Buổi chiều, viện trưởng Từ đến bệnh viện đại học B để tiếp nhận một ca bệnh, nên cần Từ Nhuận Thanh lãnh đa͙σ một tổ thực nghiệm cùng đi hội chẩn.
Âu Dương lại xin nghỉ phép, Niệm Tưởng chỉ có thể ở lại phòng khám.
Viết bệnh lịch, lưu trữ bảng mô phỏng để lại của bệnh nhân, vân vân, mây mây…
Vô vị đến thế là cùng.
Cứ như vậy, cũng nhanh đến giờ tan làm thì có một bệnh nhân bị sâu răng tới khám.
Niệm Tưởng đối với cô bé này có ấn tượng sâu sắc, bởi vì trước đó không lâu, cô bé này cùng đến đây với bạn học. Lúc đến, trong miệng còn nhai kẹo cao su. Răng nanh bị sâu nghiêm trọng, một trong số hai cô bé còn bị vỡ hết thành răng, cần nhổ trị liệu, ngoài ra, còn có mấy cái khác sau khi trị liệu còn cần chữa nha chu.
Lúc ấy, Niệm tưởng thông báo tính nghiêm trọng của hàm răng cho cô bé biết, nhưng bởi vì cô bé không phối hợp, nên chỉ có thể ghi bệnh lịch một cách cơ bản nhất. Trước khi trị liệu cần chụp X Quang cũng còn chưa chụp.
Hôm nay cô bé đi cùng người lớn, được ban tặng trí nhớ tốt nên Niệm Tưởng lập tức nhớ ra cô bé vừa đến này.
Cô nhổm dậy ra đón, tươi cười còn chưa hoàn chỉnh, liền nghe mẹ cô bé hỏi với ngữ khí bất thiện: “Con gái tôi lần trước đến chỗ cô khám răng, nói là cô không cho trị. Còn muốn nhổ răng, trồng răng?”
Cô không cho trị?
Niệm Tưởng nghi ngờ nhíu mày một cái, mắt nhìn cô bé im lặng không lên tiếng, suy nghĩ một chút, cô giải thích: “Lần trước Trịnh Dung Dung đến đây cùng bạn học, đúng không? Sơ chẩn chính là tôi, không phải là không cho trị. Do răng nanh của cô bé hư tổn nghiêm trọng…”
Niệm Tưởng đứng trước mặt Trịnh Dung Dung, ngón tay bóp nhẹ cằm của cô bé, tách miệng ra, ý bảo mẹ Trịnh Dung Dung nhìn xem: “Nhìn cái răng nanh phía dưới này, thành răng đã mẻ không còn hoàn chỉnh, chữa trị cũng là vấn đề. Vì chữa sâu răng xong, răng này cũng không giữ được.”
Mẹ Trịnh Dung Dung nhìn một cái có lệ rồi nâng cổ tay nhìn thời gian: “Vậy cô xem xem làm sao chữa đi, con gái tôi sợ đau, không muốn nhổ răng.”
“Trước tiên, xuống lầu chụp x quang cả khoang miệng có được hay không?” Niệm Tưởng nhìn Trịnh Dung Dung, hỏi.
Trịnh Dung Dung nhìn mẹ đứng ở sau lưng mình, bà ta gật gật đầu.
Niệm Tưởng mang theo Trịnh Dung Dung đi xuống lầu chụp x quang, lúc trở lại, trên máy tính đã có hình chụp của cô bé. Cô kéo ghế ra ngồi xuống, cẩn thận nhìn một lần.
Phía dưới bên phải, năm cái không thể giữ lại.
Phía trên bên phải, bốn cái bị sâu tủy nghiêm trọng, khẳng định cần trị tủy. Sau đó thêm cọc cố định, còn cần trị nha chu.
Phía trên bên trái, năm cái và bên phải bốn cái tương tự như bên dưới.
“Tình huống không tốt, mấy cái răng này là vấn đề của Dung Dung, em có thể xem…” Niệm Tưởng chỉ vào mấy chỗ trống trong suốt: “Răng khỏe mạnh là như vậy, còn nơi này đã bị sâu tủy một mảng lớn…”
Cô lại chỉ cái răng hư: “Dựa theo tình huống nghiêm trọng như thế, răng nằm gần nhau cũng sắp gặp tình trạng này, ngoài bốn cái đó, cái khác tương đối nhẹ.”
