Hẹn thời gian tái khám, đi trả phí xong thì Niệm Tưởng về nhà ăn cơm.
Cha Niệm phải muộn lắm mới trở về, nhưng cho dù hiện tại đang bận rộn công việc, cũng không quên hôm nay Niệm Tưởng đi niềng răng, gọi điện ân cần hỏi thăm.
Niệm Tưởng đang ngồi trên xe bus lắc lư đông một chút tây một chút, sau khi mang lên bộ niềng làm tâm tình của cô có chút suy sụp khó hiểu, cho nên bây giờ, đối với chuyện gì cũng tràn đầy thất vọng, ỉu xìu: “Ba…lần sau có thể chọn lúc con được ngồi yên ổn mà gọi điện thoại không?”
Không biết cha Niệm đang ăn cái gì, nói chuyện có chút hàm hồ: “Không phải vì ba khẩn cấp muốn biết tình hình của con sao? Có đau hay không?”
Niệm Tưởng liếʍ liếʍ răng, đầu lưỡi mềm mại đụng tới góc cạnh của bộ niềng thì buồn buồn lên tiếng: “Răng không đau…”
“Không phải.” Cha Niệm cuối cùng đem miếng táo nuốt xuống: “Ba hỏi là, tốn nhiều tiền như vậy, có đau lòng không.”
…
“Đau! Quá đau, ba kiếm tiền rất không dễ dàng, về sau con nhất định phải thật tốt hiếu kính ba.”
Thế này Cha Niệm mới vừa lòng: “A, đúng rồi, mấy ngày nữa là cuối tháng, đợi Chủ Nhật ba dẫn con đi gặp bác Từ, cũng thuận tiện gặp thầy hướng dẫn của con một chút. Vốn muốn cho con chuẩn bị gây ấn tượng tốt cho thầy hướng dẫn, nhưng ngẫm lại, con đã mang bộ niềng rồi… Cũng không cần chuẩn bị gì, dù thế nào cũng xấu.”
Niệm Tưởng: “…” Đệch, mỗi lần nói chuyện với cha Niệm, cô đều muốn khắc sâu hoài nghi, mình có phải con ruột ba hay không.
Trọng điểm chú ý không đúng, đưa đến kết quả là cô trực tiếp bỏ quên hai chữ “bác Từ” mà cha Niệm nói đến…
Cô hữu khí vô lực đáp ứng: “Con đã biết.”
“Còn có, buổi tối ba sẽ về, bảo mẹ con làm một nồi sườn chua ngọt, rồi đi siêu thị mua một ít quả hồ đào. Buổi tối chúng ta quây quần bên nhau, xây dựng gia đình hài hòa ấm áp, ha ha ha ha…”
Niệm Tưởng không thể nhịn được nữa, trực tiếp cúp máy… Xây dựng gia đình hài hòa, rõ ràng là ba đang gây nên tranh chấp gia đình, thúc đẩy mâu thuẫn thì có!
Hiện tại, cô vô cùng tán đồng với câu nói cửa miệng của mẹ Niệm —— “Mẹ vì cái gì gả cho ba con? Bởi vì mẹ không có mắt nhìn…”
Ánh mắt đích thật là có chút vấn đề…
Không bao lâu, hàm răng Niệm Tưởng liền xuất hiện phản ứng bủn rủn, răng không thể cắn gì đó, vì khi hơi dùng sức khép hàm, sẽ có cảm giác bủn rủn vô lực xông thẳng lên đại não.
Mẹ Niệm hừ một tiếng: “Trước đây con không chịu nhổ răng, niềng răng cho tốt, hiện tại biết sai chưa?”
Niệm Tưởng: “…” Không biết.
Cô lặng lẽ cắn chút thức ăn mẹ Niệm để vào trong bát, nhất thời ——buốt nhức
Σ(°△°|||)︴
“Mới nói con một câu đã đỏ mắt, con còn không biết xấu hổ, khóc cái gì?”
“Không phải…” w(Д)w thật là cay!!!
“Không phải cái gì, mẹ đã nhìn thấy, còn nói xạo… Con và ba con cái tính này đúng thật là giống nhau.”
