Sau khi Thẩm Nghị mang Diệu nhi lên núi xong trở về thì sắc mặt rất khó nhìn, Trinh nương vội hỏi làm sao vậy, chỉ thấy Diệu nhi ngồi trên ghế thở phì phò, “Đều là một đám xấu xa!”
Chờ Thẩm Nghị ngồi xuống xong mới chậm rãi nói tiếp, thì ra khi bọn họ lên núi gặp mấy người Hà Đại Lang cũng đi cúng siêu sinh Thanh Minh.
Vừa nghe thấy chuyện gặp Hà Đại Lang, Trinh nương liền nhíu mày lại.
Lúc ấy sau khi Hà Tứ Lang cùng Lưu thị qua đời, Trinh nương cùng Thẩm Nghị cũng từng tìm tới Hà gia, hy vọng có thể để Hà Tứ Lang cùng Lưu thị nhập vào mộ phần tổ tiên Hà gia, nhưng Hà gia không đồng ý, luôn miệng nói chính Hà Tứ Lang muốn rời nhà sống một mình, hiện tại muốn nhập vào phần mộ tổ tiên cũng được thôi nhưng phải trả lại tiểu viện Hà gia cùng cửa hàng, còn có ba mươi mẫu đất bên ngoài trấn. Thẩm Nghị cùng Trinh nương đương nhiên không thể đồng ý, nếu muốn cửa hàng thì chưa nói đến làm gì, nhưng tiểu viện cùng ba mươi mẫu đất là Hà Tứ Lang để lại cho Diệu nhi, hai nơi này nghìn lần vạn lần không thể cho. Cứ như vậy bàn bạc vài lần không có kết quả, việc này cứ vậy bị bỏ qua.
“Gặp bọn họ rồi sao nữa? Diệu nhi sao lại tức giận như vậy?” Trinh nương nhìn Diệu nhi đang tức giận, cau mày hỏi Thẩm Nghị.
Khi Hà Tứ Lang cùng Lưu thị qua đời Diệu nhi còn rất nhỏ, ấn tượng với phụ mẫu cũng không sâu, càng đừng nói tới mấy người Hà gia, theo lý sẽ không cùng người Hà gia có mâu thuẫn mới đúng.
Thẩm Nghị cũng có chút tức giận, “Khi lên núi cúng siêu sinh đã gặp qua bọn họ, ta nghĩ cho dù bọn họ có làm chuyện gì đi nữa cũng vẫn là người một nhà. Diệu nhi hiện tại cũng đã lớn, không thể để người ngoài nói chúng ta dạy hắn đến nổi ngay cả người thân cũng không nhận. Ta bảo Diệu nhi gọi họ, kết quả không nói đến chuyện bỏ ngoài tai coi thường, nhị bá nàng còn nhắc tới chuyện nhạc phụ nhạc mẫu nhập phần mộ tổ tiên.”
Nói đến vài huynh đệ Hà gia này, Hà Đại Lang tính tình yếu đuối, việc bên ngoài đều do mình Hà đại thẩm lên tiếng, lại cố tình Hà đại thẩm là một người có tâm địa nhỏ nhen, Lưu thị vừa vào cửa hai người cũng không hợp tính nhau, cứ vậy mà kết thù. Hà Nhị Lang là người thích chiếm tiện nghi, Hà nhị thẩm cũng giống hắn như đúc, nhắc tới nhà Trinh nương, việc đầu tiên nghị đến là làm thế nào kiếm lợi. Hà Tam Lang cũng coi như tốt, nhưng điều kiện nha Hà tam thẩm quá kém, hàng năm phải giúp đỡ nhà vợ, tại Hà gia không có tiếng nói.
Ba huynh đệ Hà gia hàng năm ở cùng nhau, nói không nhà nào mang chút tính toán thì chẳng ai tin, người trong nhà tính tình lại khác biệt, mỗi người mỗi vẻ. Dằn vặt ép buộc nhau mười mấy năm, nhưng về chút tư tính tài sản này thì không khác gì nhau.
Trinh nương buồn cười nói, “Nhị bá thiếp là còn nhớ mãi không quên cửa hàng kia nhà chúng ta đâu, chàng nói thế nào?”
“Ta tất nhiên nói giống như trước đây, muốn cửa hàng, thậm chí muốn chúng ta dùng tiền mua một phần âm trạch (nhà cõi âm) đều được, nhưng muốn tiểu viện cùng ba mươi mẫu đất của Diệu nhi, thì nhất định không được.” Thẩm Nghị cũng không nói thêm gì, dù sao hắn cũng là rể của Hà gia, nói nhẹ thì không ai quản, nhưng nói nặng thì lại bị người ta đàm tiếu.
