Có giáo huấn ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay Trinh nương thừa dịp Thẩm nghị còn chưa tỉnh liền rời giường. Sợ Thẩm Nghị tỉnh lại lôi kéo không cho đi, nàng liền thu thập thật tốt rồi mới đi tới phòng bếp.
Chẻ củi xong xuôi, Trinh nương nhanh nhẹn nấu nước, nấu cơm. Cũng may khi ở nhà nàng cũng thường làm mấy việc này nên cũng không phải là không biết cái gì. Nước sôi ngay thời điểm Liêu thị đi vào trong phòng bếp, thấy Trinh nương bận việc, động tác nhanh nhẹn lại chịu khó, vừa thấy cũng biết là chuyện nàng hay làm ở nhà. Liêu thị vừa nhặt rau vừa nói chuyện với Trinh nương.
“Tại sao không ngủ thêm một chút? Điểm tâm để tẩu và nhị tẩu muội làm cũng được mà.”
Trinh nương cười cười, “Không sao đâu mà đại tẩu, ở nhà cũng thức dậy vào lúc này, có muốn ngủ tiếp cũng không được.”
Liêu thị gật gật đầu, biết Trinh nương trước kia ở nhà phải chiếu cố cả mẫu thân lẫn ấu đệ, buổi sáng hẳn là không có ngủ nhiều.
“Mấy huynh đệ bọn họ đều thích ăn cháo vào sáng sớm. Khẩu vị cũng không giống nhau. Có người thích cháo hoa, có người thích cháo nấu đậu. Tiểu thúc thích nhất là cháo tiểu mễ. Trong nhà tuy rằng không thiếu gạo nhưng cũng không có nhiều thời gian để hầm nhiều loại cháo như vậy, cho nên mỗi ngày một món, ai cũng không thể nói gì.” Liêu thị chỉ điểm cho Trinh nương, trong lòng cũng có chút đắc ý. Gả đến Thẩm gia nhiều năm như vậy, khẩu vị của mọi người nàng đều hiểu được
Trinh nương gật gật đầu, trong lòng nhớ kỹ sở thích của Thẩm Nghị. (vậy còn những người khác đâu????)
Liêu thị lại nói tiếp, “Tẩu không thường dùng nha hoàn, thỉnh thoảng cũng thấy có chút lo lắng nhưng mà người trong nhà không nhiều lắm nên cũng không phiền hà. Nhị tẩu muội ở Chu Châu cũng có ma ma cùng nha hoàn hầu hạ. Nhưng được cái muội ấy có tâm, biết tẩu có cái tật xấu này, mỗi lẫn trở về đều thanh thanh tĩnh tĩnh không mang theo ai.”
“Cho nên đại tẩu tốt nhất là nên bồi thường cho muội, nhìn đi nhìn đi.” Trương thị vừa vào cửa liền tiếp nối câu chuyện, còn vươn hai tay đến cho các nàng xem, “Tay của muội đều thô hết rồi, nếu là ở nhà muội làm sao phải làm mấy cái việc này để sống a.” Nói xong còn cố ý cọ tay vào quần áo trước mặt Liêu thị.
Lại cầm lấy tay Trinh nương, mang tới cho Liêu thị xem, “Nhìn bàn tay của tứ đệ muội, nõn nà thanh thoát đồng đều. Đại tẩu, tỷ không thương muội cũng phải thương tứ đệ muội a.” Vẻ mặt Trương thị khoa trương, chọc cho cả Liêu thị và Trinh nương đều cười rộ lên.
Liêu thị rửa rau, oán trách liếc mắt nhìn Trương thị một cái, “Tẩu còn chưa thương muội sao? Có đồ tốt gì tẩu đều giữ lại cho muội một phần. Ai nha, mảnh tâm ý này của ta không biết là đã tặng cho cái người không biết tốt xấu nào rồi?”
Trương thị tiếp nhận rau đã rửa, “Muội sai rồi, muội sai rồi. Đại tẩu yêu quý của muội, đến đây đến đây. Chỗ đồ ăn này muội làm, ngài mau đi nghỉ ngơi đi a!” Lại nhìn Trinh nương tề mi lộng nhãn nói, “Nhìn đi, nhìn đi, về sau nếu muội nhận được gì đó từ đại tẩu nên trả lại nàng gấp đôi đi.”
