Nương theo ánh trăng, ta nhanh chóng nhận ra người vừa đến.
Kinh ngạc nhìn mặt hắn, không phải hôm nay hắn ngủ lại Ngọc Thanh cung sao? Tại sao đang yên lành lại xuất hiện ở đây? Ở đây là gian phòng ngủ của cung nữ, nơi này làm sao hắn có thể vào được?
“Mặc vào.” Lời nói của hắn thật sự rất ngắn gọn, còn mang theo giọng điệu ra lệnh.
Yên lặng cầm lấy y phục của mình, mặc từng thứ vào. Cho dù ta không muốn, có thể làm khác sao? Ai bảo hắn là hoàng thượng.
Hắn kéo tay của ta, xoa xoa mu bàn tay, khẽ nói: “Hừ, vẫn mềm mại như thế.”
Ta còn chưa hiểu hắn có ý gì, người đã bị hắn lôi đi.
“Hoàng…”
Vừa thốt ra một chữ, đã bị bàn tay của hắn chặn lại, hắn có chút tức giận nói: “Câm miệng cho trẫm! Để cho người khác thấy trẫm đến chỗ như thế này, rất mất mặt đó.”
Ta không nói gì, nếu mất mặt, vậy tại sao lại đến?
Hắn kéo ta, đi thẳng ra ngoài, không đến cửa chính, mà lại đến chỗ một bức tường, nâng người bật lên, ôm ngang người ta, dễ dàng nhảy ra bên ngoài.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, hèn chi, hắn tới Huyễn Nhiên các không có một chút tiếng động.
Chỉ là, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Hắn đường đường là một Hoàng Thượng, nửa đêm nửa hôm lại nổi hứng tới đây chơi trò leo tường, chỉ vì bắt một cung nữ nhỏ bé như ta sao?
“Hoàng thượng.” Bàn tay hắn che miệng ta cuối cùng cũng buông lỏng, ta có chút thấp thỏm gọi hắn. Nói không hồi hộp là gạt người, bởi vì ta không nắm bắt được tâm tư của hắn.
Ta khẽ cắn môi, hỏi: “Hôm nay không phải hoàng thượng ngủ ở Ngọc Thanh cung sao? Sao lại đến đây?”
Hắn nhìn ta liếc một cái: “Tin tức của ngươi cũng nhanh thật đấy! Trẫm đi, rồi lại về. Trẫm chỉ cảm thấy kỳ lạ.” Hắn cứ nhìn ta như lúc trước, chỉ là nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm: “Không nghĩ tới hôm nay, còn có thể thấy bộ dáng yên lành của ngươi.”
Nói thế là ý gì? Nếu không phải hắn đêm hôm khuya khoắt lẻn vào Huyễn Nhiên các, làm sao có thể thấy ta được?
Nhưng mà hắn là hoàng thượng, nói thế nào thì là thế ấy.
Ta hít một hơi: “Nghe giọng điệu của hoàng thượng, dường như người không muốn nhìn thấy nô tì?”
Hắn cười: “Không phải là không muốn, chỉ là có chút kinh ngạc thôi.”
Đương nhiên hắn kinh ngạc bởi vì ta có thể thoát khỏi cái chết đến hai lần. Tim đập nhanh hơn, không biết sau khi trở về, hắn sẽ gây khó dễ gì cho ta đây. Hơn nữa những lần trước, hắn đều không lưu tình một chút nào, sơ suất một chút là rơi đầu ngay.
Vừa từ trong chăn ra, bây giờ lại đứng trong đêm lạnh, cảm thấy có chút lạnh lẽo. Ta không tự chủ được mà co thân mình, hắn nhanh chóng nhận ra. Nắm lấy tay của ta, khẽ nhíu mày nói: “Thật là mảnh mai, tay chân đều lạnh cóng rồi, trẫm sưởi ấm giúp ngươi.” Bàn tay của hắn cẩn thận bọc lấy bàn tay nhỏ bé của ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ta muốn trốn, lại không rút ra được.
Bỗng nhiên hắn nói: “Lần đầu tiên trẫm nghe thấy, cung nữ bị thương, lại được truyền thái y đến xem, tiện tỳ kia, sao ngươi không thấp kém chút nào thế hả.”
“Nô tỳ vốn không thấp kém.” Ta ngước mặt lên nhìn hắn.
Tiện tỳ, tiện tỳ, hắn học cách gọi này của Thiên Phi?
“Mạng ngươi cũng thật lớn.” Hắn cảm thán.
“Cái đó đều là nhờ phúc của hoàng thượng.” Ta cắn răng nói.
Hắn vẫn không tức giận, khẽ cười: “Phúc khí của trẫm chắc không che chở được ngươi. Nhưng mà ngươi, đúng là một người con gái thông minh.” Ánh mắt hắn nhìn ta không còn mang vẻ sắc bén nữa, dần dần, hiện lên một ánh sáng dịu dàng.
Ta đột nhiên cảm thấy không nên cẩn trọng nữa, lớn mật hỏi: “Vì sao hoàng thượng lại không hỏi nô tì tại sao vẫn còn sống?”
Hắn thản nhiên: “Trẫm chưa bao giờ để ý đến thủ đoạn, chỉ cần biết kết quả.”
Ta chỉ im lặng không nói gì, thực sự là một người rất vô tình.
May mà, ta cũng không phải loại người lương thiện.
Tay ta ở trong lòng bàn tay của hắn, đã ấm áp hẳn lên. Hắn buông tay ta ra, cười hỏi: “Đầu gối của ngươi sao rồi?”
Tâm trạng khẽ động, ta suy nghĩ, liền đáp: “Ổn rồi.” Nếu nói không ổn, không chừng hắn lại tìm một đống chuyện rồi ôm ta đến Huyễn Nhiên các. Nếu như có một lần như thế nữa, cho dù Thư quý tần muốn bảo vệ ta, chắc là Thiên Phi cũng không nhịn được nữa.
“Thực sự là ổn rồi sao?” Dường như hắn không tin.
“Ổn rồi.” Ta mạnh mẽ gật đầu.
“Ngươi là con người sao? Tốc độ khôi phục có thể nhanh như vậy?” Hắn nhíu mày nói.
“…..”
“Trẫm muỗn thử xem.”
Ta lại không biết câu nói “muốn thử xem” này của hắn là có ý gì, chỉ thấy hắn nhấc một chân lên, đá một cước vào giữa đầu gối của ta.
“A -----”
Ta kêu đau, ôm đầu gối ngã nhào trên đất, nước mắt giàn dụa.
Hạ Hầu Tử Khâm đáng ghét!
Hắn cười chế giễu rồi ngồi xổm xuống: “Nhìn đi, rõ ràng là chưa khỏe mà lại dám lừa dối trẫm. Ngươi không sợ trẫm trị tội khi quân sao?”