Thật oan uổng… t^t
Niệm Tưởng: “Mẹ… mẹ cho bao nhiêu ớt?”
“Một trái… Con đừng nói sang chuyện khác… Hửm?” Mẹ Niệm khều trong bát thức ăn một cái, không hề áy náy nói: “Nha, được rồi. Vốn muốn để một chút cho có vị, không cẩn thận cho thêm ớt mà ba con mới hái xuống, bỏ vào mấy trái…”
Ớt của ba… mà còn… mấy trái?
Tình huống là như vầy, cha Niệm ngoài đam mê câu cá ra còn có trồng trọt hoa cỏ… Mới đầu chỉ là mấy loại hoa cỏ vô cùng nổi tiếng quý hiếm.
Sau này, có một lần mẹ Niệm quên mua hành, quay đầu thấy cha Niệm vừa ngâm nga hát vừa tưới hoa, liền tức tối mà không biết nói sao, tính tình khó chịu bộc phát: “Hoa cỏ của ông có xào ăn được không, có pha trà uống được không?”
Cha Niệm giải thích: “Giá trị của chúng không phải chỉ có như vậy, còn nhiều giá trị hơn a…”
Mẹ Niệm giận quá: “Ông thấy hay là tôi thấy?”
Cha Niệm: “… bà thấy.”
Vì thế, sau một ngày, các bồn hoa trên ban công đang đón gió phấp phới đều bị đổi thành …, hành, ngò, rau xanh…
Sau chuyện này, ông lại dã tâm bừng bừng, muốn trồng cái gì khác thuộc về mình, bởi vì thích ăn ớt, dứt khoát trồng cho mình một chậu ——loại ớt không cay không lấy tiền.
Niệm Tưởng vội vàng nhảy lên, đi vào buồng vệ sinh đánh răng súc miệng, cách một cánh cửa còn mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ Niệm, đang gọi điện thoại cho cha Niệm: “Ớt của ông làm cay con gái đến khóc thét … Còn ở đó cười hả hê! Cẩn thận con gái nhổ hết đám ớt ông trồng…”
Ừm… Đây là một chủ ý không tệ…
******
Cũng trong lúc đó.
Âu Dương vừa ăn vừa chơi game cùng Lan ŧıểυ Quân: “Anh đã ăn rồi, em còn không đi ăn cơm với Niệm Tưởng?”
“Ăn cái gì a?” Lan ŧıểυ Quân ngậm kẹo, nhanh chóng gõ bàn phím: “Niệm Tưởng hôm nay đi bệnh viện niềng răng…”
Nói xong, cô hình như cảm thấy chỗ nào không đúng, nhíu mày suy nghĩ một hồi, “Lạ thật, Niệm Tưởng không phải đi bệnh viện các anh niềng răng sao? Sao anh còn ở nhà chơi game cùng em!”
Âu Dương hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, có chút mê mang: “Anh và bác sĩ Từ hôm nay đều không đi làm!”
Hai người ngơ ngác trước máy vi tính một hồi, Âu Dương phản ứng trước: “Anh đi gọi điện thoại hỏi lão Đại…”
Lan ŧıểυ Quân thuận tay mở bao khoai tay chiên, một tay gõ chữ: “Mau hỏi, là Niệm Tưởng nhà chúng ta hay là anh bị bỏ rơi?”
Anh ta làm sao có thể bị bỏ rơi!
Âu Dương trợn trắng mắt, tiếp tục gọi điện thoại.
Từ Nhuận Thanh đang trên đường trở về, mắt nhìn thấy tên hiển thị gọi tới, thuận tay tiếp nhận: “Chuyện gì?”
“Lão Đại, anh hiện tại ở đâu?”
Từ Nhuận Thanh hơi nhướn mi một chút: “Trọng điểm.”
“À, tôi nghe bạn cùng phòng của Niệm Tưởng nói, Niệm Tưởng hôm nay đi bệnh viện niềng răng…”
Bạn cùng phòng? Nhanh như vậy đã quen biết cả bạn cùng phòng?