Thấy Trinh nương đang quấy nồi cháo, nghiêng đầu nhìn một chú, gian xảo cười, “Sáng nay có cháo tiểu mễ a, thực thơm nha!”
Trinh nương thấy các nàng nói cười vui vẻ, ở một bên cuời lắng nghe. Có thể cùng hai tẩu tử hảo hảo ở chung một chỗ, nàng thật cao hứng. Thấy Trương thị nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt trêu chọc, liền ngượng ngùng đỏ mặt giải thích, “Ngày hôm qua ăn cháo hoa… Muội… Muội nghĩ nên đổi món khác…” Nếu lúc sáng Liêu thị không nói, nàng thật sự không biết Thẩm Nghị thích ăn cháo tiểu mễ.
Liêu thị nhận lấy thìa quấy cháo, giúp nàng giải vây, “ Cháo này sắp chín rồi. Tứ đệ muội đi xào lại chút đồ ăn rồi chúng ta liền mang lên thôi. Tẩu vừa rửa sạch chút cải trắng. Tiểu thúc thích ăn rau xanh. Thời tiết lúc này không có rau xanh nên dùng cải trắng thay đi. Lấy thêm chút dưa muối đi, buổi sáng ăn tuỳ tiện mấy thứ vậy thôi.” Lại quay ra nói với Trương thị, “Đừng náo loạn nữa, đem chỗ bát đũa này dọn lên đi.”
Trương thị cười hì hì đáp ứng, cầm một xấp bát đũa đi ra ngoài. Liêu thị thấy thế mới nhỏ giọng nói với Trinh nương, “Con người nhị tẩu không xấu, chỉ là miệng mồm có chút nhanh nhảu. Qua vài ngày nữa bọn họ sẽ về Chu Châu. Tất cả sinh ý của nhị thúc đều ở đó, cũng không thể ở lại quá lâu.”
Trinh nương gật gật đầu, cười với Liêu thị, “Muội hiểu mà đại tẩu. Nhị tẩu là một người phóng khoáng.”
Đến nhà giữa, mọi người đều đã tới đông đủ. Thẩm Nghị nhìn Trinh nương bằng vẻ mặt mất hứng. Trinh nương bưng một chén cháo đặt ở trước mặt Thẩm Huy. Thẩm Huy gật gật đầu, cũng không nói nhiều, trực tiếp bưng bát ăn cháo. Nàng lại bưng một chén đặt trước mặt Thẩm Nghị, khó hiểu nhìn sắc mặt Thẩm Nghị. Liêu thị cùng Trương thị cũng quay ra hầu hạ tướng công cùng đứa nhỏ của mình.
Trinh nương lại liếc mắt nhìn Thẩm Nghị một cái, lấy cho mình một chén cháo rồi bắt đầu hồi tưởng lại, xác định là mình sau khi rời giường liền trực tiếp đi tới nhà bếp không có chọc hắn mất hứng chỗ nào. Nhưng mà hắn mất hứng, nàng phải làm cho hắn cao hứng. Nghĩ như vậy, nàng liền nhấc đũa gắp một ít cải trắng cho Thẩm Nghị, sắc mặt Thẩm Nghị mới tốt thêm một chút. Trương thị thấy vậy liền chỉ vào đĩa cải trắng nói, “Mọi người nếm thử chút cải trắng đi xem nó có vị như thế nào? Tiểu thúc, đệ ăn nhiều một chút, đây là do Trinh nương làm đó.”
Thẩm Nghị nhìn nhìn cải trắng trong bát, gắp một miếng nhỏ lên. Mùi vị quả thật không tồi, mùi vị thơm ngát thanh đạm. Gật gật đầu, tiếp tục gắp rau trong đĩa để ăn.
Trinh nương vẫn nhìn vẻ mặt của hắn, xác định hắn vừa lòng mới thở phào nhẹ nhõm. Lại nhìn mọi nguời ăn xong đều gật đầu, Liêu thị cũng khen không dứt miệng, mới cúi đầu ăn cơm. Trong lòng cũng âm thầm cao hứng.