Trịnh Dung Dung vừa nghe mặt mũi đã trắng bệch… Lặng lẽ quay đầu, nhìn mẹ mình cau mày bất động như núi.
“Nhổ răng cần bao nhiêu tiền?”
Niệm Tưởng chỉ chỉ cái răng cần nhổ: “Cái này cần nhổ, Dung Dung tuổi tác còn nhỏ như vậy, nên đề nghị trồng răng…”
Trong lòng cô nhanh chóng phát thảo đại khái phương án trị liệu, chần chờ một chút, lại đưa ra một lựa chọn khác: “Còn có một cách khác chính là niềng răng.”
“Niềng răng?” Mẹ Trịnh Dung Dung hoài nghi nhìn Niệm Tưởng: “Dung Dung nhà tôi hàm răng chỉnh tề như vậy, làm gì muốn niềng.”
“Niềng chính là nói, lúc nhổ mấy cái răng hàm đã hư của Dung Dung, sẽ bị kéo ra khoảng hở. Nếu không trồng lại, thì niềng lại hàm, tuổi cũng vừa vặn, dì có thể suy xét một chút. Phí niềng răng và trồng lại răng cũng không cách nhau lắm…”
Nếu như niềng răng, bệnh nhân khẳng định là giao lại cho Từ Nhuận Thanh phụ trách.
Mẹ Trịnh Dung Dung nhìn chằm chằm vào cô, làm Niệm Tưởng không khỏi có chút lo lắng…
Cô đại khái đã cặn kẽ suy xét ba phương án, vừa nói xong loại thứ hai, liền thấy cửa phòng nhảy vào một Lan ŧıểυ Quân, theo sau là Tống Tử Chiếu, đứng cách cô ấy vài bước chân.
Cô vừa tạm dừng, mẹ Trịnh Dung Dung cũng theo tầm mắt của cô nhìn lại. Quay đầu thấy cô còn đang phân tâm, bà ta có chút không vui nhắc nhở: “Bác sĩ, cô nói tiếp đi chứ, chúng tôi không có thời gian đâu. Dung Dung lát nữa còn có khóa học đàn.”
Niệm Tưởng lập tức hồi thần, nói một tiếng “thật ngại quá”, cô tìm lại ý nghĩ, đại khái giảng giải một chút. Dứt lời, còn bổ sung thêm: “Nếu như chọn niềng răng, nơi này của chúng tôi có rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp.”
Đối phương hiển nhiên là bắt đầu có chút suy nghĩ.
Niệm Tưởng nhìn nhìn thời gian, giờ tan tầm đã qua hơn hai mươi phút … Khó trách Lan ŧıểυ Quân mang theo Tử Chiếu sư huynh trực tiếp lại đây.
“Cũng không vội chọn, mặc kệ loại phương án nào, thì mấy cái răng chỉ cần trị nha và tủy sẽ làm trước. Dì trở về suy nghĩ thêm, nếu như còn không yên lòng thì có thể đi gặp cố vấn một chút. Xác định thời gian trị liệu rồi có thể trực tiếp gọi tiếp tân, hẹn thời gian…”
Cuối cùng đem người tiễn đi, cũng đã qua giờ tan sở ba mươi phút.
Lan ŧıểυ Quân vừa cảm khái hoàn cảnh Thụy Kim tốt, mĩ nhân lại nhiều, bầu không khí công tác quả thực rất tốt, vừa lặng lẽ kể khổ vì Niệm Tưởng bắt cô đợi lâu. Vẫn lải nhải nhắc đến khi lên xe, thế này mới an tĩnh lại.
Sau đó liền có một trận trầm mặc quỷ dị.
Thẳng đến khi sắp đến nơi, không chịu nổi sự trầm mặc này, Lan ŧıểυ Quân lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi mình muốn hỏi nhưng lại quên cho tới bây giờ… Bác sĩ Từ đi đâu? Sao chỉ có một mình cậu chiến đấu hăng hái vậy.”