Từ Nhuận Thanh nhướn mày, môi mới vừa rồi còn khẽ nhếch, giờ biến thành một đường thẳng tắp: “Đúng.”
Âu Dương “A” một tiếng, yếu ớt hỏi: “Nhưng chúng ta hôm nay không đi làm mà…”
Từ Nhuận Thanh liếc nhìn kính chiếu hậu, xem xét tình hình giao thông, vừa đánh lái vừa sửa lại cho đúng: “Là cậu, không phải tôi.”
Âu Dương lại ngốc trệ —— vì cái gì anh ta cảm thấy, hôm nay Từ bác sĩ nói chuyện gì anh ta nghe cũng không hiểu? Chỉ số thông minh đã dành hết cho Lan ŧıểυ Quân sao!
“Chính xác mà nói là tôi đang tăng ca tạm thời, một mình tôi có thể, cho nên không thông báo cho cậu.” Ngắn gọn giải thích xong, anh khẽ nhếch môi, thanh âm lành lạnh hỏi: “Cậu còn có vấn đề gì?”
“Không… Không có…”
Cúp máy, Âu Dương ngồi yên một lát, luôn cảm thấy sự tình có chút không thích hợp ở chỗ nào.
Anh ta đăng nhập WeChat, tìm một đồng nghiệp hôm nay đi làm hỏi: “Lão Đại sáng hôm nay ở trong bệnh viện?”
Đồng nghiệp trả lời, viết: “À a a a, đúng. Bác sĩ Từ sáng sớm đã tới rồi.”
Âu Dương lại hỏi: “Lão Đại đến, có phải là niềng răng cho một cô bé hay không?”
“Đúng, cô bé kia tên cũng dễ nhớ, gọi là Tưởng Niệm.”
…
Âu Dương trầm mặc một hồi: “Khụ… người ta gọi là Niệm Tưởng…”
Đồng sự: “…” _(:3ゝ∠)_
Âu Dương đem tin tức vừa biết được, truyền lại cho Lan ŧıểυ Quân – cô nàng đã đói bụng đến tứ chi “bại liệt”: “Bác sĩ Từ sáng sớm đi bệnh viện niềng răng cho Niệm Tưởng… Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hình như anh đích thật là bị bỏ rơi không chút lưu tình…”
Lan ŧıểυ Quân trả lời: “Đừng đau khổ, chuyện đã trong dự liệu.”
Âu Dương “….”.
******
Sau nhiều ngày đi công tác, cha Niệm rốt cuộc trở lại, nhìn qua có chút phong trần mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Ông về nhà chuyện thứ nhất chính là đi kiểm tra bồn ớt của ông một chút, thấy tất cả đều mạnh khỏe, thế này mới nhàn nhã thong thả bước vào phòng khách.
Niệm Tưởng đang nằm cuộn mình trên ghế sô pha xem ti vi, ông đi tới cẩn thận quan sát cô vài lần, cho ra kết luận: “Hình như gầy một chút?”
Niệm Tưởng bất đắc dĩ: “Con vừa mang bộ niềng, không nhanh như vậy…”
“Há miệng cho ba ba nhìn xem.”
Niệm Tưởng rối rắm, vẫn há miệng, lộ ra mắc cài kim loại.
“Xấu … con vẫn nên ngậm miệng là hơn.”
Niệm Tưởng: “…”  ̄ he  ̄
Ngoài miệng thì ghét bỏ, nhưng biết Niệm Tưởng hiện tại không thể cắn đồ cứng, ông mặc kệ dọc đường công tác mỏi mệt, tự mình xuống bếp nấu một nồi cháo thịt nạc trứng muối cho cô.
Tài nghệ bếp núc của Cha Niệm có thể so với đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ là ông không thích xuống bếp, nếu như không phải tâm tình tốt hoặc là tình huống đặc biệt ông cũng không dễ dàng xuống bếp.