Trinh nương nhìn Diệu nhi đang thở phì phò, hỏi Thẩm Nghị, “Vậy sao Diệu nhi lại tức như vậy?”
“Bọn họ nói sư phụ của đệ là kẻ có tiếng không có miếng! Là kẻ lừa đảo!” Diệu nhi nhíu mày nhảy dựng lên.
Trinh nương nhìn hai người một lớn một nhỏ đều đang tức giận, biết không thể hùa theo họ cũng tức giận, đơn giản kéo Diệu nhi vào lòng, nói với Thẩm Nghị, “Tướng công, không cần so đo với họ. Vài bá bá của thiếp… aiz, khi phụ thân còn tại thế bọn họ còn chẳng coi ra gì, càng đừng nói tới mấy người vãn bối chúng ta. Bọn họ muốn nói gì thì mặc bọn họ nói, chờ Diệu nhi trưởng thành, có công co danh, những lời này tự nhiên sẽ tan thành mây khói. Thị phi đúng sai sẽ tự phân xử.”
Thẩm Nghị khẽ thở dài, “Ta sao có thể không rõ đạo lý này, nhưng mà hôm nay nghe được những lời quá mức khó nghe, ta thế mới có chút không nhịn được.”
“Bọn họ muốn mưu đồ tài sản của ta, lại phân không rõ, chuyện này vẫn kéo dài mãi, hiện tại nói mấy lời này, cũng chỉ là mạnh miệng thôi.”
Khuyên Thẩm Nghị, Trinh nương mỉm cười, lại nói với Diệu nhi, “Bọn họ nói Thành Mặc cư sĩ là bọn họ không đúng, đệ hiện tại tức giận cũng để nó qua đi, đâu thể nén mãi trong lòng. Bọn họ thế nào cũng là trưởng bối của chúng ta, đệ cố gắng học tập, mau mau khôn lớn. Diệu nhi, đệ nhưng là nhi tử duy nhất của tứ phòng Hà gia, về sau cha mẹ có thể tiến vào phần mộ tổ tiên hay không, thì phải xem sự nỗ lực của đệ như thế nào.”
Diệu nhi hậm hực nói, “Chờ về sau đệ có tiền đồ, xem bọn họ còn dám nói về sư phụ của đệ như vậy không!” Ở trong mắt hắn, cha mẹ đã là ấn tượng thật mơ hồ, nếu như nhớ đến, bên cạnh đã có tỷ phu cùng tỷ tỷ, trong tiềm thức, Diệu nhi đã muốn coi Thẩm Nghị cùng Trinh nương trở thành cha mẹ. Đối với việc thân sinh cha mẹ có thể tiến nhập phần mộ tổ tiên, Diệu nhi đều chỉ nghe được từ lời Trinh nương Thẩm Nghị, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều.
Sau khi gặp được phu thê Thành Mặc cư sĩ, phu thê Thành Mặc cư sĩ đối với nó rất tốt, một ngày làm thầy cả đời làm cha. Nó càng để ý chuyện người Hà gia nói xấu về sư phụ mình.
Đến chiều, tất cả mọi người ngồi cùng một bàn ăn cơm chiều, sáng hôm sau, nên đi thì đều phải đi rồi.
Vừa thức dậy, Trinh nương chuẩn bị hành lý cho Diệu nhi, bên trong lại bỏ thêm vài bộ thường phục mới còn có chút điểm tâm để Diệu nhi ăn trên đường. Còn mang thêm chút lễ vật cho nhà Thành Mặc cư sĩ.
Diệu nhi nhìn đám bao lớn bao nhỏ trước mắt liền đau đầu, “Tỷ tỷ à! Nhiều đồ như vậy đệ sao mang đi được a!”
Trinh nương vỗ vỗ lên đống hành lý, “Sinh nhật đệ tỷ tỷ cùng tỷ phu có thể sẽ không đến được, cho đệ thêm vài thứ, đệ mang theo cũng có tác dụng.”
Diệu nhi có chút thất vọng nói, “Vậy được rồi, đệ đều mang theo. Dù sao lát nữa sư ca sẽ đến đón đệ, bảo huynh ấy mang hộ vậy.”
Trinh nương xoa xoa đầu nó, ôn nhu nói, “Phải nghe lời sư phụ, chịu khó chút, thấy sư nương có việc gì thì phải giúp đỡ, đừng cùng nữ nhi của Thành Mặc cư sĩ cãi nhau nữa.”