“Bác sĩ Từ đi bệnh viện đại học B, Tống sư huynh không có gặp sao?” Niệm Tưởng chuyển câu hỏi sang Tống Tử Chiếu.
Tống Tử Chiếu đang lái xe, nghe vậy thì dừng một lát mới trả lời: “Anh hai ngày nay đã không đi thực tập.”
Niệm Tưởng yên lặng cắn môi —— người ta sắp xuất nɠɵạı, làm sao còn có thể phấn đấu công tác…
“Trước đây các cuộc phẫu thuật lớn đều do Từ sư huynh đảm nhận…” Tống Tử Chiếu nhìn kính chiếu hậu, nhìn vào Niệm Tưởng ngồi ở ghế sau, anh nhàn nhạt bổ sung: “Với năng lực của Từ sư Huynh, ở lại thành phố Z này kỳ thật là tài lớn nhưng không được dùng đến.”
Niệm Tưởng không lên tiếng, nhưng lại đem những lời này lặng lẽ ghi tạc trong lòng.
Lan ŧıểυ Quân cười “hắc hắc” hai tiếng, giả bộ nói qua chuyện khác: “Không phải cậu vẫn luôn muốn biết mình và Âu Dương ra sao rồi ư, hai chúng ta đúng lúc đã lâu không ngồi xuống tâm sự, hay đêm nay liền nhờ Tống sư huynh dành cho hai chỗ ngồi.”
Tống Tử Chiếu nhìn cô một cái, nheo mắt cười cười: “Vinh hạnh.”
Ngoài ý muốn là, lúc này đây “tiệc chia tay” cũng không như trong tưởng tượng của Niệm Tưởng, cô nghĩ chỉ có mấy người bạn tốt của Tống Tử Chiếu, về phương diện nữ sinh, ngoài cô cùng Lan ŧıểυ Quân, còn có… cả Nhâm Dĩnh.
Gương mặt của Lan ŧıểυ Quân kiểu như “Sao cô ta cũng đến”, biểu tình yên lặng nhìn về phía Niệm Tưởng, người nào đó chậm lụt lắc đầu một cái, lập tức buồn buồn cố gắng làm giảm đi sự tồn tại của mình.
Vâng… vì trước đó không lâu… Cô và bác sĩ Từ vừa ở trước mặt người ta “rêu rao” quá, nên cô muốn khiêm tốn một chút.
May mắn, lần tụ hội này là bởi vì đưa tiễn Tống Tử Chiếu, ân oán cá nhân… Đều để qua một bên. Nhâm Dĩnh ngồi xuống cách cô hai chỗ, lúc đó liếc nhìn Niệm Tưởng, cười như không cười.
Ăn cơm xong, Niệm Tưởng đang muốn gởi tin nhắn hỏi thăm tình huống của Từ Nhuận Thanh một chút, vừa móc điện thoại di động ra liền bị Tống Tử Chiếu giơ tay đè lại, đặt ở trên mặt bàn.
Màn hình ở tại ngón tay anh chợt lóe sáng rồi lập tức tắt ngấm.
“Đêm nay chuyên tâm một chút?” Anh ta nhếch môi cười cười, sau khi buông tay ra, mặt mày đột nhiên lại ảm đạm xuống: “Lần này đi nước ngoài, anh sẽ rất lâu không thể về, Niệm Tưởng…”
Không biết lúc nào Lan ŧıểυ Quân đã đi qua bàn mạt chược bên cạnh góp vui, Niệm Tưởng giật mình nhìn chung quanh, mới phát hiện trên sô pha lúc này chỉ có hai người bọn họ.
Niệm Tưởng khó hiểu, có vài phần không được tự nhiên, trên mặt lại cố gắng bảo trì bình tĩnh: “Lần này cũng là cơ hội tốt, anh hãy cố gắng.”
Tống Tử Chiếu không tiếp lời, bưng cốc nước trái cây lên, buông mắt nhìn cái ly thật lâu, sau đó mới nghiêng đầu nhìn cô hỏi: “Anh nghe ŧıểυ Quân nói, em đã quen biết Từ sư huynh từ rất sớm?”
