“Chanh Sát nói, ngươi vừa tỉnh lại, chỉ có thể ăn chút cháo. Thích ứng vài ngày là được. . . .”
Tàn Nguyệt gật gật đầu, khẽ cười nói:
“Mân, ta ngủ đã lâu rồi sao?”
Địch Mân vội vàng gật đầu:
“Đúng vậy, ngươi ngủ hơn một tháng. Nguyệt Nhi, về sau không được ngủ như vậy nữa, ta sẽ lo lắng. . .”
Hơn một tháng, thật sự đã lâu rồi. Cái mũi Tàn Nguyệt chua sót, nức nở nói:
“Mân, ngươi cũng biết, ta. . . Ta nghĩ. . . Ta nghĩ về sau sẽ không còn được gặp lại ngươi. Lúc ấy. . .”
Trên mặt ẩm ướt, một giọt nước mắt trong suốt hạ xuống, Địch Mân vươn tay, nhẹ nhàng giúp Tàn Nguyệt lau giọt lệ kia, thở dài:
“Không có việc gì, chúng ta không phải không có chuyện gì sao? Xem ra trời cao cũng rất chiếu cố chúng ta, chúng ta đều còn sống, chứng tỏ hai người chúng ta mạng lớn. . . .”
“Không được suy nghĩ lung tung nữa, chờ ta xử lý xong chuyện bên này, chúng ta tìm nơi ẩn cư. Đến lúc đó, không để ý tới chuyện thị phi nhân gian, trải qua ngày chỉ ao ước uyên ương không ao ước tiên. . . .”
Sẽ sao?
Ngày như vậy, quá mức tốt đẹp, Tàn Nguyệt nhịn không được bắt đầu tinh tế tưởng tượng, trên mặt cũng nhiều tươi cười hơn.