Chanh Sát do dự, nguy hiểm trong đó, ngoài xem trình độ người thực hiện, còn phải xem, vận khí cá nhân, tính nguy hiểm rất cao, nhưng nàng không biết nên đem tình hình thực tế nói cho Địch Mân hay không.
“Nói đi, ta muốn hiểu rõ. . .”
Địch Mân khẽ cắn môi, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Tàn Nguyệt, đừng có chuyện, trăm ngàn đừng có chuyện. . . .
Hai mắt nhìn chằm chằm Chanh Sát, hắn biết, chỉ có ánh mắt người là không biết nói dối, mà Chanh Sát, bị Địch Mân nhìn soi mói như vậy, muốn nói dối đều khó có khả năng.
“Này, ít nhiều có chút nguy hiểm, làm không tốt hai người đều sẽ mất mạng . . . Bất quá, y thuật của lão môn chủ ngươi cũng biết, bình thường chắc là không có việc . . . .”
Mất mạng?
Nghĩ đến vấn đề này, Địch Mân đau xót trong lòng, thay máu rồi, không phải là Tàn Nguyệt có thể khôi phục hay sao? Sao có thể mất mạng đây?
Ánh mắt tối sầm lại, Địch Mân sớm đã không còn khôn khéo trước kia:
“Vậy có thể không đổi máu không? Có còn cách khác không?”
Bên trong, một mảnh tĩnh lặng, cách nếu như có, Thanh thúc sẽ để cho Tàn Nguyệt đến kinh thành sao?
Choáng váng, không có cách khác, nay, cách duy nhất, phương pháp duy nhất, chính là. . . .