Bà nội ở một bên nhìn đôi tình nhân trẻ tuổi mắt đi mày lại, cảm thấy rất là vui vẻ, bà cũng thật nhân ái tìm cái cớ đi về phòng trước, để cho hai người có không gian riêng tư.
Bà nội vừa đi, Niệm Tưởng lập tức lộ nguyên hình…
Từ trong mâm trái cây, cô tìm một quả xoài đưa đến gần chóp mũi khẽ ngửi. Xoài có hương vị lành lạnh còn mang theo vị ngọt, Niệm Tưởng nghĩ đến miếng thịt xoài thì nhất thời cảm thấy bụng cũng kêu rột rột.
Cô lại lục tìm con dao gọt trái cây, còn chưa cầm nóng trong tay đã bị Từ Nhuận Thanh đoạt lấy, anh cầm quả xoài ném lên trên một vài cái, ánh mắt đảo qua chọn nơi xuống tay.
Dao nhỏ xoay một vòng trong tay anh rồi dừng lại.
Cắt quả xoài từ bên trong ra ngoài, kế đến là bỏ hột, thủ pháp thành thạo xẻ ra từng miếng. Xong rồi mới đưa qua cho Niệm Tưởng, hiện tại cô vẫn còn nhìn chằm chằm vào tay anh: “Được rồi.”
Ở một chỗ khác, mẹ Niệm lấy cớ đi phòng bếp hỗ trợ lại đang nhìn lén cảnh này…Nhìn thấy ánh mắt Từ Nhuận Thanh ôn nhu cắt xoài đưa cho Niệm Tưởng, tâm tư thiếu nữ tĩnh mịch nhiều năm của bà lại dâng trào.
“Ông xem ŧıểυ Từ kìa, khuê nữ của ông muốn ăn xoài, người ta tự tay gọt cho, gọt xong còn đưa cho khuê nữ của ông trước… đây là tốt đến cỡ nào. Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, ông có từng gọt xoài cho tôi lần nào không!”
Cha Niệm cố gắng hồi tưởng, vẻ mặt khuất phục trả lời: “Xoài thì một lần cũng không có, vì bà chỉ bảo tôi xẻ dưa hấu…”
Mẹ Niệm có chút nghẽn tim: “Lão Niệm, chúng ta kết hôn hai mươi mấy năm, ông có từng nghĩ tới ly hôn hay chưa?”
Cha Niệm gắp một đũa thức ăn nêm nếm thử, tốt… vừa ăn, còn là món ăn mẹ Niệm yêu thích nhất: “Không có.”
Mẹ Niệm tiếp tục nghẽn tim: “Vậy bây giờ ông suy nghĩ rồi chứ? Tôi cũng đã nghĩ hai mươi mấy năm…”
Cho là thật, cha Niệm thiếu chút nữa cắn gãy chiếc đũa, khiếp sợ quay đầu nhìn vợ: “Bà nói thật hay là nói đùa?”
Loại nói đùa này sẽ ảnh hưởng hòa khí của gia đình mà, phải không!
Vì chấn kinh nên hôm nay ở trên bàn cơm cha Niệm phá lệ trầm mặc, mà ông trầm mặc hậu quả chính là mọi người vui vẻ dùng cơm nước xong còn vô cùng vui vẻ để lại cả bàn ăn cho ông…
Mẹ Niệm và bà nội đi phòng khách xem tivi, thế này mới bảo hai trẻ vào phòng Niệm Tưởng nói chuyện.
Từ Nhuận Thanh hiển nhiên không cùng tần sóng với cô, anh nhìn chung quanh một vòng, đối với thẩm mỹ của Niệm Tưởng anh có chút ghét bỏ: “Ở lâu trong phòng thế này sẽ không cảm thấy choáng đầu sao?”
Phòng Niệm Tưởng là căn phòng điển hình mà các cô bé ưa thích nhất, tất cả sắc màu cùng phối hợp… muốn màu nào có màu đó. Thời điểm khi trang trí căn phòng này, nếu không phải là mẹ Niệm ngăn cản, cha Niệm xác định sẽ mua một đống gấu bông… cho vào đây!
“Rất tốt mà…” Ít nhất là cô thích.