Diệu nhi đang cố gắng để Minh nhi chủ động hôn nó một cái, nghe vậy cười hì hì đáp ứng. “Đệ biết rồi. Nào nào, Minh nhi, hôn cậu một cái….” Nói xong đưa mặt qua, thừa dịp lúc này nó còn chưa chảy nước dãi vẫn có thể để nó hôn một chút.
Minh lắc lắc đầu cười khanh khách trốn đi.
Phòng bên này Liêu thị cũng giúp Tranh nhi chuẩn bị một đống đồ, lần này đi nhanh nhất cũng phải đến Trung Thu mới trở về được, Liêu thị vừa sắp xếp hành lý, vừa lải nhải lẩm bẩm dặn dò, “Phải viết thư cho cha mẹ thường xuyên, đừng cứ nói tất cả đều tốt, nương muốn biết con mỗi ngày ăn gì, làm gì, viết nhiều vào, biết không? Cùng với những học sinh khác giao lưu thật tốt, nghe lời phu tử. Con còn nhỏ, tứ thúc con lại trưởng quản viện kia, có chuyện gì cứ tới tìm tứ thúc con. May mà trong thư viện có Phùng tiên sinh, còn có hai thúc thúc nữa, nương cũng không cần quá lo lắng… Nếu đồng học cùng phòng bị bệnh, con tìm tứ thúc, đến nhà bọn họ ở, nghe chưa? Đừng để bản thân chịu thiệt, nương không ở bên cạnh, mọi việc đều phải học cách tự chăm sóc bản thân…”
Con đi ngàn dặm mẹ ngóng chông, đứa nhỏ chỉ cần không ở bên cạnh mình, người làm phụ mẫu đều lo lắng.
“Biết rồi mà, nương.” Hốc mắt Tranh nhi có chút hồng, không ra khỏi nhà không biết, sau khi ra ngoài mới phát hiện mọi thứ trong nhà đều ấm áp như vậy, ngay cả những lời lải nhải của mẫu thân cũng trở nên êm tai rất nhiều.
“Được được được, không được thua kém ai.” Thẩm Phong chỉ nói với con câu này, từ xưa đến nay nghiêm phụ từ mẫu, hắn cho dù có thương con đến mấy, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, miễn cho đứa nhỏ kiêu căng.
“Ghi nhớ lời căn dặn của phụ thân!” Tranh nhi trịnh trọng trả lời.
Ra khỏi đại môn, quả nhiên thấy Dương Thanh Phong đã đứng ngoài cửa, Trinh nương cùng Thẩm Nghị ngại ngùng đưa bao lớn bao nhỏ cho hắn.
“Lại làm phiền ngươi.” Thẩm Nghị khách khí nói.
Dương Thanh Phong đặt tất cả hành lý trên ngựa, cười nói, “Chuyện của ta cũng vừa xong, dù sao cũng phải đi về, tiện đường mà thôi, chúng ta đi đây, Thẩm đại thúc, Thẩm đại thẩm, có thời gian lại đến nhà ta ngồi chơi nhé.”
“Tất nhiên phải đích thân tới chào Tạ tiên sinh.” Thẩm Nghị cùng Trinh nương lại cảm ơn Dương Thanh Phong, đâu có chuyện tiện đường khéo như vậy, rõ ràng là cố ý chờ Diệu nhi.
Dương Thanh Phong bế Diệu nhi lên lưng ngựa, bản thân cũng ngồi lên, sau khi cáo biệt Thẩm Nghị cùng Trinh nương thì rời đi.
Vốn mọi người muốn chờ Hoa Đào ổn định lại rồi mới đi, nhưng Hoa Đào lại kiên quyết muốn đi cùng bọn họ, không lay chuyển được nên đành tùy nàng. Vẫn giống như lúc đi về, Thẩm Huy Thẩm Nghị cưỡi ngựa đi trước, Trinh nương cùng nữ quyến ngồi xe ngựa từ từ đi theo sao, Phúc Sinh cũng lưu lại chăm sóc các nàng.
Đến tháng năm, sinh nhật Minh nhi cũng sắp đến, đứa nhỏ tròn một tuổi phải bắt đồ. Thẩm Nghị ở thư viện cũng quen biết nhiều người, Minh nhi trảo đồ mọi người đều tự mình lấy ra những thứ bản thân thích, hy vọng khi Minh nhi trảo cưu có thể dùng đến.
