khách đều đi rồi hả?"
Bạn gấu nào đó nhún vai, lộ ra gương mặt khi dễ và ghét bỏ: "Không có, vẫn còn ở lì trong phòng khách, chúng nó nói chưa nói tiếng tạm biệt với em sẽ không đi." Mẹ, cô gái của hắn với bọn nó có quan hệ gì đâu chứ, còn muốn nói tạm biệt, còn lâu!
"Ôi?!" Tang Vãn Cách sửng sốt, ngây ngốc trừng mắt nhìn, rốt cuộc không nói ra được câu nào, chỉ lắp bắp gật đầu, lộ ra gương mặt không biểu tình gì, đáng yêu đến nỗi làm Hùng Thần Giai không nhịn được cúi đầu gặm một cái lên môi cô, sau đó nhìn thẳng cô nói. "Không cần để ý xem bọn nó làm cái khỉ gió gì, dù sao bây giờ chúng không chịu đi anh cũng sẽ đuổi bọn chúng ra ngoài hết." Đối với bốn tên da mặt dày như Bom Nguyên Tử làm hư chuyện của người ta này, có thể nói chuyện đàng hoàng với chúng sao? Theo hắn cái gì cũng không cần nói, trực tiếp một cước đá từng đứa từng đứa ra ngoài cửa lớn thì vạn sự đều may mắn rồi!
"Ừ." Tang Vãn Cách ngoan ngoãn gật đầu, bấu víu cánh tay của hắn, đột nhiên lộ ra nụ cười thấp thỏm hỏi: "Chúng ta đi ra ngoài chơi được không?"
Hùng Thần Giai sửng sốt, giống như đứng hình luôn vậy ── mặc dù thường ngày hắn luôn chọc tức, nói cô không muốn cùng mình có quan hệ, không muốn cùng mình quang minh chánh đại ở dưới ánh mặt trời đi, nhưng bây giờ đợi đến phiên cô chủ động làm thế, ngược lại hắn sợ khi hai người ra ngoài sẽ bị người ta bắt gặp, sau đó tạo phiền toái không cần thiết gì đó cho cô? Cho dù trong lòng hắn rất rất rất muốn đi ra ngoài với cô, hoặc là làm những chuyện mà những cặp yêu nhau bình thường hay làm...
"Được không hả?" Tang Vãn Cách lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to lóe sáng lên, đầy ánh sáng mong đợi, tay mềm cũng chầm chậm siết lấy cánh tay hắn thật chặt, giống như đáy lòng cũng không dám xác định Hùng Thần Giai đồng ý hay không.
Bị đôi mắt vô tội như nai con Bambi nhìn mình, xương cốt hắn dường như cũng mềm nhũn cả, Hùng Thần Giai vội vàng ổn định thân thể mình, liều mạng gật đầu: "Được, được, đương nhiên là được!" Hắn cầu còn không được nữa là?!
Thế là cô công chúa nào đó vô cùng vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền như hoa, làm tròng mắtcủa bạn gấu nào đó thiếu chút nữa là lọt ra ngoài, sau đó cô xuống giường lấy quần áo đi vào phòng thay đồ, đợi đến lúc cô trở ra đã ăn mặc thật chỉnh tề, lại nhẹ nhàng khoan khoái đơn giản.
Hùng Thần Giai dùng ánh mắt nam tính thuần túy thưởng thức nhìn chằm chằm Tang Vãn Cách, cô thật sự là cô gái thanh lệ thoát tục nhất hắn từng thấy! Chiếc quần dài màu trắng nhũ thật đơn giản phối hợp với chiếc áo cúp ngực vàng nhạt, trên chân mang một đôi dép lê màu trắng, trên đầu vai tóc dài buông xõa, cả người có một loại hương vị của phái nữ không thể diễn tả được.
Công chúa bây giờ và lần đầu tiên chạm mặt thật sự không giống nhau, thời điểm đó cô giống như tiên nữ không vướng bụi trần, đẹp thì đẹp thật, nhưng không ai dám chạm vào; hiện tại toàn thân cô tràn đầy kiều mỵ, mang hơi thở động lòng người, mặc dù vẻ mặt vẫn không màng danh lợi dịu dàng như cũ, thế nhưng cô lại có thêm loại hương vị đã được nam nhân sủng ái qua trở thành tiên nữ thành thục mê hoặc hiếm thấy hơn nữa.
Công chúa của hắn bị hắn từ tháp ngà thật cao ôm ra ngoài, từ trên đám mây cô đơn mang xuống đất, trên người có hơi thở của người thường, bất kể về sau có như thế nào, tóm lại, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay nữa, ai nghĩ cũng đừng nghĩ cướp cô ra khỏi ngực hắn, sau đó lần nữa mang cô trở về cái tháp ngà cao vút kia, ai cũng đừng nghĩ, ai cũng đừng mơ tưởng!
Tròng mắt đen thẳm như có điện chợt lóe, đột nhiên Hùng Thần Giai nhớ tới một tên mang mầm mống nguy hiểm ── Trình Cảnh Khu. Hắn không tin với đầu óc của Trình Cảnh Khu sẽ không nhìn ra công chúa càng ngày càng xa lánh hắn, người đàn ông kia không dễ chọc, cũng quyết không dễ dàng buông tay công chúa ra. Chỉ là hắn không có cái gọi là áp lực nữa, hắn bây giờ cũng không còn là Ngô Hạ A Mông ngày xưa, Trình Cảnh Khu nếu dám đến giành cô, hắn liền nghênh chiến! Ai chết trong tay ai còn chưa biết đâu.
Tang Vãn Cách cảm thấy ánh mắt của bạn gấu nào đó cứ nhìn mình chằm chằm vô cùng kỳ quái, giống như đang nhìn kẻ thù giết cha không bằng, nhưng giống như cũng không phải là nhằm vào mình, lúc lâu sau cô mới đưa tay quơ quơ trước mắt hắn: "Gấu?"