Khắc phu, các nàng lần đầu tiên nghe qua, nếu biết ra ngoài mà toàn nghe dị nghị như vậy, thì nói cái gì các nàng cũng sẽ không đưa phu nhân ra ngoài.
Tàn Nguyệt chạy không mục đích , bỗng nhiên đụng vào lòng một người thật ôn nhu và mềm mại.
“Tàn Nguyệt?”
Địch lão phu nhân nhìn Tàn Nguyệt hai mắt đẫm lệ, lại nhìn bộ dáng ảo não của hai nha đầu kia, nhất thời hiểu được chút gì. . . . . .
“Tàn Nguyệt, trở về phòng đi!”
“Nương, là ta hại chết Địch Mân ! Là ta hại chết Địch Mân !”
Nắm lấy tay bà, Tàn Nguyệt run run nói. Thì ra, nàng chỉ biết mình không xứng có được hạnh phúc, nhưng hôm nay lại hại chết một người, là nam nhân nàng yêu nhất. . . . . .
“Tàn Nguyệt, ngươi không có liên can, chuyện này không liên quan đến ngươi. . . . . .”
Địch phu nhân thở dài một tiếng, bà cũng không biết là ai truyền ra lời đồn, Tàn Nguyệt đã như thế này, vì sao còn muốn hại nàng nữa?
“Không, là ta khắc chết hắn, người đáng chết là ta, người bất hạnh cũng nên là ta. . . . . .”
Lúc này trong đầu Tàn Nguyệt chỉ có lời nói của nha đầu kia, căn bản không thể nghe thêm người khác nói .
“Tàn Nguyệt, ngươi hãy đi về nghỉ ngơi trước, được không?”
Địch lão phu nhân thở dài, ý bảo nha đầu giúp đưa Tàn Nguyệt trở về, lão tướng quân còn chưa thấy trở về, Tàn Nguyệt lại ra hình dạng này, nên làm cái gì bây giờ đây?
Buổi tối ——
Địch lão tướng quân hồi phủ, Tố Vân việc đem hôm nay thuật lại một lần, Địch lão tướng quân chau mày bất an đi tới đi lui trong thư phòng.
“Lão gia, người nói làm sao có thể trở thành thế này?”
“Buổi sáng hôm nay bỗng nhiên loan truyền ra sao?”
“Đúng, ngày hôm qua còn không có gì, hôm nay bỗng nhiên liền loan truyền đầy. . . . . .”
“Địch lão tướng quân, ta hoài nghi là có người cố ý làm. . . . . .”