Đệ tử trong Dương Xuân viện cũng chuẩn bị một chút lễ vật đưa cho Thẩm Nghị, mừng Minh nhi một tuổi. Lễ vật đều do chính mình làm, có tiểu động vật bằng cỏ, cũng có sáo làm bằng trúc, còn có dây cát tường bện bằng dây thừng… Không đáng giá nhưng đều là tâm ý của các đệ tử, họ còn chọn đại biểu, một người là Hạ Đình học thủ, người kia chính là đồng hương của phu tử Liêu Gia Tranh, Tranh nhi vốn muốn lấy cớ gì đó qua xem, kết quả mọi người đều đề nghị nó cùng Hạ Đình cùng di, nó cũng thuận thế đáp ứng. Hai người họ cùng nhau cầm mấy món đồ này mang tặng, Thẩm Nghị đều cười ha ha nhận lấy, còn mời bọn họ ở lại xem Minh nhi trảo đồ.
Đến ngày trảo đồ, thời tiết cũng hơi nóng, Trinh nương mặc cho Minh nhi một bộ đồ dỏ, đỉnh đầu dùng một sợi dây đỏ buộc tóc cao lên, khiến khi Minh nhi vừa bước ra mọi người đều bật cười, tiểu oa nhi trắng trẻo mập mạp, mặc một thân màu đỏ tạo không khí đặc biệt vui mừng, bộ dáng của một tiểu oa nhi cát tường. Minh nhi lại béo đô đô vô cùng đáng yêu, mọi người nhịn không được hết ôm lại hôn.
Chờ mọi việc đã sắp xếp xong, Trinh nương đặt Minh nhi lên chiếu trảo đồ.
Một đầu khác của chiếu đã sớm đặt rất nhiều đồ để trảo, tiểu mộc đao, sách, son, bàn tính, kim nguyên bảo, ngay cả sáo trúc do bọn Hạ Đình đưa cũng áo giáp ra trận, thượng vàng hạ cám không ít đồ, để xem Minh nhi sẽ trảo đồ của ai.
Minh nhi đi hai bước rồi ngồi xuống quay đầu nhìn Trinh nương, Trinh nương cười vỗ tay cổ vũ con, “Minh nhi, nhanh đi trảo một cái, nhanh đi trảo một cái!”
Minh nhi cười hắc hắc, quay đầu đi về phía trước, nhìn nửa ngày, cầm tiểu mộc đao lên cắn một cái, Phùng tiên sinh khen, “Đứa nhỏ này có chí khí, cả phòng chúng ta đều là văn sinh, nói không chừng về sau lại đào tạo ra một tướng quân đó!”
Hắn nói còn chưa xong, Minh nhi đã néo đao đi. Mọi người cười ha hả.
Minh nhi lại đi, nhìn chằm chằm son hồi lâu, trái tim Thẩm Nghị cùng Trinh nương cũng bị treo lên, Tranh nhi tập tring nhìn qua, trong lòng âm thầm lo lắng, ai lại đem son đặt trong này, nếu Minh nhi tự dưng động lòng mà cắn xuống một cái thì sao. Nó hạ quyết tâm, nếu Minh nhi muốn trảo, nó sẽ lập tức giành lấy hộp son kia, dù sao cũng không để nó ăn vào bụng.
Minh nhi tò mò nhìn hộp son, đều quay qua, Trinh nương cuối cùng cùng an tâm, nàng cũng không hy vọng con trảo son này, tuy nói trảo đồ cũng không nói lên rằng đứa nhỏ khi lớn lên sẽ nhất định làm gì, nhưng là nghĩ lại một nam hài tử, trảo đồ của nữ nhi, trong lòng nàng cũng lo lắng.
Minh nhi ngồi bất động trước một đống đồ lớn, dường như đang tìm kiếm, rồi đi đi qua cầm kim nguyên bảo lên, rồi cầm tiểu sáo trúc cùng sách, ba cái đặt cùng nhau ôm không buông tay.
Mọi người nhất thời ngây ngẩn.
“Đứa nhỏ này… ha ha ha, cũng thật dã tâm!” Ngô Ký tiên sinh của Noãn Hạ viện nở nụ cười đầu tiên.
Tất cả mọi người đều phát ra tiếng cười đầy thiện ý, đứa nhỏ bình thường đều trảo 1 cái, cũng có trảo 2 cái, Minh nhi lại một lần trảo đến tận 3 cái, thật sự là một tiểu hài tử tham lam a!
Minh nhi khó hiểu quay đầu nhìn mọi người đang cười cười vui vẻ, cúi đầu cắn kim nguyên bảo trên tay.
Lại qua mấy tháng, Hoa Đào đến kỳ sinh, hạ sinh một người con trai, gọi là Đạc. Hoa Đào lần này sinh rất tổn hại sức khỏe, trong vòng vài năm không thể lại sinh nữa.