Sắc tình đem đầu ngón tay ướt nhẹp rút ra, sau đó thả vào trong miệng bộ mặt say mê mυ"ŧ, Tang Vãn Cách nhìn động tác và vẻ mặt của Hùng Thần Giai, mắc cỡ không nhịn được muốn đẩy hắn ra — sáng sớm, không ai muốn cả ngày lăn lộn ở trên giường đâu. Vừa vặn nếu người đàn ông này không đồng ý, cô coi như trong lòng không cam tâm tình nguyện cũng phải thuyết phục hắn trước đã.
Bị hai chữ của hắn làm cho mắc cỡ mặt đỏ bừng, Tang Vãn Cách bực dọc, hai bàn tay nhỏ bé sắp chống không nổi hắn nữa, chỉ sợ chút nữa không cẩn thận lại bị bạn gấu nào đó kéo xuống: "Nhanh đứng lên mau, anh thật nặng."
"Vậy đổi cho em đè anh nha." Hắn lập tức nói phương án giải quyết, hơn nữa còn bắt đầu thực hành ngay, bàn tay nắm thắt lưng kéo cả người cô lên, Tang Vãn Cách cảm thấy trời đất quay cuồng, đợi cô lần nữa tỉnh táo lại phát hiện mình đã nằm trên người Hùng Thần Giai, người kia hiện tại đang nằm dưới người cô rồi! Cứ như vậy chỉ qua mấy giây ngắn ngủi, hắn đã nhanh chóng đem tư thế hai người đổi chỗ cho nhau!
Đúng là không nặng nữa rồi, nhưng Tang Vãn Cách lại phát hiện một chuyện vô cùng lúng túng — cái tư thế này mặc dù có thể phòng ngự hữu hiệu cô không bị đè, nhưng nằm ở trên người hắn, cũng đồng nghĩa làm cho bộ vị tư mật của cô bị hắn ma sát lợi hại hơn! Hơn nữa nó còn là nguyên nhân khiến cô không cách nào tránh né được... Cái cây vừa thô vừa cứng gì đó thậm chí đã cọ đến miệng huyệt mềm mại của cô, cách một tầng tấm chắn đâm đâm vào nữa.
Bị cô điềm đạm đáng yêu nhìn, cặp mắt to long lanh kia lại tràn ngập sương mù, cuối cùng Hùng Thần Giai cũng không cương quyết muốn cô thêm lần nữa, cho dù hắn vô cùng muốn, muốn đến nơi đó cũng đau. Nhưng hắn biết, thân thể cô căn bản chịu không được một lần hoan ái nữa, hơn nữa cả đêm triền miên bây giờ cô lại chưa ăn cơm, dù hắn có cầm thú thế nào đi nữa cũng không thể liều mạng trên thân thể của cô.
Vì vậy hắn thở dài, ôm hông cô không cho phép cô cử động, bàn tay nhanh chóng kéo khóa quần mình, hạ thân tốc độ thật nhanh bắt đầu cách cái chăn ở giữa hai chân cô ma sát, khuôn mặt trắng xanh khẽ nổi lên một chút ửng hồng, tiếng thở dốc vỡ òa tràn ra môi mỏng, hai bàn tay to kềm eo nhỏ Tang Vãn Cách cũng bắt đầu nắm chặt hông của cô áp lên dâng trào chính mình chuyển động, đôi mắt đen nhắm lại, khuôn mặt đầy mồ hôi.
Tang Vãn Cách chỉ cảm thấy phía dưới có một thanh chày sắt cứng rắn tráng kiện cách cái chăn dùng sức ma sát lên hoa huyệt của mình, cảm giác nóng bỏng như lửa này cho dù cách một tầng chăn cô cũng có thể cảm thụ rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ lên, cô dĩ nhiên biết hắn đang làm gì, nhưng cô lại không muốn bỏ đi để tự hắn giải quyết, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mắt nhắm mắt mở khẽ cắn răng nhẫn nhịn, mặc cho bàn tay của Hùng Thần Giai trong lúc kích tình khó nhịn trèo lên bộ ngực cô, giật ra cái chăn đang bao chặt lấy ngực cô, đi vào bên trong cầm lên hai bầu vυ" mềm tận tình đùa bỡn.
