“Nhưng ta đói bụng. Mân, cùng ta ăn chút được không. . . .”
Làm nũng kéo cánh tay Địch Mân, Tàn Nguyệt vẻ mặt bướng bỉnh.
“Ngươi . . . . . .”
Tàn Nguyệt cười khanh khách, hai người tới trước bàn, một người bưng hai dĩa đồ ăn đến phòng bếp nhỏ trong viện, Tàn Nguyệt thuần thục hâm nóng lên.
“Ngươi thật ra học được không ít!”
Nhìn thao tác thuần thục của Tàn Nguyệt, Địch Mân nhẹ cười nói.
“Ha ha, vốn dĩ ta cũng không biết, bất quá ngươi có việc, ta ở đâu cũng không có việc gì làm, đi theo Tần tỷ học chút, về sau ngươi đói bụng, ta có thể . . . .”