Sau đó, Niệm Tưởng phát hiện một vấn đề: “Thẩm mỹ của chúng ta không giống nhau nên việc trang trí phòng riêng cũng khác nhau, nếu ý kiến bất đồng, có khả năng hai bên sẽ xảy ra tranh cãi…”
Đây là do Lan ŧıểυ Quân phổ cập kiến thức cho cô, trước đây khi còn chưa thực tập, hai người ở trong phòng ngủ thích nhất là tám chuyện. Lúc ấy có tin tức nói hai vợ chồng trẻ bởi vì bất đồng ý kiến trong việc trang hoàng tân phòng, mà kết hôn không được vài ngày liền ly hôn… tin đó làm náo loạn Weibo một thời gian.
“Em sẽ sao?” Từ Nhuận Thanh ngắt lời cô, anh hỏi.
Niệm Tưởng nghĩ một chút, liền lắc đầu: “Sẽ không…”
“Anh cũng sẽ không.” Anh đi đến giá sách phía trước thuận tay rút vài cuốn sách lật xem, có sách giáo khoa thời trung học của Niệm Tưởng, mặt trên có vài tờ ghi chú với nét chữ tinh tế, có vài tờ vẽ lộn xộn gì đó, nhìn không ra là vẽ cái gì…
Từ Nhuận Thanh nhịn không được cong cong khóe môi, ngược lại là giống với trong tưởng tượng của anh.
Anh đổi một cuốn khác.
Niệm Tưởng liền ở phía sau lặng lẽ dọn dẹp lại gian phòng, điều chỉnh lại cách bài trí. Mẹ Niệm tuy là có dọn dẹp nhanh qua một chút nhưng vẫn có nhiều chỗ còn loạn cào cào…
Dọn dẹp, tiếp tục dọn dẹp, lâu không nghe thấy tiếng của anh, cô hoảng hốt, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh nghiêng mình dựa ở trên bàn, trong tay đang cầm một quyển sách, ánh mắt trong veo lại sáng ngời chuyên chú đọc bìa sách.
Chẳng lẽ cô viết cái gì kỳ quái sao?
Cô không tin tưởng lắm đối với chính mình, đồng chí Niệm Tưởng cảm thấy nên đi lên điều tra một chút quân tình, còn chưa xâm nhập vào phạm vi của địch, Từ Nhuận Thanh đã ngẩng đầu lên đem trang sách hướng về phía cô, ngón tay anh ấn nhẹ lên tờ giấy ghi chú, anh khẽ nhếch khóe môi, vẻ mặt sung sướиɠ: “Nể tình em thích anh như vậy, viết sai tên, nhận lầm người, những chuyện này miễn cưỡng không truy cứu.”
Niệm Tưởng theo phương hướng ngón tay của anh nhìn qua, cô liền cảm thấy như trúng một búa của thiên lôi…
18 tuổi, năm ấy còn khá là non trẻ, xem một số văn nghệ tình yêu cũng liền có mơ mộng phấn hường. Cô vào thời điểm đó mới biết tư vị mối tình đầu là gì, cố gắng tìm tòi từ ngữ viết… Thư tình?
Đúng vậy, là 300 chữ thư tình.
Viết cái gì cô đã không còn nhớ ra, nét chữ bút máy đã phai nhạt không ít còn mơ hồ phản quang, chiếu sáng những hoài niệm tận sâu trong đáy lòng của Niệm Tưởng.
Cô đột nhiên có loại cảm giác xấu hổ khi bí mật thời niên thiếu bị đào ra một cách trần trụi, đặc biệt là đó còn là đương sự trong câu chuyện tâm tư thiếu nữ của cô, cảm giác đó… Quả thực có chút không cách nào hình dung.
Tay chân cô không biết nên đặt ở chỗ nào, lúc muốn nói cái gì đó thì Từ Nhuận Thanh đã để quyển sách xuống, anh đi tới đứng trước mặt cô, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, ngón tay kia rơi xuống, nhẹ nhàng lại ấm áp: “Anh thật sự quý trọng.”
******
Sau buổi dã nɠɵạı ở Ôn tuyền không bao lâu thì bắt đầu đếm ngược đến tết âm lịch. Các trường học lớn nhỏ đã nghỉ, lúc này bệnh viện Thụy Kim vào mùa bận rộn nhất trong năm.