“Hả?” Niệm Tưởng lặng lẽ trừng mắt nhìn Lan ŧıểυ Quân cách đó không xa, hận không thể kéo cô ấy lại mắng một trận. Niệm Tưởng liền biết Lan ŧıểυ Quân không có ý tốt lành gì khi mỗi ngày đều tò mò chuyện của cô, hỏi xong quay đầu liền đi cho người khác biết…
Đợi lát nữa cắn chết cô ấy! Grừ grừ  ̄ he ̄.
“Đúng, trước đây em… Ở chỗ anh ấy nhổ răng.” Niệm Tưởng giả ngu, xem như không nghe ra ám chỉ trong giọng nói của Tống Tử Chiếu, chuyển qua hỏi: “Vậy anh sau này có trở về nước không?”
“Trở về.” Tống Tử Chiếu bưng ly lên uống một ngụm, thanh âm mơ hồ, hư hư thật thật: “Niệm Tưởng, em thông minh như vậy làm sao có thể không biết. Bất quá là em không muốn biết, đúng hay không?”
Tống Tử Chiếu có cảm tình đối với Niệm Tưởng, chỉ là hảo cảm chưa tích lũy đủ để anh ta muốn chủ động theo đuổi cô. Hay là, bởi vì bạn bè xung quanh Niệm Tưởng rất ít, nên cho anh ta tự tin quá mãnh liệt.
Anh ta thậm chí đã tưởng tượng rằng, về sau sẽ ở bên cạnh cô, hai nhà trước đính hôn, anh liền mang theo cô cùng nhau xuất nɠɵạı, sau này nhân sinh của anh sẽ cùng cô tạo ra.
Chỉ là điều này, đã bị đánh vỡ từng cái tại trước đó không lâu, tốc độ của đối phương nhanh đến khiến anh ta căn bản không có thời gian phản ứng, trơ mắt nhìn mình mất đi thành trì, bị bẻ gãy ý định.
Hiện tại anh ta cũng vẫn như cũ, hảo cảm đó không đến nổi không phải cô thì không thể. Nhưng trong lòng có chấp niệm rằng mình chậm một bước, liền cầu mà không được, nhìn Niệm Tưởng liền không tự chủ… nhớ tới cô rồi nuối tiếc “giá như”, sau đó lại phủ định giả thiết này.
Cứ như vậy tự mình đem mình vây trong nhà giam “chấp niệm”, đi mãi không ra.
Niệm Tưởng nhanh chóng ngẫm nghĩ một hồi, trả lời: “Em thông minh khi nào, chỉ là một mọt sách mà thôi. Tuy rằng em không biết anh vì cái gì không được vui lắm, bất quá, em luôn luôn cảm thấy… Rất nhiều chuyện quá khứ, vẫn là không cần cố chấp mới tốt. Bởi vì, kết quả bây giờ, chính là lúc trước mình đã suy nghĩ không đủ tốt.”
“Em có biết anh đang suy nghĩ cái gì không?” Anh ta cười một chút, mở miệng thì thanh âm trầm đến có hơi khàn khàn, nghe không rõ lắm.
Niệm Tưởng do dự một chút, lắc đầu: “Trên thực tế em không rõ lắm, nhưng ít nhiều nhận thấy một chút… Cho nên, em hiện tại đang suy nghĩ nói lời gì mới có thể ngăn cản anh.”
Một câu nói này, đã là lời cự tuyệt.
Tống Tử Chiếu nhướng nhướng mày, chớp mắt kinh ngạc nhìn cô đang hết sức nghiêm túc, anh ta lập tức lại cong môi nở nụ cười.
Trên điểm này, cô và Từ sư huynh lại thật giống nhau.
Từ Nhuận Thanh nhìn qua có vẻ lạnh lùng, vô tranh vô đấu cùng thế gian, nhưng trên thực tế là do anh ấy tâm tư giữ kín như bưng, Tống Tử Chiếu luôn luôn đoán không ra ý nghĩ của anh ấy. Có thể hiểu đó là, chỉ vì đối phương là anh ta nên anh ấy mới biểu hiện ra—— xa cách thanh lãnh.
Nhìn qua Niệm Tưởng không hề có tính công kích, tính cách lại ôn hòa, dịu dàng, hơi ngốc nghếch, nhưng sự thật thì chỉ số thông minh cùng với biểu hiện ra ngoài hoàn toàn không khớp.