Dựa theo lời của ông mà nói: “Quý ít không quý nhiều, ngẫu nhiên làm một hai lần mới có thể bảo trì cảm giác mới mẻ…”
Nói đến cùng, chính là lười, vô cùng lười, đặc biệt lười. Cũng không biết mẹ Niệm có bao nhiêu khoan dung, mới có thể ngày qua ngày, năm qua năm, bao dung chấp nhận ông…
Đại khái là lấy cớ tâm tình tốt, cứ cách một ngày, sáng sớm cha Niệm lại tự mình xuống bếp nấu một nồi cháo hải sản.
Niệm Tưởng ăn xong điểm tâm, thu dọn một chút rồi về trường học, khi kiểm tra ví tiền đột nhiên phát hiện mình quên đưa biên lai thu phí cho Từ Nhuận Thanh …
Cô gãi gãi đầu, có chút đau đầu. Nếu để cô phải tự mình đi một chuyến nữa, cô khẳng định là không tình nguyện … Vậy nếu lần sau đem qua luôn hẳn là có thể chứ?
Nghĩ như vậy, cô liền gửi qua một tin nhắn cho Từ Nhuận Thanh: “Bác sĩ Từ, em là Niệm Tưởng. Thật ngại quá, ngày hôm qua khi trả viện phí, đã quên đem biên lai giao lại cho anh, trực tiếp kẹp trong ví tiền mang về. Lần sau tái khám sẽ mang cho anh, có thể không?”
Gửi xong, chờ giây lát cũng không thấy trả lời, cô liền ném qua sau đầu, vui vẻ ra ngoài.
Bên này.
Âu Dương nghe thấy di động trên bàn làm việc của Từ Nhuận Thanh run lên, quay đầu nhìn thoáng qua, là di động cá nhân của anh. Thấy anh đang khám cho bệnh nhân, anh ta chỉ là nghiêng đầu, chăm chú nhìn màn hình di động, giống như trước đây, chuẩn bị lấy tới đọc nội dung tin nhắn cho anh nghe. Kết quả, tay còn chưa đụng tới điện thoại, liền nghe Từ Nhuận Thanh thấp giọng, ngăn cản anh: “Đừng động.”
Âu Dương sửng sốt một chút, tay vươn ra còn chưa đụng đến điện thoại, quay đầu nhìn anh, thấy anh còn đang nghiêm túc khám cho bệnh nhân, cho rằng câu “Đừng động” này là nói với bệnh nhân, anh ta lại tiếp tục đi lấy di động, lần này vừa nắm tới trong tay, liền nghe thanh âm Từ Nhuận Thanh càng trầm xuống vài phần: “Âu Dương, đừng động.”
Âu Dương “A” một tiếng, có chút ngại ngùng gãi gãi đầu: “Tôi nghĩ là anh đang nói với bệnh nhân, có ai tin nhắn, không xem sẽ không sao chứ?”
“Ừm.” Anh lên tiếng, vẫn không quay đầu lại.
Âu Dương thấy anh không chú ý bên này, thừa dịp màn hình di động còn phát sáng chưa tắt, nhanh chóng nhìn tên người gửi, mặt trên chỉ có hai chữ —— Niệm Tưởng.
Hà hà… ╰(*°▽°*)╯
Âu Dương cảm thấy cả người mình cũng có chút mơ hồ … Bởi vì vài năm trước, thường xuyên bị tin nhắn “quấy rối” – bác sĩ Từ liền dùng một di động dành riêng cho công tác. Đây cũng là số ghi lại trên danh thiếp cho bệnh nhân, hơn nữa, việc điện thoại có ai điện hoặc nhắn tin, phần lớn thời gian đều là anh ta đến xử lý, lấy tới.
Nhưng hiện tại! Không chỉ đây là di động cá nhân! Mà còn là của Niệm Tưởng nhắn đến!
A, thật kích động! Anh ta cảm thấy mình hình như đã phát hiện một việc vĩ đại… Lão Đại quả nhiên có gì đó với Niệm Tưởng đi? Vậy chỗ mà anh ta cảm thấy không đúng lần trước, có thể giải thích được rồi phải không!
Là gian tình! Gian tình!!!
Cảm thấy mình biết một bí mật mà toàn thế giới không ai biết, cảm giác thật sự là… sướиɠ!
