Từ Tiểu Thư Trở Thành Nô Tì Cho Gã Thương Gia (H)

Chương 6: Vườn hoa, chốn cũ

Trước Sau

break

Sáng tỉnh dậy, Như Hi lặng lẽ mở mắt, nhè nhẹ hít vào thở ra, nàng vẫn chưa chết. Cơ mà cả cơ thể đều ê ẩm, hạ thân đau rát, trên người trần truồng hơi nhớp dính.

 

Nàng quay sang, thấy một nam nhân đang nằm đè lên mình, nhiệt độ thân thể hắn phủ lên nàng vô cùng ấm áp. Không kể đến trên người hắn có một mùi thơm nhàn nhạt, tựa như mùi gỗ hương khiến Như Hi khá dễ chịu.

 

Trái ngược với sự yên tĩnh, hiền lành này, đêm qua hắn qúa thô bạo, ȶᏂασ nàng chết đi sống lại, không khỏi khiến nàng có cảm giác muốn ghét bỏ. Tuy vậy, nàng vẫn mơ hồ cảm thấy có chút may mắn khi người mua nàng không phải là một lão già bụng phệ nào đó. Dù rằng hắn đeo mặt nạ, nhưng cơ thể lẫn giọng nói đều mới tuổi thanh niên, ước chừng còn chưa đến ba mươi đi.

 

Như Hi nhìn vào chiếc mặt nạ lạnh lẽo, hắn đeo ngay cả trong lúc ngủ, không thấy cứng mà khó chịu sao. Lòng nàng nổi lên một cỗ tò mò, nàng muốn nhìn thấy khuôn mặt người này. Ngón tay còn chưa chạm vào, cổ tay nàng mới đưa lại gần một chút đã bị hắn nắm chặt. Không biết Gia Vũ tỉnh dậy lúc nào.

 

- Tính làm gì? – Giọng hắn bật lên, lạnh buốt.

 

- Ta… ta chỉ thấy ngươi đeo như vậy mà ngủ sẽ rất khó chịu, nên muốn giúp tháo nó ra! - Như Hi nhanh trí bịa ra lí do.

 

- Phải không…? Ta thấy ngươi còn chưa biết phân biệt việc gì nên làm và việc gì không nên làm!

 

Hắn cảnh cáo siết mạnh, cổ tay nàng phát đau. Như Hi phải thốt lên.

 

- Đau! Ngươi buông ra!

 

- Gọi chủ nhân, ai cho ngươi xưng ngang bằng với ta!

 

- Chủ nhân, tha cho ta… Đau quá!

 

Nàng thấy tay nàng sắp bị hắn làm gãy rồi.

 

Gia Vũ đe dọa xong, cũng buông cánh tay nàng ra, đứng dậy khỏi giường, chỉnh lại quần áo vừa dặn dò:

 

- Tí nữa đến gặp Lưu tổng quản để ông ấy cho thuốc uống tránh thai, còn để ông ấy giao việc làm cho ngươi, chớ có lười biếng. Ngươi giờ chỉ là một nô tì mà thôi, nhớ kĩ thân phận của mình!

 

Sau đó, hắn lạnh lùng bước ra ngoài, tiếng cửa phòng sập mạnh.

 

Như Hi nằm lười biếng thêm một lúc lâu trên giường, dù sao hắn nói cũng không nhất thiết phải đi ngay.

 

Mãi đến gần trưa, nàng mới lò dò đặt chân xuống đất, nhưng do vẫn còn đau, chân như vô lực, nàng ngã oạch một cái trên nền đất. Nàng ứa nước mắt, nén lại cơn đau, khập khễnh về cái tủ, lấy một bộ đồ nô tì được chuẩn bị sẵn, mặc vào.

 

Dù xấu hổ, song Như Hi cảm thấy Lưu tổng quản là người tốt, ông ấy không chỉ cho nàng thuốc tránh thai, mà còn cho nàng thuốc bôi đỡ sưng nữa.

 

Ngay cả công việc giao nàng làm ngày hôm ấy cũng nhẹ nhàng, chỉ bắt nàng quét một ít rác trong sân.

 

May mắn là sau đêm đó hắn không có ghé tới nữa, nàng chỉ bực mình việc phải thấp thỏm lo sợ chờ hắn đến mà không đi ngủ được sớm.

 

Lưu Tổng quản cho nàng chăm sóc hoa viên, trong hoa viên có rất nhiều cây cảnh cùng hoa quý. Ông ta còn bổ sung thêm là Gia Vũ rất thích cái vườn hoa đó, phải chăm sóc cẩn thận, không được để bất cứ sai sót gì. Việc này có vẻ không khó, vì cái vườn hoa trong hoa viên ấy, trước kia, chính nàng chăm nó hằng ngày.

 

Buổi sáng hôm nay, nắng nhàn nhạt dễ chịu. Nàng tưới nước một lúc mới thấy có chút mệt, rồi nàng ngồi nghỉ một chút trên bãi cỏ, tâm tình dễ chịu nhìn những đóa hoa ngọc lan cùng hải đường lay nhẹ trong gió. Mùi thơm của hoa ngào ngạt, nàng không khỏi bồi hồi về quá khứ.

 

Từng chút hiện ra, ở nơi tư dinh này, nàng đã có cả đau đớn và hạnh phúc.

 

Năm xưa lâu lắm rồi, ở đây có một thiếu niên tuấn tú, mắt sáng như sao trời. Hắn đứng giữa vườn hoa, cười dịu dàng với nàng, chỉ nàng cách trồng cây như thế nào cho đúng.

 

Những chuyện đó lâu đến mức, nàng hồ như cảm nhận được khuôn mặt người kia đang dần tan biến trong kí ức của nàng.

 

Những việc xảy ra ngày hôm nay, Như Hi hiểu, nàng vốn không có tư cách để oán hận. Nàng biết chẳng có kẻ ác nào trên đời ác mãi mãi chẳng bị gì.

 

Nàng là ŧıểυ thư khuê các, từng được cưng chiều, có kẻ hầu người hạ, trong một biến cố, lại rơi xuống đáy vực sâu thẳm. Như Hi biết những việc thất đức cha nàng làm, từng khuyên nhủ ông ấy đừng lún quá sâu, đổi lại là cái tát như trời giáng. Nàng vô cùng bất lực.

 

Nàng từng lên chùa, từng ăn chay niệm phật, hy vọng có thể thay đổi được vận số cho cả nhà, có thể chuộc lại những tội ác mà cha nàng gây ra, nhưng lại như muối bỏ bể. Lừa tiền, bóc lột, giết người, cha nàng đều đã làm.

 

Lúc mẫu thân tự tử nàng tưởng nàng sẽ đi theo bà. Cuối cùng lại trở thành kẻ sống vô hồn lay lắt. Trong lòng nàng không khỏi có chút oán hận ông trời, bởi nàng không làm việc gì xấu, tại sao ông trời lại trừng phạt nàng. Tại sao đời cha ăn mặn, đời con lại khát nước?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc