Niệm Tưởng bị anh nhìn, ánh mắt giống như nhìn ra cô đang chột dạ, cô gật gật đầu: “Em có nghiêm túc thực hiện.”
Chính cô là nha sĩ tương lai, tự nhiên biết vệ sinh khoang miệng quan trọng thế nào, cho nên dù anh không nói, cô cũng sẽ làm theo từng bước, thật sự nghiêm túc.
Chỉ là bị anh nhìn như vậy, Niệm Tưởng vô cớ cảm thấy tim mình đập nhanh hơn…
Sau đó Niệm Tưởng lại không dám chủ động đáp lời cùng anh, lặng yên uống xong sữa đậu nành của mình, về phòng khám trước.
Buổi sáng bệnh nhân đông, đợi tiễn bước bệnh nhân cuối cùng, đã cách thời gian cơm trưa chỉ có mười phút.
Phùng Giản vừa cởi bao tay, đang ở bồn nước rửa tay, thấy Niệm Tưởng chỉnh lý dụng cụ y tế, lời nói nhịn cả một buổi sáng rốt cuộc nhịn không được nữa. Nhanh chóng lau khô tay, đi đến bên cạnh cô hỏi: “Niệm Tưởng, nể mặt giao tình của chúng ta cô nói xem, cô và bác sĩ Từ đến cùng là quan hệ thế nào?”
Niệm Tưởng không rõ ràng cho lắm nhìn cô ấy một cái, ngốc trệ: “Cái gì quan hệ thế nào?”
Phùng Giản “Ai” một tiếng, vẻ mặt kiểu “Cô không trượng nghĩa”, đụng nhẹ bả vai cô một chút: “Ngay cả bữa sáng cô cũng đã quang minh chánh đại đưa qua như vậy, không phải là đang tuyên bố chủ quyền sao?”
Tuyên bố chủ quyền?
Niệm Tưởng có chút mộng mị, nhìn Phùng Giản, giải thích: “Đưa bữa sáng, là bởi vì ngày hôm qua mua đồ, bác sĩ Từ trả giúp tôi, tôi lại…”
Nói còn chưa nói xong, chính cô có chút vòng vo suy nghĩ lại.
Đúng a, tại sao cô phải mang bữa sáng cho Từ Nhuận Thanh, tìm không thấy tiền lẻ thì ngày hôm sau trả cho anh không được sao…
Cô nhíu nhíu mày, có chút phức tạp hỏi: “Đưa bữa sáng sẽ làm người khác hiểu lầm sao?”
“Hả?” Phùng Giản bị cô hỏi ngược, đưa bữa sáng còn không cho người khác hiểu lầm sao? Đặc biệt là đưa cho bác sĩ Từ, là ai cũng sẽ hiểu lầm a —— các hộ sĩ dưới lầu mỗi ngày đều như lang hổ rình mồi, nhìn chằm chằm, loại hành vi đưa bữa sáng này… có phải là tình tiết nghiêm trọng không đây?
Nhưng ngẫm lại, thái độ bác sĩ Từ ỡm ờ, lại đem lời đã đến bên môi nuốt trở vào, pha trò nói: “Sao hiểu lầm được, chỉ là tôi suy nghĩ quá nhiều…”
Niệm Tưởng rất tin, không hề nghi ngờ gật gật đầu: “Cô xác thật là nghĩ nhiều…”
Phùng Giản ừm…
Đợi sau khi Phùng Giản ở căn tin ăn xong cánh gà rim thơm ngào ngạt, nhớ tới cái gì, lén nhìn Niệm Tưởng ngồi ở trước mặt, mắt phóng lục quang——
- 0 đợi đợi đã, cô bé này có phải đang lừa dối cô? Thế nhưng… bất động thanh sắc chuyển dời đề tài!
Niệm Tưởng mang niềng không dám trực tiếp lấy cứng đối cứng đi gặm xương, liền dùng đôi đũa “phân thây” nó, một bữa ăn phải cố hết sức. Chờ cô thật vất vả ăn xong, đang súc miệng thì bị dây niềng bên phải đụng một cái, mới đột nhiên nhớ tới một việc ——
Lúc nghỉ trưa, phải tìm Từ Nhuận Thanh xem thử!
