Thẩm Huy mời Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh cùng nhau phẩm trà.
Thẩm Nghị ở thư viện dưỡng thương nửa tháng, sức khỏe đà gần như hồi phục hoàn toàn, chỉ là trong lòng vẫn còn nhớ đến chuyện của Trần gia, nên mặt mũi vẫn còn chút cau có.
Tùng Nhân thư viện nằm trong một tòa nhà nằm lưng chừng sườn núi, chung quanh là rừng trúc rậm rạp, là bộ dáng điển hình của thư viện. Khung cảnh u tĩnh, trong thư viện không phải là đệ tử thì chính là tiên sinh, chỉ có chút kỳ quái là tuổi của những tiên sinh trong thư viện đều khá trẻ, không giống với những thư viện khác, tất cả đều là lão nhân cả.
Phía sau núi của Tùng Nhân thư viện có một tiểu đình nhỏ nằm phía trên, đứng trong đình có thể xem toàn bộ cảnh sắc trong thư viện, còn có thể nhìn núi non trùng điệp phía xa chung quanh đó, là một nơi tuyệt vời để ngắm phong cảnh.
Giờ phút này, ba người Thẩm Huy, Thẩm Nghị, Phùng tiên sinh đang ngồi ở trong đình phẩm trà.Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh đều không có tâm tình đi thưởng thức khung cảnh tú lệ xung quanh. Hai người cúi đầu uống trà, sắc mặt đều không chút thay đổi. Thẩm Huy nhìn người này, lại nhìn người kia, không nói gì thở dài.
Cũng không thể trách Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh. Một người thì tự mình trải qua chuyện tàn khốc như vậy, một người tận mắt nhìn thấy kết cục bi thảm của bằng hữu cùng trường ngày trước. Đây cũng không tính là chuyện đáng giá để cao hứng.
“Năm đó ta cũng không đơn giản là vì Tôn thị qua đời mới nản lòng thoái chí buông tha cho khao cử.” Thẩm Huy uống trà, chậm rãi mở miệng.
Hai người vẫn không có phản ứng gì.Thẩm Huy cũng không để ý tới, vẫn tiếp tục nói, “Lúc ấy ta đã có danh là cử nhân, dùng chút tiền cũng có thể xin chức quan nhỏ. Chỉ là ta không muốn vào triều làm quan, vừa vặn lại gặp chuyện Tôn thị, cho nên mới buông tha cho cái gọi là tiền đồ tốt đó.”
Động tác hai người có hơi chút thay đổi.Thẩm Huy cười nhẹ, “Ta không muốn vào triều làm quan, là vì…” Hắn cố ý không nói nốt nửa câu sau, ngược lại lại đứng dậy thêm trà cho Phùng tiên sinh và Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Huy, “Vì sao?” Hắn muốn biết, thực muốn biết nguyên nhân vì sao tam ca không muốn làm quan. Lúc ở trong lao ngục, rất nhiều lần hắn suy nghĩ, nếu lúc trước tam ca làm quan, chuyện đó có thể sẽ khác hay không? Cho dù không cứu nổi Trần đại nhân, cũng có thể cứu được hai hài tử đó. Nhưng mà tam ca không làm quan, hắn chỉ là tiên sinh.
Thẩm Huy nhấp một ngụm trà, không hờn giận liếc mắt nhìn Thẩm Nghị, “Lão tứ, trải qua nhiều chuyện như vậy, còn chưa học được cái gì gọi là ổn trọng ư?”
Thẩm Nghị nghẹn lời.Lúc này Phùng tiên sinh đã ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Huy, trong mắt có chút nghi ngờ, “Tuổi ngươi còn trẻ như vậy, làm sao có thể trở thành sơn trường của Tùng Nhân thư viện?”
Trong mắt Thẩm Huy tràn ngập ý cười, “Phùng tiên sinh không hổ là nhà nho lớn đương triều, một lời nói thẳng vào ý chính. Chỉ là trước khi đệ tử trả lời tiên sinh vấn đề này, đệ tử muốn hỏi một câu. Tiên sinh đối với chuyện của Trần gia, có suy nghĩ gì?”
“Còn đệ nữa, có suy nghĩ gì?” Thẩm Huy lại chuyển hướng sang Thẩm Nghị, cùng một vấn đề hỏi thẳng vào suy nghĩ trong lòng của Thẩm Nghị.