Liêu thị đã sớm chú ý tới sắc mặt Thẩm Nghị không đúng, liếc mắt nhìn Trương thị một cái. Trương thị thông minh, lại tiếp tục tiếp thị món ăn cho Thẩm Nghị. Cố ý khoa trương món cháo Trinh nương hầm tốt ra sao, đồ ăn ngon đến mức nào. Thẩm Nghị thấy nương tử nhà mình được khen, lại chăm chỉ hầm cháo, nấu đồ ăn, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, sắc mặt cũng dần dần tốt lên.
Ăn xong điểm tâm, Thẩm Nghị mang chỗ lễ vật mà Liêu thị đã sớm chuẩn bị tốt giao cho Thẩm Nghị. Hôm nay là ngày Trinh nương lại mặt, Thẩm Nghị cũng nên theo nàng cùng trở về.
“Chỗ này ở bên trong có một chút thuốc bổ cùng một cây nhân sâm ba mươi năm, Tứ đệ muội cầm về cho nương muội bồi bổ thân thể. Còn có một chút điểm tâm là cho Diệu nhi. Hai sấp vải sa tanh này là cho Hà lão gia cùng Hà phu nhân. Mấy sấp kia màu sắc có hơi tối một chút là cho Lưu chưởng quỹ cũng Lưu thẩm. Vải bông là cho Đại cô nương Lưu gia và con dâu Lưu gia làm váy mặc. Còn lại là cho mấy đứa nhỏ nhà Lưu gia.” Liêu thị chỉ chỗ này chỗ kia, nhất nhất nói cho Trinh nương. Lưu chưởng quỹ trong miệng nàng chính là người luôn luôn làm việc tại của hàng tạp hoá của Hà gia – Lưu Đại Trụ, Lưu thẩm là xưng hô của người ngoài với Lưu ma ma.
Trinh nương đã cúi người lạy tạ, trong lòng cảm kích Liêu thị tri âm tri kỷ, “Đa tạ đại ca cùng đại tầu đã lo lắng chu toàn.” Thẩm Nghị cũng theo nàng lạy tạ vài cái.
Vẫn chưa nói câu nào, Thẩm Huy đã mở miệng, “Các đệ nhanh đi đi, buổi tối ở lại đó ăn cơm rồi hãy trở lại.”
Thẩm Nghị cùng Trinh nương lại cảm tạ thêm lần nữa, mới mang theo bao lớn bao nhỏ bước ra khỏi cửa.
Khoảng cách giữa hai nhà Thẩm Hà thật sự rất gần, chỉ cách có một phố. Thẩm Nghị định kêu một chiêc xe nhưng Trinh nương nói không cần. Thẩm Nghị không lay chuyển được ý Trinh nương, đành phải mang bao lớn bao nhỏ đi về phía Hà gia.
Trên đường, Trinh nương cúi đầu đi sát bên cạnh Thẩm Nghị chỉ cách có nửa bước. Láng giềng xung quanh thấy bao lớn bao nhỏ, biết là bọn họ đi lại mặt, liền căng mắt đoán chỗ đồ vật đó nặng bao nhiêu, bên trong có những cái gì, mở miệng đoán đồ. Có người thân thiện từ xa đã chào hỏi, “Tú tài lão gia, mang theo tú tài nương tử lại mặt à?” Cũng có lão láng giềng nhìn Thẩm Nghị lớn lên, nói chuyện sẽ bộc trực hơn, có khi còn trêu ghẹo hai người, “Nghị nhi này, nương tử mới rất xinh đẹp nha… Ha ha ha.”
Suốt dọc đường, trên mặt Thẩm Nghị tràn đầy tươi cười, thấy người liền tiếp đón, thái độ vô cùng thân thiết. Chung quanh đều là những lời tán dương hoặc hâm mộ hoặc trêu ghẹo.
