Ta giật nảy mình, hắn phất tay một cái nói: "Tất cả lui xuống cho trẫm, xem ra hôm nay không cần hành hình."
"Rõ!"
Tiếng bước chân đều đặn càng lúc càng xa.
Len lén nhìn, ta mới phát hiện mấy thị vệ đã đi xa dần, trong lòng ta lại run lên, xem ra trò lừa gạt của ta làm cho hắn có chút bất ngờ. Hắn vốn cho rằng ta sẽ đành bó tay chịu chết thôi.
"Ngẩng đầu lên." Hắn ra lệnh.
Ta chần chờ một chút, cuối cùng vâng lời, khẽ ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Trong đôi mắt đen thẫm, thâm sâu của hắn, lóe ra thứ ánh sáng cương quyết, không bao giờ chịu khuất phục. Còn khuôn mặt của ta, in ngược lại thật rõ ràng trong con ngươi của hắn. Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, hắn nhìn ta như cười như không, đột nhiên nói: "Trẫm cho rằng người con gái vừa có khuôn mặt đẹp lại vừa thông minh, trí tuệ - luôn không tồn tại, xem ra đúng là như vậy."
Hắn đang khen ta thông minh sao?
Hắn còn...
Ngay tại khoảnh khắc này, ta không biết làm sao mà lại có dũng khí hỏi hắn: "Hoàng thượng là nói ngoại hình của nô tì không dễ nhìn sao?"
"Rất xấu." Hắn nói không chút khách khí.
"Nô tì không xấu!" Ta cắn răng phản đối lại. Cho dù xức thuốc nước che giấu đi dung mạo nhưng ta cũng không đến mức xấu như thế.
Hắn cũng không bận tâm lời ta nói, tự lẩm bẩm: "Trách không được ngươi nói nhiều lời hay như vậy cho Phi tiểu viện, xem ra ngươi rất tự biết mình biết ta."
Ta chợt sững sờ trong chốc lát, hắn dường như có lòng tốt giải thích: "Trẫm đã phong vị cho tiểu chủ nhân xinh đẹp của ngươi, nhưng xem sắc mặt ngươi, không giống như vui mừng thay cho nàng." Hắn nới lỏng bàn tay đang nắm chặt cánh tay ta, sắc mặt bỗng chốc lạnh lẽo trở lại.
Trái tim của ta chợt trầm xuống, tâm tư của hắn thực sự quá khó phỏng đoán.
Nhưng mà hắn nói đúng, tại sao ta phải vui mừng cho Thiên Phi chứ? Nhớ tới Thiên Phi, ta đột nhiên tự mình thở dài một tiếng: "À!"
Hắn nghi ngờ liếc nhìn ta một cái, ta lập tức cúi đầu nói: "Hoàng thượng thứ tội, nô tì có việc gấp xin được cáo lui trước ." Ta đột nhiên nhớ lại, đêm qua Thiên Phi nói sáng nay muốn ta đến hầu hạ nàng ta, nếu ta không đến nàng ta lại có lý do làm khó dễ ta.
Đầu gối ta khuỵu thấp hơn chút nữa, chờ hắn cho phép đứng lên.
Hắn lại nói: "Không được đi."
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ hắn lại lạnh mặt thấp giọng ho một tiếng, ta chỉ cảm thấy phía sau ót nhói đau, đã nghe Lý công công mắng: "Lớn mật, ai cho phép ngươi nhìn thẳng long nhan!"
Ta phản xạ theo bản năng đưa tay lên che chỗ bị y đánh, đầu gối đang khuỵu thấp xuống bất ngờ bị mất thăng bằng quỳ thẳng xuống mặt đất. Chỉ nghe "Phịch ——" một tiếng, đầu gối vốn đang bị thương sưng vù, nay lại bị đập mạnh xuống nền đá cứng ngắc.
"A." Ta nhịn không được khẽ kêu lên, lần này, là đau thật.
Dường như xương cốt ta bị đập mạnh đến bể ra, thực sự là họa vô đơn chí mà.
Cũng không có ai giúp đỡ ta, Hạ Hầu Tử Khâm còn dùng chân đá ta, có vẻ không vui nói: "Sao vậy, trẫm bảo ngươi quỳ, ngươi cảm thấy đau khổ như vậy sao?"
"Hoàng thượng, nô tài cho rằng, nên trị nàng ta tội bất kính, lôi ra chém đầu đi ạ!" Lý công công nhân cơ hội này lại làm ầm ĩ trước mặt hắn.
Hai người bọn họ, kẻ xướng người họa, giống y như đang diễn kịch.
Ta cố sức nén nhịn cơn đau, trong lòng chợt nảy sinh ý muốn mãnh liệt, nếu có một ngày tên công công này rơi vào tay ta, nhất định ta sẽ may kín miệng của y mới hả giận!
Còn tên hoàng đế kiêu ngạo này...
"Ngươi muốn trả thù trẫm." Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, bóp hàm dưới của ta. Ta cảm thấy hơi khiếp sợ, cố gắng hết sức làm cho mình trấn tĩnh lại, được rồi, không thể nhìn thẳng long nhan. Ta đưa mắt nhìn sang một bên, lắc đầu: "Không có."
"Vậy biểu hiện này là gì?" Hắn cũng không chịu buông tha cho ta.
Ta nghĩ một lát, nửa thật nửa giả nói: "Nô tì bị ngã đau."
"Thật là một cung nữ yếu ớt." Hắn cảm thán, "Không bằng trẫm gọi người đến hầu hạ ngươi."