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé rồi lại đóng, tiếng thở gấp lặng lẽ từ giữa môi hồng tràn ra, bầu vυ" đầy đặn mềm mại trong tay Hùng Thần Giai càng phát phồng dựng lên thẳng đứng, trên đôi vυ" màu trắng như tuyết điểm trang thêm hai nhũ tiêm màu hồng nhạt lại càng thêm đáng yêu mê người. Rốt cuộc Hùng Thần Giai cũng không nhịn được hấp dẫn như thế, dùng miệng tinh tế cắn một bên vυ" mềm, mυ"ŧ viên thịt non nhỏ vừa cứng vừa đỏ, thỉnh thoảng còn có nước miếng từ miệng hắn chảy xuống tràn ra ngoài, hắn liền lập tức liếʍ.
Tang Vãn Cách vô lực ưm một tiếng, thân thể mềm mại nhất thời xụi lơ, mặc hắn loay hoay.
Vì phòng ngừa mình lần nữa biến thành sói, Hùng Thần Giai nhanh chóng buông giai nhân trong ngực ra, lúc hắn đứng lên, Tang Vãn Cách cũng vừa nhìn qua, vốn cô chỉ là vô thức, kết quả khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ hồng — bởi vì bạn gấu nhà ta chỉ lo tránh khỏi thân thể cô cho mau, nhưng lại quên không mặc quần vào. Cây vũ khí hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang gì đó vẫn đang đứng thẳng! Nó đen thui đen thùi đứng thẳng nơi đó, quanh thân thậm chí còn có gân xanh nổi lên mạch máu nữa, trông hết sức đáng sợ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng quay đi chỗ khác, trong lòng cầu nguyện mình tuyệt đối không nên bởi vì thứ không nên thấy gì đó mà bị nhặm mắt
Cô chỉ thấy bạn gấu nào đó đang sống chết nhìn lom lom đáy quần và lão nhị thô cứng của mình, khóe miệng thật mỏng co quắp một cái, hồi lâu sau mới khẽ nguyền rủa một tiếng, đưa tay đem thứ đồ kia nhét vào trong quần, sau đó mặt khổ sở rối rắm đem khóa kéo lên, sắc mặt vô cùng kém, nếu như giờ là ban đêm đoán chừng không thấy rõ mặt người trước mặt — vậy cũng đủ để thấy mặt ai kia đen đến trình độ nào.
Không thể phát tiết, lại không muốn vận dụng mười ngón tay đa năng, Hùng Thần Giai không thể làm gì khác hơn là làm chút chuyện dời đi lực chú ý của mình, hắn liền đi lấy khăn ướt ở đầu giường rồi tách mở hai chân Tang Vãn Cách ra, dọa cô giật cả mình, vốn là vẫn còn đang cười trộm, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt lập tức cứng đờ: "... Anh làm gì vậy?"
"Lau cho em." Hắn tỏ vẻ như chuyện đương nhiên nói, tiếp tục tách chân của cô ra.
Tang Vãn Cách vội vàng giãy giụa: "Không, không cần. Tự em làm, tự em làm được rồi."
Ai ngờ đối phương lại nhíu mày: "Để anh làm, em xác định chính em có thể nâng eo thẳng lên sao? Nếu như em còn có thể nâng cao eo vậy không bằng chúng ta lại làm một lần nữa đi." Lời này đúng là thành công dọa Tang Vãn Cách sợ, cô lập tức nhắm mắt, thân thể mềm mại run rẩy nằm yên tại chỗ, mặc cho Hùng Thần Giai vạch trần thân thể xốc xếch không chịu nổi, lông mi dày như cánh quạt chớp chớp, xem ra rất biết cách chọc người khác thương yêu.
Nhìn bộ dạng bé nhỏ đáng thương đáng yêu của cô, Hùng Thần Giai mặt không chút thay đổi, đáy mắt lại xẹt qua một tia cười — hắc hắc, cô cho là hắn không nhìn thấy mới vừa rồi cô đang cười trộm sao? Hắn vì cô siết chặt dây lưng quần cũng không dám yêu cầu vô độ, cô khỏe rồi, lại còn dám len lén cười nhạo hắn!