Âu Dương mắt thấy Từ Nhuận Thanh đã khám xong cho bệnh nhân, tháo xuống bao tay, trước đi rửa tay, lau khô, sau đó cầm di động lên nhìn, sau đó ——
Cười a! Cười a! Tuy rằng chỉ là câu nhẹ khóe môi một chút! Nhưng tốt xấu gì khóe môi cũng đã nhếch lên!
Lão Đại, anh không có việc gì thì cười cái gì!!!
Xem ra anh ta suy đoán quả thực không sai! ︿( ̄︶ ̄)︿
Anh ta cũng đi rửa tay… Đi gửi tin nhắn cho Lan ŧıểυ Quân …
Mười lăm phút sau, Niệm Tưởng nhận được tin nhắn trả lời: “Quên? Vậy sao không quên cả mình lại bệnh viện?”
******
Vở kịch nhỏ:
Từ lần trước, lúc Âu Dương vô ý phát hiện bác sĩ Từ đối với Niệm Tưởng có chỗ đặc biệt, trong đầu anh ta liền bắt đầu lặp lại tuần hoàn một câu nói như vầy: “Mẹ cho ta một đôi mắt sáng ngời, ta lại dùng nó đi khai quật thứ quái dị.”
Suy nghĩ một chút, liền vô thức nói ra…
Từ Nhuận Thanh đang xem bệnh án, nghe vậy, vô ý hỏi: “Quái dị gì?”
Âu Dương 囧, thấy anh quay đầu nhìn qua… Thực không thành ý, qua loa tắc trách nói: “Không có, chính là gần đây… Đột nhiên đối với những thứ quái dị cảm thấy hứng thú.”
Từ Nhuận Thanh thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, không để ý đến nữa.
Cái này cũng là duyên cơ bất ngờ trong nhân sinh của Âu Dương, bởi vì anh ta phát hiện mình đối với phương diện này đích xác vô cùng có thiên phú… Không chỉ phát hiện lão Đại quái dị, còn phát hiện y tá trưởng, còn có y tá ở quầy tiếp tân cùng với ——bác sĩ Lâm.
Đương nhiên, những điều này đều là nói sau.
Hôm đó anh ta hưng trí bừng bừng, chia sẻ với Lan ŧıểυ Quân tin tức bùng nổ này, hai người ở trong trò chơi đối đáp chắp vá gian tình của bác sĩ Từ và Niệm Tưởng…
Nói tới một hồi, hai người cảm thấy mình đúng thật là nhàn rỗi (*/w*).
Cứ như vậy mà nhớ lại, Âu Dương đột nhiên như được đã thông kinh mạch, nhớ tới một chuyện có thể để lại dấu vết, thậm chí có thể tìm được chứng cớ chứng minh!
Niệm Tưởng ở lần đầu tiên nhổ răng, đầu tiên là do bác sĩ Lý phụ trách nhổ răng phía dưới. Sau này do răng trên quá khó khăn chưa nhổ được, vẫn là bác sĩ Từ đến làm anh hùng cứu mĩ nhân…
Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là chuyện phía sau.
Sau khi Niệm Tưởng rời khỏi, bác sĩ Từ bảo đi lấy răng của Niệm Tưởng cầm lên đây, nguyên thoại là như vầy: “Âu Dương, đi xuống chỗ bác sĩ Lý lấy cái răng của Niệm Tưởng mang lên đây.”
Âu Dương khi đó không hề nghĩ ngợi gì, liền đi xuống lầu đem răng bỏ vào trong cồn rửa một lúc, sạch sẽ xong mới bỏ vào trong cốc giấy đưa cho Từ Nhuận Thanh.
Phản ứng của bác sĩ Từ là, nhìn thoáng qua trong cốc giấy, thanh âm nhàn nhạt: “Lưu lại, làm tiêu bản giáo dục.”
Âu Dương cảm thấy khi đó mình quá đơn thuần, không muốn thừa nhận mình quả thực là —— quá ngây thơ rồi!!!
Nhất định là bác sĩ Từ muốn lưu lại làm “Tưởng Niệm”, còn nói cái gì làm tiêu bản giáo dục!