Ta và Phương Hàm liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng đứng lên ra nghênh tiếp.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!"
"Nô tì tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế!"
Hắn không gọi ta đứng dậy, chỉ trầm giọng nói: "Ngoại trừ Đàn phi, những người khác đều ra ngoài hết."
Phương Hàm lặng yên khẽ liếc qua ta, cúi thấp đầu nói: "Nô tì xin cáo lui."
Lý công công vẫn trước sau như một không biết tốt xấu, phẩy phẩy cây phất trần trên tay bước lên, the thé giọng nói: "Hoàng thượng, nô tài nên ở lại hầu hạ..."
"Lui xuống." Hắn lạnh giọng quát một câu.
Lý công công lúc này mới sợ đến ngậm miệng lại chỉ dám nói "Dạ", rồi xoay người đi xuống.
Căn phòng rộng như vậy chỉ còn lại hai người, bầu không khí đột nhiên trở nên hơi căng thẳng .
Ta khuỵu nửa gối xuống, chờ hắn gọi đứng lên.
Hắn xoay người đi, bỗng nhiên gọi ta: "Đàn phi."
"Có thần thiếp."
"Thật to gan!" Hắn cao giọng quát, bước nhanh qua đây, bàn tay bóp mạnh cằm ta, con ngươi đen nhánh ánh lên tia sắc bén, trầm giọng nói, "Ai cho phép nàng đi Vĩnh Thọ cung?"
Hắn quả nhiên đến vì việc này, vì thế chuyện Phương Hàm lo lắng, thật ra là...
Ta nhìn hắn, cằm bị bóp đau đến nhíu mày. Hắn gần sát ta như vậy, khiến con ngươi đen thâm thúy cũng có thể phản chiếu rõ khuôn mặt của ta. Ở trong đó, lóe ra thứ ánh sáng khiếp người.
Ta đột nhiên cảm thấy chấn động, ta đã biết, vì sao lại cảm thấy Dụ thái phi quen thuộc rồi.
Là bởi vì trong đôi mắt kia có ánh mắt giống hệt như Hạ Hầu Tử Khâm!
Chỉ là trong ánh mắt của hắn có phần lạnh lùng hơn.
Chẳng lẽ …
Trong đầu chợt hiện lên một suy nghĩ, ta hoảng sợ nhìn nam tử trước mặt.
Sắc mặt của hắn hơi đổi, hung hăng kéo ta qua, thấp giọng nói: "Đã nhìn ra thứ gì không nên rồi?"
Lòng ta kinh ngạc vô cùng, hắn quá thông minh, bất cứ điều gì cũng không thể qua được ánh mắt của hắn. Khóe miệng khẽ mỉm cười, ta tựa vào ngực hắn, ngón tay chậm rãi trượt qua hình thêu rồng trên long bào của hắn, cố lấy dũng khí hỏi: "Hoàng thượng đang trốn tránh điều gì?"
Ta thật sự không nghĩ tới, Dụ thái phi lại là mẹ ruột của hắn.
Trong con ngươi của hắn hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo, lẩm bẩm: "Trẫm ghét..." Giọng nói của hắn chợt trầm thấp xuống, đột nhiên đẩy ta ra, cười lạnh một tiếng nói, "Trẫm ghét những người con gái tự cho mình là thông minh!"
Ta lui lại mấy bước, đứng vững vàng nhìn hắn, thật tốt chưa, chưa nói được hai ba câu, lại bắt đầu nổi giận rồi. Bỗng nhiên ta mỉm cười, vì sao ta cảm thấy hắn giống hệt như đứa trẻ mới lớn, tính tình rất thất thường.
Ta hít một hơi thật sâu, đi lên phía trước, cầm lấy tay hắn. Hơi nhíu mày, từ trước đến nay, tay hắn lúc nào cũng ấm áp, hôm nay sao lại lạnh như băng thế. Nhớ tới lúc đó, hắn giúp ta giữ ấm tay, còn trêu tức nói ta quá mảnh mai. Khóe miệng ta lại tự nở nụ cười, nắm lấy bàn tay hắn, ta ngước mắt hỏi: "Hoàng thượng lạnh sao?"
Hắn không nói lời nào, đôi môi mỏng mím chặt, hẳn là còn đang tức giận.
Ta cười cười, đem tay hắn ôm vào trong lòng.
Hắn đột nhiên trừng mắt nhìn ta, một lát sau mới uất nghẹn nói một câu: "Nàng cho rằng chỉ cần dụ ngọt trẫm như thường ngày là trẫm sẽ không truy cứu nàng nữa sao?"
"Ha ——" ta nhịn không được bật cười, hắn cho rằng ta cố tình lấy lòng hắn, dùng hành động này để hắn cảm thấy ta đáng thương mà nguôi giận. Hắn còn không hiểu bản thân hắn sao? Nếu hắn đã nhìn nhận chuyện gì, dễ gì vì hành động nhỏ nhoi này của ta mà có thể thay đổi được?
"Không cho phép cười." Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước.
Ta nghe lời không cười nữa, ngước mắt nhìn hắn.
Hắn không rút tay ra, ta biết , hắn không thật sự nổi giận.
Đôi mắt đen nhánh của hắn khẽ lay động, bỗng nhiên hắn mở miệng nói: "Mấy ngày không gặp, nàng vẫn xấu như vậy."
Còn nói ta xấu nữa chứ, nhưng ta không muốn so đo với hắn.
Hắn dường như cảm thấy mất hứng, nét mặt âm trầm nói: "Chẳng phải nàng nên cầu xin trẫm tha mạng sao? Sao còn cười được?"
Thực sự là kiêu ngạo, thì ra hắn chỉ muốn ta nói một câu cầu xin hắn. Ta ngước mắt nhìn hắn, đường đường một Hoàng thượng, tự nhiên lại muốn một câu cầu xin tha thứ của ta, chẳng lẽ muốn lấy câu này để thể hiện hắn là bậc đế vương cao quý sao?
Ta cũng coi như không biết gì, buông tay hắn tay, nghiêm túc quỳ xuống, cúi thấp đầu nói: "Cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho thần thiếp. Có điều, thần thiếp lại rất muốn biết, vì sao thần thiếp phải cầu xin Hoàng thượng tha thứ?"
"Nàng!" Hắn tức giận đến mức giơ chân đá vào chân bàn, "Nàng không biết, vì sao phải cầu xin tha thứ?"
"Bởi vì Hoàng thượng muốn nghe, bởi vì người là Hoàng thượng." Ta nói từng câu từng chữ cho hắn nghe. Bỏ qua một bên chuyện đúng sai gì đó, dù sao hắn cũng là Hoàng đế thiên triều. Hắn vốn không cần bất cứ thứ gì tung hô đưa hắn lên cao, gọi hắn là Hoàng đế. Cho dù mẫu thân ruột thịt của hắn không phải là Thái hậu, cũng không hề làm tổn hại đến sự tôn quý của hắn.
Hạ Hầu Tử Khâm trước mặt ta đã rút bớt đi một chút lạnh lùng, thay vào đó là sự quật cường dữ dội.
Ta không biết, hắn và Dụ thái phi đã xảy ra chuyện gì, nhưng dường như ta lại hiểu tâm tư của hắn. Vừa hoang mang lại vừa oán hận.