Bất quá… Cô cố gắng hồi tưởng một chút, hình như vừa rồi ở căn tin không nhìn thấy anh!
Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng lên lầu, đánh răng xong liền trực tiếp chạy vào phòng khám của Từ Nhuận Thanh.
Cô ló vào cái đầu nhìn nhìn, Âu Dương không ở đây, hộ sĩ khác cũng không, chỉ có một mình anh.
Nghe thấy thanh âm, Từ Nhuận Thanh quay đầu nhìn lại, thấy là cô, lại quay đầu tiếp tục viết gì đó: “Còn muốn tôi đi qua mời vào?”
Niệm Tưởng sờ sờ mũi, rón rén đi vào. Đi đến gần, mới nhìn rõ anh đang viết ca bệnh.
Niệm Tưởng đối với bút tích của anh đã sớm lãnh hội từ lâu, thấy anh đang bận, liền đứng bên cạnh anh nhìn, đảo qua từng chữ từng chữ, muốn tìm ra một hai điểm tì vết, nhưng một đường nhìn qua, nét chữ mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, làm cho cô nhịn không được lần nữa thán phục.
“Bác sĩ Từ anh có học qua thư pháp sao?” Cô hỏi.
“Không có.” Anh nhàn nhạt: “Bất quá ông nội là hội viên của hội thư pháp.”
Nói xong câu này, tựa hồ phát giác cô hiện tại giống như cô bé học sinh, kính cẩn đứng bên cạnh nhìn mình làm việc, lên tiếng nói: “Nằm lên đó trước, tôi sẽ nhanh qua thôi.”
Niệm Tưởng “À” một tiếng, vừa ngồi lên bàn nha khoa, lại nghe anh hỏi: “Đánh răng chưa?”
“Rồi!”
Từ Nhuận Thanh vừa lúc viết xong, sửa sang xong bệnh lịch bỏ vào trong túi hồ sơ, đậy nắp bút lông đen, thế này mới đẩy ghế ra đứng dậy. Thấy cô còn ngồi, khẽ giọng phân phó: “Nằm xuống.”
Niệm Tưởng nghe lời nằm xuống, nhìn thấy anh dưới ánh đèn sáng ngời đi qua đi lại, rửa tay trước, lau khô rồi mở ngăn kéo, đeo bao tay xong mới lôi kéo ghế ngồi bên cạnh bàn nha khoa.
Cô nằm có chút thấp, anh nhẹ đỡ bả vai cô một chút, ý bảo: “Nhích lên một chút nữa.”
Niệm Tưởng nhích lên…
Anh điều chỉnh độ cao bàn khám, mang khẩu trang, lại lấy khẩu kính kiểm tra răng cô: “Ừm…”
Anh phát ra một đơn âm trầm trầm, dùng khẩu kính gõ nhẹ răng cô một cái: “Răng nanh bị kéo dịch qua, lúc em soi gương có cảm giác hay không?”
Niệm Tưởng đang há miệng không tiện nói chuyện, liền gật gật đầu, hàm hồ “Dạ” một tiếng.
Ngọn đèn trên đỉnh đầu phát ra sức nóng, vừa lúc tụ lại trước mắt cô, Niệm Tưởng nhịn không được nheo mắt lại.
Từ Nhuận Thanh chú ý đến động tác nhỏ này của cô, giơ tay dời đèn xuống một chút, điều chỉnh vị trí. Thấy cô thoải mái hơn, thế này mới buông tay ra, hơi cúi đầu đến gần.
Ngón tay mang bao tay khẽ chạm răng nanh của cô một chút, hỏi: “Sau này có cảm thấy răng nanh đau nhiều không?”
Niệm Tưởng lắc đầu, giơ tay vỗ nhẹ mu bàn tay anh, đầu ngón tay se lạnh, nhẹ phủ trên mu bàn tay anh, cho dù là giây lát lướt qua, xúc cảm cũng phá lệ rõ ràng.
Không ngờ tới cô sẽ có động tác này, Từ Nhuận Thanh dừng một lát, mới lấy khẩu kính ra, buông mắt nhìn về phía cô.
“Đau liền hai ngày, nhưng hiện tại ăn gì đó vẫn còn có chút không tiện, răng trước không có sức cắn.” Nói xong, cô nháy mắt hai cái, con ngươi đen như mực linh hoạt, ẩn ẩn một làn nước trong vắt, ở dưới ngọn đèn càng phát sáng.
Từ Nhuận Thanh nhìn mấy lần liền thu hồi tầm mắt, ý bảo cô há miệng một lần nữa: “Từ từ… Ăn uống rất nhanh sẽ quen lại.”
Nói xong, Từ Nhuận Thanh lại hỏi cô: “Bên phải vướng ở đâu?”
“Tận cùng bên trong.” Dứt lời, cô há miệng.
Anh “ừm” nhẹ một tiếng, hơi dựa gần vào, ngón tay mang bao tay dò vào trong, kiểm tra mắc cài một chút, dây niềng có hơi bung ra.
Anh dùng khẩu kính, hơi dùng sức ấn xuống một cái, ấn trở về, lại điều chỉnh dây niềng, ngón tay dừng ở mặt trên răng vuốt qua một lúc mới buông ra: “Hiện tại thế nào?”
Niệm Tưởng bĩu môi, lại dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ: “Không có vấn đề gì!”
“Mở ra, nếu đã kiểm tra, tôi giúp em kiểm tra luôn những cái khác.”
Góc độ anh ngồi dựa vào cô rất gần, Niệm Tưởng không tốn chút sức nào liền có thể nhìn thấy cả khuôn mặt anh, bởi vì mang khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt kia. Trước sau như một, sâu thẳm như nước trong giếng cổ, không gợn sóng, trầm tĩnh lại an bình.
Nhận thấy được tầm mắt của cô, Từ Nhuận Thanh cúi đầu nhìn cô một cái, nhẹ năng cao âm cuối, có chút vui vẻ hỏi: “Như thế nào?”
Niệm Tưởng lắc đầu, tai cảm giác hơi đỏ lên, phóng đi tầm mắt, từ trần nhà đến cửa chớp cách đó không xa, lại dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn bàn làm việc, bốn phía đều quét sạch, lại không dám nhìn anh.
Nhưng toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên tay anh, anh kiểm tra từng chiếc một, sờ qua một lượt, có bị xê dịch thì liền dùng khẩu kính ấn vào, cẩn thận lại nghiêm túc.
Âu Dương ăn cơm xong liền nhanh trở về hỗ trợ, vừa vào phòng khám, liền nhìn thấy Từ Nhuận Thanh đang tiếp đãi bệnh nhân, vừa “a” một tiếng, ngưng thần nhìn lại liền thấy… bệnh nhân mặc blouse trắng của bệnh viện…
Âu Dương trừng mắt 0. 0, đây là đang chơi, chơi… trò bác sĩ và hộ sĩ abcxyz sao?
Vẫn là Từ Nhuận Thanh nhìn thấy anh ta trước, khẽ nâng đầu lên liếc anh ta một cái, vẻ mặt tự nhiên.
Anh ta thế này mới phát hiện, người nằm trên bàn nha khoa không phải ai khác… mà chính là Niệm Tưởng.
Âu Dương lặng lẽ bình ổn trái tim đã nhảy đến cổ họng, đặt về vị trí vốn có, vỗ vỗ ngực, trấn định lại… Không có việc gì, chỉ cần đối phương là Niệm Tưởng, abcxyz thì tính là cái gì… hơn nữa anh ta đều có thể tiếp nhận…
Chung quy, anh ta là người đầu tiên khám phá ra gian tình của lão Đại và Niệm Tưởng, ai vào trước thì là chủ —— lão Đại ngoài Niệm Tưởng ra, ai cũng đều không xứng!
Ơ… Trừ phi là bác sĩ Lâm?
Anh ta đang suy nghĩ miên man, bên này Từ Nhuận Thanh đã hoàn tất kiểm tra, tháo xuống khẩu trang.
Âu Dương nhanh chóng nói: “Bác sĩ Từ, anh nhanh chóng đi ăn cơm đi, bên này kế tiếp để tôi.”
“Bác sĩ Từ, anh còn chưa ăn cơm?” Niệm Tưởng vừa xoa cái ót vừa ngồi dậy, hoàn toàn không lưu ý đến ngọn đèn trên đỉnh đầu.
