Địch lão phu nhân kéo Tàn Nguyệt ngồi xuống, từ ái nhìn Tàn Nguyệt, đưa tay đến bụng Tàn Nguyệt, nơi đó thường thường, còn chưa cảm giác được hơi thở của đứa nhỏ.
“Nương, không phải đại phu đã nói rồi sao? Mới một tháng, phải qua mấy tháng mới nhìn ra . . . .”
“Hiện tại rất tốt, mọi chuyện đều tốt. Tàn Nguyệt, ngươi cũng có thai, Mân Nhi cũng không có chuyện, nương chỉ hy vọng, có thể sớm ẵm cháu trai. . .”
“Nương, rất nhanh. . . .”
Đứa nhỏ đều ở trong bụng, cháu trai còn không ẵm mau sao?
Bất quá, cũng không biết có phải con trai hay không. Nàng không sao cả, nhưng Địch lão phu nhân bọn họ đều thích nam hài, Địch Mân hẳn là cũng thích nam hài?
“Cũng phải. Tàn Nguyệt, Người Tướng phủ bị bắt lại. . . .”
Tướng phủ?
Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy tim run rẩy, luôn cảm giác mình và Tướng phủ không có bao nhiêu cảm tình, nhưng liên lụy đến Tướng phủ, tâm Tàn Nguyệt vẫn hơi hơi rung động.
Huyết thống, đây là huyết thống sao?
“Là vì chuyện của Mân sao?”
Địch lão phu nhân gật gật đầu:
“Thân thể hoàng thượng khá hơn một chút, hắn muốn tra rõ hai chuyện, một là chuyện Hàn phi nương nương năm đó, một chuyện khác chính là Địch Mân bị đuổi giết, ở giữa, có thể liên lụy đến cha ngươi. . . .”