Tống Tử Chiếu gọi điện thoại tới thì Niệm Tưởng còn làm ổ trong chăn, làm một giấc đại mộng xuân thu.
Sáng sớm thứ Sáu, sắc trời mờ mờ. Ngoài phòng giăng tầng tầng lớp lớp sương trắng, một mảnh trắng xóa, chỉ có thể mông lung nhìn thấy hình dáng khu ký túc xá cách đó không xa.
Trong không khí dường như ngưng kết nhiều hơi nước, trầm trọng và áp lực.
Niệm Tưởng dây dưa từ trong chăn chui ra, nửa tựa vào đầu giường nhận điện thoại nói: “Alo, Tống sư huynh.”
“Còn đang ngủ?” Đầu bên kia, người đã cười một tiếng, thanh âm trong sáng lại khỏe khoắn, sáng lạn như ánh thái dương.
Hai mắt Niệm Tưởng cố gắng hé mở, nhìn ra phía ngoài: “Bây giờ mấy giờ rồi…”
“Sáu giờ rưỡi.” Anh ta dứt lời, hơi khựng lại: “Không phải nói mời anh ăn điểm tâm sao? Anh đã tới trường học.”
A… Chết thật, cô đã sớm quên việc này không còn một mảnh.
Niệm Tưởng vỗ trán, triệt để thanh tỉnh, tay chân lanh lẹ đứng lên: “Sư Huynh, anh chờ hai mươi phút… A, không, mười lăm phút là được, em lập tức xong ngay!”
“Không vội…” Từ từ đến.
Tống Tử Chiếu còn chưa nói xong, liền nghe đầu kia dứt khoát “Lạch cạch” một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta sững sờ nhìn di động một lúc, sau mới kéo kéo khóe môi, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười: “Lại cúp điện thoại của mình.”
“Người tái phạm” đang vừa đi vừa mặc quần, Lan ŧıểυ Quân bị động tĩnh của cô đánh thức, híp mắt nhìn qua liền thấy Niệm Tưởng đang kéo quần lên, nhảy nhảy tại chỗ…
Cô không lên tiếng, chống trán nhìn nửa ngày, mới mở miệng: “Cậu đang làm gì vậy?”
“ŧıểυ Quân…” Thanh âm Niệm Tưởng hơi mang theo tiếng nức nở: “Hình như mình… Lại béo… Quần… Quần bị chật.”
Lan ŧıểυ Quân chăm chú nhìn dáng người tiêu chuẩn của Niệm Tưởng, dứt khoát quay trở về nằm: “Đã nói với cậu là quần cậu bị rút, cậu còn không tin.”
Niệm Tưởng đang đắm chìm trong khiếp sợ, thời kỳ nhổ răng ăn uống không tốt cũng bị béo, hoàn toàn không nghe thấy Lan ŧıểυ Quân nói gì. Chờ cô vội vội vàng vàng chuẩn bị xong, lúc sắp ra cửa, mới nghe Lan ŧıểυ Quân xa xăm nói một câu: “Mình đột nhiên nghĩ thông suốt một chuyện…”
Niệm Tưởng “hả” một tiếng, “Phát hiện gần đây cậu nghĩ thông suốt không ít chuyện…”
Lan ŧıểυ Quân quấn chăn như cái kén, quay đầu nhìn cô: ” Tống sư huynh đã sớm thích cậu đi, gần đây, tất cả hành động đều cho thấy anh ấy muốn làm gì đó… Niệm Tưởng, nếu cậu cầm lòng không được cũng không cần cố kỵ mình, nắm giữ anh ấy!”
Niệm Tưởng: “…”
Cô yên lặng một lát, giải thích: “Cậu suy nghĩ nhiều, anh ấy chỉ đến đưa vé vào cửa của buổi toạ đàm. Không phải là cậu để mình đi tìm anh ấy lấy giúp sao.”
“Cái này không liên quan.” Lan ŧıểυ Quân chỉ chỉ thẻ mượn sách trên bàn, nghiêm trang: “Giúp mình đem trả sách, những cái này đều là lấy thẻ của cậu đi mượn.”
———————–
Niệm Tưởng và Tống Tử Chiếu hẹn tại cửa căn tin, lúc Niệm Tưởng chạy đến, Tống Tử Chiếu đã chờ ở cửa. Niệm Tưởng chạy nhanh đi lên, đang chuẩn bị chào hỏi, lúc đến gần mới nhìn thấy anh ta đang cùng một người nói chuyện.
Cô do dự, nên ở chỗ này chờ bọn họ nói chuyện xong, hay là cứ đi lên, còn đang suy nghĩ thì Tống Tử Chiếu đã nghiêng đầu nhìn lại. Thấy cô đứng cách đó không xa, giơ tay ý bảo cô qua đây.
Người đàn ông đang nói chuyện cùng anh ta cũng ghé mắt quan sát Niệm Tưởng, lộ ra cái nhìn ý vị thâm trường: “Tôi cứ hỏi sao Tống sư huynh lại đến trường sớm như vậy, nguyên lai là cùng bạn gái ăn bữa sáng.”
Niệm Tưởng đến gần vừa lúc nghe thấy những lời này, khẽ nhíu mày một cái, đang muốn giải thích, Tống Tử Chiếu đã trước cô một bước, mở miệng nói: “Nói bậy bạ gì đó.”