Từ xa đã có người đem tin tức Thẩm Nghị lại mặt nói cho Hà Tam Lang. Hà Tam Lang kích động vạn phần. Nữ nhi và hiền tế sắp trở lại! Lại nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của người tới báo, nói hiền tế cầm trên tay rất nhiều đồ vật về, lại càng vui cười thêm toe toét. Lưu Đại Trụ đã sớm nghênh đón, thấy Thẩm Nghị và Trinh nương từ xa đã kêu lên, “Cô gia và tiểu thư đã về rồi!” Tiếp nhận chỗ đồ vật trên tay Thẩm Nghị, lại nhìn sắc mặt hồng nhuận của Trinh nương, cũng yên lòng. Trinh nương tuy rằng không phải nữ nhi thân sinh của hắn, nhưng nhìn nàng từ bé tới lớn, nên nếu thấy Trinh nương bị uỷ khuất, trong lòng hắn cũng sẽ không thấy thoải mái.
Trinh nương thấy Lưu đại Trụ liền vui vẻ chào, “Lưu thúc.” Thẩm Nghị cũng hành lễ gọi Lưu thúc, khiến cho Lưu Đại Trụ đỏ hết cả mặt, liên tục xua tay, “Cô gia đừng làm thế. Ngài là tú tài lão gia, mau mau, lão gia đã đợi ở trước cửa rồi.”
Biết Trinh nương hôm nay sẽ về lại mặt, Lưu thị cũng cực kỳ cao hứng. Thân thể ốm yếu dường như cũng thấy tốt lên rất nhiều. Sáng sớm đã phân phó Lưu ma ma chải đầu giúp nàng. Trong mắt Lưu ma ma cũng tràn đầy ý cười, từ cuộc nói chuyện của hai người đều lộ ra một loại không khí vui mừng.
Hoa Đào cũng cao hứng. Từ nhỏ nàng cùng Trinh nương lớn lên. Ở trong lòng Hoa Đào, Trinh nương chính là thân muội muội của mình. Hiện tại muội muội sau khi xuất giá trở lại nhà mẹ đẻ, khiến nàng thấy thật sự cao hứng. Ôm lấy Diệu nhi hôn chụt một cái, “Tỷ tỷ đệ đã trở lại, đệ có cao hứng không?” Diệu nhi khanh khách cười không ngừng, liên tục gật đầu, “Tỷ tỷ trở lại, cao hứng!” Hoa Đào lại thơm một cái nữa trên mặt hắn, “Xú tiểu tử, miệng thực ngọt.”
Chỉ có duy nhất một người là Thuận An ở lại mặt sau của cửa hàng sửa lại hàng hoá. Trinh nương trở lại hắn thật cao hứng, nhưng nghĩ Thẩm Nghị cũng đi theo về hắn lại mất hứng. Hắn muốn gặp Trinh nương, lại sợ gặp Trinh nương, trong lòng rối bời như có con thỏ chạy nhảy bên trong.
Thấy Hà Tam Lang, Trinh nương có chút nghẹn ngào. Nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng đi xa khỏi nhà, thấy Hà Tam Lang, đột nhiên cảm thấy vừa thân thiết vừa xa lạ. Thẩm Nghị nhẹ nhàng kéo nàng một chút mới cúi người hành lễ, “Tiểu tế Thẩm Nghị bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Trinh nương cũng đã cúi người, “Nữ nhi bái kiến phụ thân.”
Trên mặt Hà Tam Lang là đôi mắt tràn ngập ý cười, vội tiến lên đỡ lấy nữ nhi và hiền tế. Ông kích động, tay có chút run run, “Tốt, tốt, tốt.” Nhìn sắc mặt hồng nhuận như sắc hoa đào của nữ nhi, biết nữ nhi sống tốt, hắn càng yên tâm. Hắm đã sớm biết Thẩm Nghị là lựa chọn tốt. Lưu Đại Trụ ở một nên cười, “Lão gia, cô gia và tiểu thư mệt mỏi rồi. Chúng ta vào nhà nói chuyện đã.”
“Được, được.” Hà Tam Lang trừ cái này cũng không biết nên nói cái gì, dẫn Thẩm Nghị cùng Trinh nương vào nhà.