Niệm Tưởng đứng ở phía sau Từ Nhuận Thanh nhìn anh cẩn thận tái khám răng niềng cho một bạn nhỏ học ŧıểυ học, anh không quên hẹn thời gian cho lần tái khám sau và cẩn thận dặn dò một câu: “Trong tết nhiều tiệc tùng nên phải cẩn thận hơn nữa, chú ý bộ niềng.”
Bạn nhỏ kia đã đến qua vài lần nên rất quen Niệm Tưởng, cậu bé cằm bàn chải làm động tác đánh răng, nghịch ngợm nói: “Chị bác sĩ, chị cũng vậy nha, đừng tham ăn!”
Từ Nhuận Thanh vừa bưng lên cốc trà uống một ngụm thấm giọng, nghe vậy thì mặt mày cũng cong cong, anh trầm thấp nở nụ cười.
Đợi bạn nhỏ kia vừa đi, Niệm Tưởng đến gần ai đó đang ngồi trên bàn làm việc xem bệnh lịch, cô nửa ngồi trước người Từ Nhuận Thanh, nhìn thẳng vào anh, có chút bất mãn chu môi nói: “Vừa rồi anh cười cái gì?”
Từ Nhuận Thanh cẩn thận nhìn bệnh lịch cô viết, nghe vậy anh quay đầu nhìn cô, rất tự nhiên nghiêng người qua hôn cô một cái: “Ngoan, đừng ồn.”
Niệm Tưởng nhất thời… Bụm mặt chạy đi phòng trà lấy nước.
Bác sĩ Từ quá khôn lõi, mỗi lần gặp vấn đề không trả lời được thì đều dùng đến chiêu này…
Mức độ bận rộn như hiện tại làm Niệm Tưởng bắt đầu tiếc nuối thời kỳ thanh nhàn trước đây, buổi sáng mỗi ngày đều có thể ở nướng thêm mấy phút trên giường, cùng Lan ŧıểυ Quân tranh cãi xem ai sẽ đi mua điểm tâm, đấu đá nhau đến giữa trưa rồi mới cùng nhau xuống lầu ăn cơm.
Nhắc mới nói, chuyện tình cảm của Âu Dương và Lan ŧıểυ Quân có biến đổi bất ngờ, hai người tuy có tính tình nóng nảy, tụm chung một chỗ không biết sẽ như thế nào, nhất định luôn là sẽ có một chút cãi vả.
Còn cô thì ngược lại, bác sĩ Từ là một người cao lãnh không thích nhiều lời, sánh đôi cùng cô, một người có… chỉ số EQ thấp, chuyện yêu đương này chỉ còn thiếu Niệm Tưởng gật đầu là liền có thể lĩnh chứng kết hôn.
Bởi vì Từ Nhuận Thanh đi bệnh viện đại học B họp hội chẩn, nên Niệm Tưởng mới khó được có vài ngày nghỉ để chuẩn bị dự thi trong khoa. Mấy ngày nghỉ ngơi để ôn tập nhưng cuối cùng lại trở thành “nước tới chân mới nhảy”, công việc khác thì vẫn bận rộn như thường ngày.
Từ Nhuận Thanh tan tầm xong liền gọi điện thoại cho cô hỏi tình hình.
Niệm Tưởng vừa về nhà, mệt đến nỗi quần áo cũng không thay, trực tiếp ngã ở trên giường nằm ngay đơ.
Từ ngoài cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sắc trời gần giống như một tia sáng cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, ánh sáng lờ mờ đang từng chút một bị cắn nuốt, màn đêm kéo đến càng gần.
Cách một cánh cửa, ở bên ngoài có vẻ náo nhiệt rất nhiều. Cha và mẹ Niệm vì một món ăn mà lại đấu võ mồm, trước giờ bà nội luôn là kiểu “sống chết mặc bây”, cứ vui tươi hớn hở mặc họ cãi nhau.
Những âm thanh này dừng trong tai Niệm Tưởng, cô đơn cùng nỗi nhớ trong nháy mắt điên cuồng ập tới.
Cô chớp chớp ánh mắt chua xót, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Em rất nhớ anh.”
Đây là khoảnh khắc ánh sáng chìm vào bóng tối, trong bóng đêm, một tiếng này của cô, mềm nhẹ cùng nũng nịu, giống như móng vuốt mèo cào vào đầu quả tim của Từ Nhuận Thanh, không nhẹ không nặng cào vào nơi đó.