Lần trước cũng như vậy…
Từ Nhuận Thanh đang tháo bao tay chợt dừng lại, giơ tay ra đẩy đèn đi. Cổ tay vừa lúc đụng vào trán cô, lực đa͙σ không nặng. Anh cúi đầu nhìn cô một cái, khẽ cau mày, ngữ khí không vui: “Trên đầu có đèn em cũng ngồi dậy?”
Niệm Tưởng chăm chú nhìn, cũng không dám xoa trán, yếu ớt trả lời: “Em sẽ không đụng hỏng đèn …” Đầu cô còn chưa cứng tới mức đó đâu! (┮﹏┮)
Nghe vậy, Âu Dương quả thực muốn thay Bác sĩ Từ bóp trán…
Rõ ràng không phải vấn đề đụng hỏng đèn mà! _(:3ゝ∠)_
Từ Nhuận Thanh bất đắc dĩ nhíu nhíu mi tâm, đứng dậy tháo bao tay, đi rửa tay, thuận tiện nhắc nhở Âu Dương những chuyện cần làm lát nữa, đợi quay người trở lại, cô đang lấy gương trên bàn làm việc soi răng mình.
Thấy anh nhìn qua, liền nhe răng cười với anh: “Có phải trông rất xấu…”
Âu Dương lặng lẽ vểnh tai ——
Chỉ nghe thanh âm nhạt nhẽo của Từ Nhuận Thanh, không hề có cảm xúc biểu dương cô: “Ưu điểm của em đại khái là tự mình hiểu mình rất tốt.”
Mặt Niệm Tưởng cứng đờ, không dám quang minh chính đáng trừng anh, liền trợn tròn một đôi mắt, mặt phồng lên như con cá nóc.
Anh cười khẽ một tiếng, lại nhẹ nhàng hỏi: “Không phải là nghe không hiểu chứ?”
… Má phồng lên nhất thời bị chọc thủng, Niệm Tưởng mềm nhũn ỉu xìu.
Đả kích xong còn muốn xác nhận một lần nữa có đả kích thành công không… Bác sĩ Từ, anh hư hỏng như vậy anh có biết không…
Niệm Tưởng nhìn bóng dáng anh rời đi, hung hăng vung nắm tay hai lần: “Khó trách còn chưa có bạn gái, cứ như vậy làm sao tìm được bạn gái, đúng không Âu Dương?”
A… Sao lại kéo anh ta vào.
Anh ta khó xử nhìn Niệm Tưởng, trả lời: “Trước giờ chỉ có Bác sĩ Từ cự tuyệt người khác tỏ tình…”
“…” Niệm Tưởng không nguyện ý tin tưởng: “Làm sao có thể! Bác sĩ Từ như vậy … Ngoài bề ngoài đẹp mắt còn có chỗ nào tốt?”
Âu Dương đấu tranh xong, yên lặng tỉ mỉ cân nhắc: “Mặt đẹp, vóc người đẹp, chức nghiệp tốt, là đại gia nhiều tiền, tính tình cũng tốt… Đương nhiên, có đôi khi như vậy cũng rất là kinh khủng, bất quá bằng lương tâm mà nói, thật sự là rất tốt. Không ác ôn, tam quan nghiêm túc, giữ mình trong sạch, không hút thuốc lá, lại chú trọng vệ sinh cá nhân…”
Sắc mặt Niệm Tưởng phức tạp nhìn Âu Dương.
Thanh âm Âu Dương càng nói càng nhỏ, cuối cùng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Em nhìn anh như vậy làm gì?”
“ŧıểυ Giản nói … trong Thụy Kim còn có rất nhiều người vì nguyên nhân khó nói mà yên lặng thầm mến bác sĩ Từ… không lẽ trong đó có anh?”
Âu Dương nghẹn họng, sắc mặt thay đổi mấy lần, ngồi vẽ vòng tròn: “Về nhà phải cáo trạng với ŧıểυ Quân nhà anh mới được, em đùa giỡn đàn ông đích thực, oan uổng trong sạch của anh…”
Niệm Tưởng: (*/w*) quả thực không đành lòng nhìn thẳng Âu Dương…