Vào Hà gia, trước tiên là đi bái kiến Lưu thị, Lưu thị vẫn như trước nằm ở trên giường, thấy nữ nhi và hiền tế tới hỏi thăm, lại tinh tế quan sát sắc mặt nữ nhi, liền cực kỳ cao hứng. Sau đó Hà Tam lang gọi Thẩm Nghị vào nhà giữa. Lưu thị bây giờ tinh thần càng ngày càng kém. Trinh nương thấy mẫu thân, trong lòng chỉ cảm thấy chua xót cùng đau lòng, nói muốn lưu lại bồi mẫu thân trò chuyện. Thẩm Nghị cũng đồng ý với nàng, một mình đi theo Hà Tam Lang vào nhà giữa nói chuyện.
Lưu thị lôi kéo tay nữ nhi, thấy sắc mặt nàng thật sự không sai, lại nhìn thái độ của Thẩm Nghị đối với Trinh nương vừa nãy, từ ái cười nói, “Cô gia đối với con có tốt không? Hai tẩu tử của con thì sao, đối xử với con như thế nào?”
Trinh nương có chút thẹn thùng gật gật đầu, nhỏ giọng nói, “Huynh ấy đối với con tốt lắm. đại tẩu cùng nhị tẩu đối với con cũng rất tốt.”
Lưu thị nghe thấy liền gật gật đầu, dạy nàng, “Nếu cô gia đối tốt với con, con phải cố gắng hầu hạ hắn thật tốt. Đối đãi với tẩu tử phải kính trọng, lấy nhường nhịn đặt lên trên. Con còn nhỏ, người bên ngoài nói thì phải nghe, không nên tranh cãi với mọi người.”
Trinh nương gật gật đầu, “Con nhớ kỹ.” Kéo tay Lưu thị, thân thiết hỏi, “Nương, người có khoẻ không?”
Lưu thị vỗ vỗ tay nàng, trấn an nói, “ Ta rất khoẻ, con chớ lo nghĩ nhiều. Con vừa vào cửa nhà người ta, mọi chuyện đều phải nhớ rõ một chữ nhẫn…” Lưu thị định nói tiếp, chợt nghe thấy tiếng Diệu nhi vang lên thanh thuý, “Tỷ tỷ… tỷ tỷ…” Hoa Đào đã ôm Diệu nhi đi vào trong phòng.
Trinh nương đón lấy Diệu nhi, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười hỏi hắn, “Tiểu hầu tử, tỷ tỷ luôn nhớ tới đệ, đệ có nhớ tỷ tỷ hay không?”
Diệu nhi còn quá nhỏ, có cố cũng chỉ đứng tới lưng Trinh nưong, kiễng chân ôm lấy cổ Trinh nương, hôn chụt một cái trên mặt nàng, lớn tiếng nói, “Nhớ, Diệu nhi rất nhớ tỷ tỷ!” Trinh nương cũng hôn lại hắn, búng cái mũi nhỏ của hắn, “Tỷ phu đệ mang cho đệ rất nhiều đồ ăn ngon, tí nữa tự mình đi lấy nhé.”
Ngũ quan của Diệu nhi và Trinh nương rất giống nhau, cùng có một đôi mắt cười, thời điểm cười lên rất giống nhau. Nghe nói có đồ ăn ngon, liền vỗ tay vui mừng, “Hoan hô, cám ơn cám ơn tỷ tỷ.”
Hoa Đào ở một bên liền cười hắn, “Cái con khỉ con nhà ngươi, tỷ phu ngươi mang đồ cho ngươi, ngươi còn không mau đến cám ơn tỷ phu, cố tình ở đây cám ơn tỷ tỷ. Thật sự là đứa nhóc ranh ma a.”
Con ngươi đen như mực của Diệu nhi chuyển động, đắc ý cười nói, “Tỷ phu không có ở đây. Ở đây chỉ có tỷ tỷ thôi.” Một lời khiến tất cả đều vui vẻ.
Trinh nương nhìn vẻ mặt cười khanh khách của Hoa Đào, “Hoa Đào tỷ, muội không ở nhà, mong tỷ chiếu cố nương cùng đệ đệ giúp muội.”
