Mưa đến rất chậm, nhưng chỉ chốc lát sau là được mưa to, tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp không ngừng.
Từ trong nhà giam đi ra, Tướng phủ sớm không có phồn hoa trước kia, Liễu Tương rỗi rãnh ở nhà, mặc dù không rời khỏi kinh thành, nhưng trong tay cũng không có quyền gì. . . .
“Lão gia, ngài ăn nhiều một chút . . . . . .”
Thấy đũa Liễu Tương chỉ vài lần gắp, Cúc Văn bất an khuyên nhủ.
“Ta ăn no. . . . . .”
Liễu Tương thở dài, Cúc Văn vội nháy mắt với Vệ Trạch bên cạnh, Vệ Trạch nhìn Liễu Tương, nhỏ giọng nói:
“Cha, ngài phải bảo trọng thân thể, phải ăn nhiều một chút. . . . . .”
Liễu Tương quay đầu, vươn tay từ ái xoa đầu Vệ Trạch, ôn hòa nói:
“Cha thật sự ăn no. Gần đây luôn mơ thấy nàng, có lẽ, ta cũng sắp. . . .”
Lời nói của Tàn Nguyệt…, giống như một đạo vũ khí sắc bén đâm vào trong đầu của hắn, hắn không dám truy cứu, không dám suy nghĩ.
Ở bên trong tối tăm, tựa hồ hiểu được, kết quả kia tất nhiên là tê tâm liệt phế. . . .