Niệm Tưởng lặng lẽ nghĩ, liền biết Lan ŧıểυ Quân đúng là không đáng tin … Sáng sớm máu không lên não đủ, cho nên mới có thể nói ra chuyện không thể nào xảy ra như vậy.
Có ai thích người nào lại muốn phủi sạch quan hệ, phủ nhận nhanh như vậy sao! Đợi lát nữa trở về phải cười nhạo cô ấy một trận!
Một khúc nhạc điệm nhỏ này cho buổi sáng hôm nay, hai người cũng không để ở trong lòng. Sau khi ăn sáng xong, Niệm Tưởng đi thư viện trả sách, Tống Tử Chiếu nói thầy hướng dẫn có việc tìm anh ta, hai người liền chia tay ở cửa căn tin.
Ở thư viện, thấy thời gian còn sớm, cô liền dạo quanh một vòng thư viện, muốn mượn vài cuốn sách trở về giết thời gian.
Từ nhỏ Niệm Tưởng đã thích xem sách, hơn nữa là rất thích xem truyện tranh…
Trong nhà nhiều nhất chính là truyện tranh, sau này lớn lên một chút thì biến thành < những câu truyện thần thoại của Trung Quốc >, < câu đố mà thế giới chưa giải >. Đợi xong thể loại này, cô lại mê ŧıểυ thuyết huyền huyễn.
Cha Niệm thực sự lo lắng lớn lên cô sẽ muốn làm khoa học gia, đi thăm dò huyền bí của vũ trụ, vì thế, liên tục vài năm đều mua < những thường thức đời sống > cho cô xem, chỉ hy vọng Niệm Tưởng có thể tiếp xúc gần gũi với đời thường, đừng suy nghĩ quá nhiều… Cho nên khi nghe cô nói muốn học nha khoa thì thiếu chút nữa khóc lớn vì quá vui mừng.
Dùng tiền riêng mua hết vài năm các loại sách < thường thức đời sống > thật sự là hữu dụng a!
Sáng sớm sương mù đã tan bớt, ánh nắng xuyên thấu làn sương, rơi xuống, toàn bộ thư viện được bao phủ trong ấm áp của ánh mặt trời, như một tầng kim quang, trải rộng ấm áp.
Cô đến có chút muộn, các chỗ ngồi đều đã có người. Cô nhìn nhìn bốn phía, chỉ có thể ngồi dựa vào trong góc nhỏ của cầu thang.
Xéo xéo đối diện chính là một cánh cửa sổ, trên cửa sổ thủy tinh còn có lớp nước do sương mù tán đi ngưng kết lại.
Vị trí này, ở trên hành lang bốn phía đều là gió, may mắn hôm nay có ánh nắng mới không cảm thấy lạnh.
Thẳng đến khi Lan ŧıểυ Quân gọi điện thoại tới “động viên an ủi”, hỏi cô có về phòng ăn cơm trưa hay không, lúc này mới chợt phát hiện đã đến giờ cơm… Cô sờ sờ bụng, có chút mê mang trả lời: “Sao nhanh như vậy lại đến giờ cơm …”
Đã đói đến sắp hôn mê, Lan ŧıểυ Quân thiếu chút nữa khóc lớn trong WC, cô tin tưởng vững chắc, cảm thấy Niệm Tưởng sẽ nhớ đến trong phòng còn một người bạn “Tê liệt tại giường, hành động bất tiện”, căn cứ vào chủ nghĩa nhân đa͙σ, phát triển tinh thần hữu ái, sẽ mang bữa sáng về cho cô.
Kết quả, từ hi vọng đợi đến tuyệt vọng, oán niệm đầy cõi lòng gọi điện thoại qua, biểu đạt tình cảm thân thiết, thuận tiện yêu cầu mang cơm trưa về, thế nhưng lại được nghe một câu cảm khái “Cực kỳ tàn ác” như thế.
Cô tức giận đấm một đấm vào giường: “Niệm Tưởng, cậu không mang cơm trưa về cho mình, mình sẽ xé sách cậu đã mượn của thư viện!”
Niệm Tưởng nhìn di động, có chút khó hiểu: “Dì cả của cậu lại tới à?” Khó chịu như vậy.
Lan ŧıểυ Quân: “…” Cậu mới như vậy, cậu mỗi ngày đều có dì cả tới thăm!
Phụ nữ mất lý trí thì cái gì cũng làm được, sau khi Niệm Tưởng cúp điện thoại liền quyết định đi kiếm gì đó ăn. Vừa thu dọn xong chuẩn bị xuống lầu, liền nghe một tiếng kinh hô, cố ý hạ thấp giọng truyền đến.
Niệm Tưởng theo tiếng nhìn lại —— ai…
Tống Tử Chiếu… Sao lại đi chung với Từ Nhuận Thanh?
Ai, không đúng, trọng điểm là… Từ Nhuận Thanh sao lại xuất hiện ở trong này?
Dù sao, cũng không liên quan đến cô.
Bởi vì quay lưng lại bọn họ, vị trí này cũng khá khuất. Niệm Tưởng đứng dậy, chuẩn bị đi đến quầy đăng ký mượn sách.
Tống Tử Chiếu vừa lúc quay người, nhìn thấy Niệm Tưởng đang muốn xuống lầu, hơi nhướn mày một chút, thật nhanh nói với Từ Nhuận Thanh bên cạnh: “Từ sư huynh chờ một lát, hình như tôi gặp người quen.”
Từ Nhuận Thanh “Ừm” một tiếng, theo ánh mắt của anh ta nhìn lại, híp mắt một chút.