Hoa Đào không thèm để ý khoát tay, “Sao rồi, gả ra ngoài rồi liền học người ngoài khách khí với ta. Ta rất thích chiếu cố thím cùng tiểu hầu tử này. Ta cùng Diệu nhi đều chơi đùa vui vẻ mỗi ngày a, phải không, Diệu nhi?” Nói xong hướng về phía Diệu nhi hỏi. Diệu nhi thực nể tình mà dùng sức gật gật đầu, chứng minh hai người họ quả thật thực sự cười đùa vui vẻ.
Trinh nương cũng không nói lời cảm ơn nữa. Nàng chỉ có Diệu nhi là đệ đệ duy nhất, tuổi còn cách nhiều như vậy. Từ nhỏ Hà Tam Lang và Lưu thị đã cố có ý dạy dỗ, hơn nữa chính bản thân nàng cũng có bản tính ngại ngùng, không giống như tính tình hào sảng của Hoa Đào. Hoa Đào có ba người ca ca, lại sống ở tiền viện, ngày bé không thiếu khi đến cửa hàng chơi, cho nên tính cách cũng rất mạnh mẽ.
Trinh nương chuyển câu chuyện, quay ra nói với Lưu thị, “Đại ca và đại tẩu đã chuẩn bị không ít lễ vật. Đại ca còn chuẩn bị cả một cây nhâm sâm, nói là cho nương bồi bổ thân thể.” Đem lời Lưu thị nói lại lần nữa. Hoa Đào vừa nghe thấy có lễ vật của mình, lập tức càng cao hứng, “Người Thẩm gia cũng không tệ lắm nhỉ.”
Trinh nương khó hiểu nhìn nàng một cái, hai nhà gần nhau như vậy, Hoa Đào cũng không phải ngày đầu tiên biết về Thẩm gia.
Trong lòng Lưu thị vui mừng vì Thẩm gia nhìn trúng Trinh nương, lại dặn dò thêm rất nhiều, không ngoài những điều như hầu hạ phu quân hay hòa thuận với đại ca đại tẩu linh tinh.
Nói một chút thì Lưu ma ma đi vào, “Phu nhân nói cả buổi cũng đã mệt mỏi rồi, cơm cũng đã xong, chúng ta nên đi thôi.” Thấy Lưu ma ma, Trinh nương nhắc lại mấy thứ cho Lưu gia làm Lưu ma ma cảm động lệ nóng doanh tròng.
Lưu ma ma lau lau hai hàng nước mắt, “Trong lòng cô gia và tiểu thư có chúng ta, ngay cả nàng dâu của Trường An cũng được cho cái này cái nọ… Vừa rồi cô gia còn dạy Bình An đọc sách, chờ Bình An đủ tuổi liền để cử nó tới học tại chỗ phu tử của cô gia, Đây thật sự là ân tình to lớn a…”
Mấy nhi tử chính là lo lắng lớn nhất trong lòng Lưu ma ma. Lúc trước Lưu thị cho nàng thoát khỏi nô tịch chính là hi vọng mấy đứa nhỏ nhà nàng về sau có thể ngầng mặt lên nhìn mọi người. Kết quả là đứa lớn nhất Trường An cùng đứa thứ hai là Thuận An đi học được vài năm đã nói không học nổi nữa, không còn cách nào khách, đành phải đưa Trường An đi học nghề, lão nhị theo Hà Tam Lang học buôn bán. Cũng may là tiểu nhi tử Bình An đọc sách cũng có chút khá, cũng coi như có chút an ủi.
Trinh nương thấy nàng nói thế liền có chút ngượng ngùng. Lưu thị nhanh chóng tiếp đón bọn họ đi ăn cơm.
Cơm là do Lưu ma ma và Bành thị làm, phân ra làm hai mâm. Hà Tam Lang ôm Diệu nhi, Lưu Đại Trụ, huynh đệ Lưu gia cùng Thẩm Nghị ngồi một bàn. Còn mấy nữ nhân thì bưng mâm vào trong phòng Lưu thị, chỉ là vài món đơn giản nhưng không khí lại rất hòa hợp. Chỉ là người mà ngày thường ít khí nói chuyện là Thuận An nay lại liều mạng kính rượu Thẩm Nghị. Tuổi hắn nhỏ hơn so với tuổi Thẩm Nghị, nhưng tửu lượng cũng không kém. Mọi người ăn uống nói chuyện náo nhiệt, ngươi một ly ta một ly mời Thẩm Nghị. Mãi đến khi Thẩm Nghị không còn uống nổi nữa, mới xin phép đi ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.