Đi ngang qua giao lộ, Từ Nhuận Thanh không chút do dự quay đầu xe lại: “Bây giờ anh đến đón em, cùng nhau ăn cơm đi.”
Tuy rằng chỉ mới ba ngày không gặp, lại như đã rất lâu rồi.
Nhớ nhung và cô đơn là thứ có thể bào mòn ý chí một cách mạnh mẽ nhất. Nếu tay có thể đụng tới, vậy thì lập tức đến bên cạnh cô.
Niệm Tưởng vốn muốn ngủ một giấc trước rồi mới dậy ăn cơm. Một câu nói này của Từ Nhuận Thanh đã thành công làm cho cô tỉnh táo, cô ôm một góc chăn lăn long lóc từ trên giường ngồi dậy: “Bây, bây giờ sao?”
Anh cười khẽ một tiếng, trầm thấp hỏi lại: “Không thì thế nào?”
Nào có cái là “Không” …
Niệm Tưởng đột phá phòng tuyến của cha Niệm, đi xuống tới dưới lầu thì Từ Nhuận Thanh đã chờ ở đó, cửa kính xe đã hạ xuống, anh đang ngồi trong xe chờ cô.
Niệm Tưởng ngẩng đầu hướng mắt nhìn về tầng nhà của mình, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt cha Niệm ỉu xìu dài thườn thượt.
Cô nhịn không được bật cười, mở cửa xe ngồi vào thì nghe thấy Từ Nhuận Thanh hỏi: “Có phải chú Niệm lại…”
Anh không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ đương nhiên Niệm Tưởng có thể nghe hiểu, trong khoảng thời gian này tiếp xúc càng nhiều, Từ Nhuận Thanh càng biết rõ cha vợ tương lai của mình là một người có tính tình ấu trĩ cỡ nào, thích trêu chọc và đùa dai.
Mới một lần không lâu trước đó, Từ Nhuận Thanh đưa Niệm Tưởng về nhà, thuận tiện đi lên dùng cơm. Ăn cơm xong bà nội giống như là lơ đãng tán gẫu, đề tài cũng kéo đến trên người cha Niệm.
Nguyên văn là như vầy: “Ba của Niệm Tưởng, nhìn lớn tuổi như vậy nhưng có đôi khi lại như một đứa con nít, rất thích trêu đùa náo loạn, ở nhà thì thích đấu võ mồm với mẹ Niệm Tưởng. Niệm Tưởng luôn nói về sau tìm nửa kia cũng muốn tìm người giống ba mình như vậy… Ba Niệm Tưởng là con một, ở trong nhà cũng chỉ có một mình Niệm Tưởng, tự nhiên ai cũng muốn nuông chiều con bé hết mực. Nhất là ba của nó, cho nên, khi biết chuyện của con và Niệm Tưởng, chú Niệm con mới có nhiều cản trở, không phải như vậy mà cũng chính là như vậy…Chính là luyến tiếc khuê nữ, muốn tiếp tục giữ ở bên người cho nên mới xoi mói thế này.
Đời này của chú Niệm con nhìn vững vàng trôi chảy, nhưng ta và ông nội Niệm Tưởng cũng không có tích cóp cho nó bao nhiêu. Sự nghiệp bây giờ trên cơ bản đều dựa vào chính nó một tay làm ra, một mình gánh vác cả nhà, mấy chục năm vẫn như một, yêu vợ thương con, vì họ che gió chắn mưa. ŧıểυ Từ, con nhất định phải kính trọng.”
Từ Nhuận Thanh tự nhiên biết, cho nên được một tấc lại muốn tiến một thước, lòng không sợ hãi.
“Các con là người trẻ tuổi có khát vọng của người trẻ tuổi, bà nội vốn định qua năm sau sẽ về lại thành phố J, cho nên nhân cơ hội này nói chút lời. Niệm Tưởng của chúng ta là một đứa nhỏ vô tâm vô kế, tính tình ấm áp. Niệm gia chúng ta nâng niu trong lòng bàn tay hai mươi mấy năm qua, đến khi con tiếp nhận tự nhiên cũng muốn quý trọng hơn. Sự việc trên đời rất khó mà nói trước, nhưng nếu có chuyện gì, bà nội vẫn hi vọng con có thể dung túng con bé, làm cho nó đời này đều bình an vui vẻ mà sống.”
Tâm sự thật giản dị, mà cũng thật đả động lòng người.