Thẩm Nghị đứng trong gió một lúc thấy tốt hơn nhiều. Hà Tam Lang sợ Thẩm Nghị uống nhiều không tốt, liền đi ra nhìn khiến Thẩm Nghị phải khuyên ông quay trở lại. Vừa xong lại nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy, là Thuận An.
Mặt Thuận An rất đỏ nhưng ánh mắt lại rất thanh tĩnh. Hắn nhìn Thẩm Nghị, một chữ lại một chữ nói, “Ta sẽ nhìn, ngươi nhất định phải đối xử tốt với nàng.” Nói xong những lời mang tính thị uy này, Thuận An cũng không quay đầu lại , tiêu sái bỏ đi.
Lúc này thì Thẩm nghị hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn nghĩ tới ánh mắt của Thuận An lúc hắn tới Hà gia xem mặt, rồi lại nghĩ tới sáng nay khi Trinh nương trở về biểu tình của Thuận An kích động không yên như thế nào… Thẩm Nghị thở dài một cái, nhìn về phía phòng Lưu thị, ánh mắt có chút lo lắng.
Ăn cơm xong lại hàn huyên thêm một lúc lâu, chờ Thẩm Nghị tỉnh rượu thì trời cũng đã sẩm tối. Hai người phải quay về Thẩm gia. Lưu thị lại dặn dò thêm một hồi, tất nhiên là dặn Trinh nương nhiều nhất.
***********
Sau cùng.
Trên đường, Thẩm Nghị ước lượng mấy thứ trong tay, cười khổ một chút, nói với Trinh nương, “Hóa ra lại mặt chính là cầm mấy thứ tới rồi lại cầm mấy thứ về a.”
Trinh nương che miệng cười, nhìn sắc mặt còn có chút đỏ của Thẩm Nghị, thân thiết hỏi, “Huynh không sao chứ? Muội giúp huynh mang một ít.” Nói xong đưa tay định lấy đi vài vật trên tay Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị hơi hơi ngiêng người, không cho Trinh nương giúp đỡ, “Ta không sao. Chỉ là một ít lá trà, nữ trang, vải vóc, tất cả cũng không nhiều lắm, lại không nặng.”
Trinh nương gật gật đầu, ừ một tiếng. Sau khi lại mặt, tặng vật mà nhà nàng chuẩn bị, nàng nhìn quả thật cũng không nặng.
Thẩm Nghị đi rất chậm, Trinh nương cũng chậm rãi bước theo sau. Mùa đông, thời gian lại cũng đã hơi ngả về tối, nên không thấy có người. Bốn phía im lặng chỉ thấy tiếng chân nhẹ nhè chậm chạm của hai người.
Thẩm Nghị nghiêng đầu nhìn Trinh nương, chiều cao còn chưa tới vai hắn, khuôn mặt nhìn nghiêng, làn da trắng nõn non mịn, tính tình ôn hòa, lại dễ thẹn thùng. Đây là nương tử của hắn, là tiểu nương tử mềm mại đáng yêu của hắn.
“Lão nhị nhà Lưu gia… Chính là Thuận An đó. Nàng cảm thấy cậu ấy là người như thế nào?”
Trinh nương kỳ quái liếc nhìn hắn, không rõ hắn hỏi cái này để làm gì. Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thật tâm trả lời hắn, “Con người Thuận An ca ca tốt lắm a. Cha thường khen hắn ở của hàng làm việc rất thông minh.”
Thuận An ca ca sao? Ca ca a…
Mặt Thẩm Nghị sáng hẳn lên, cước bộ cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều. Thấy trên đường không có ai liềm để hết đồ vật linh tinh sang tay trái, tay phải đưa ra sau kéo lấy tay Trinh nương, “Đi thôi, chúng ta về nhà đi.”
Bàn tay to ấm áp bao lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của nàng. Trinh nương nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, cười đồng ý, thanh âm thực thanh thúy.