Có suy nghĩ gì? Hắn có thể nói là hắn hận sao? Hận những kẻ đó! Hận cái tên hoạn quan mà mình không biết tên kia! Thậm chí hận cả hoàng đế! Cái chết của Trần đại nhân, hắn nghĩ hắn có thể hiểu được. Trần đại nhân quả thật không phải là quan tốt gì. Hắn tham ô, hắn nhận hối lộ, hắn đút lót. Chỉ bằng ngần đó tội danh cũng hoàn toàn đủ để cho Trần đại nhân thân bại danh liệt, rời khỏi vũ đài chính trị! Nhưng nhìn lại một đoạn dài thì cho dù là vì quét sạch đối thủ, muốn Trần đại nhân phải chết, vậy một mình hắn chết cũng không đủ hay sao? Tội danh đó không liên lụy đến thê nhi hắn, vì sao ngay cả Trần phu nhân và bọn hỏ đều không thoát khỏi bị tra tấn!?
“Lão tứ, có đôi khi hận mình thật bất lực gì đó, ta nghĩ đệ có cảm thụ sâu sắc hơn ta! Đệ cần học che giấu đi cảm xúc của chính mình, hận thù của đệ,” Thẩm Huy nhìn vào hai mắt Thẩm Nghị, nâng tay chỉ vào, “Tất cả đều hiện ở trong mắt!”
“Mấy năm nay, là do mấy ca ca chúng ta bảo hộ đệ quá cẩn thận! Đệ giống như một đóa hoa nhỏ mỏng manh, chịu không nổi một chút gió táp mưa sa. Vốn cho rằng đệ cứ như vậy thuận theo dòng đời mà sống cũng được, không đoán được thế nhưng đệ lại gặp phải loại chuyện thị phi này… Hiện tại, đệ có thể tiếp tục lựa chọn làm một đóa hoa nhỏ, các ca ca sẽ tiếp tục che chở cho đệ. Cũng có thể lựa chọn làm một thân cây độc lập, tự bảo hộ chính mình, cũng như bảo hộ cho đệ muội và đứa nhỏ.” Thẩm Huy thản nhiên nói xong, không chút giấu diếm.
Thẩm Nghị có chút kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ biết các ca ca dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Nhưng mà nghĩ lại thì cuộc sống từ trước đến nay của hắn, lại không thể không thừa nhận rằng những gì Thẩm Huy nói thật sự rất đúng.
Phùng tiên sinh đã trải qua hơn nửa đời mưa gió, trải qua rất nhiều chuyện, tâm tính so với Thẩm Nghị kiên định hơn rất nhiều! Liên hệ với những hành động trước đó của Thẩm Huy, trong lòng cũng có chút hiểu được Thẩm Huy là một người vô cùng đáng tin cậy, lập tức đứng dậy nói trước.
“Ta và lão Trần cùng trường mười năm. Hắn vô cùng tích cực luồn cúi, ta thì lại vui vẻ thưởng thức nhân sinh (đời người), điều này đã khẳng định hai chúng ta không cùng đi trên một con đường. Nhiều năm qua ta đi khắp nơi du ngoạn, cũng chỉ là mong muốn hiểu biết thêm nhiều điều. Còn hắn vào triều làm quan… Khoảng cách từ lần từ biệt lúc trước đã là tám năm… Tám năm sau, chúng ta thiên địa cách biệt!” Trên mặt Phùng tiên sinh toát lên vẻ thê lương, nhưng ẩn ẩn trong đó cũng là một loại cảm xúc kiên cường.
“Lão Trần mặc dù tham, cũng không hề bóc lột từ con dân lương thiện. Hắn chỉ tham tài vật của đám thương nhân… Lão phu thật sự không đánh lòng để hắn chịu nhục mãi, ta muốn vì hắn lật lại bản án! Chẳng sợ sức ta không đủ, cũng muốn trả lại cho hắn trong sạch cho hắn, cũng muốn dùng khả năng của mình để sửa lại mộ phần cho hắn.” Phùng tiên sinh kiên định nói.
Thẩm Nghị giật mình, ngẩng đầu nhìn Phùng tiên sinh. Quang mang trong mắt Phùng tiên sinh vẫn chiếu đến tận sâu trong lòng hắn.
“Phùng tiên sinh… Đệ tử bái phục!” Thẩm Huy đứng lên, hành một cái đại lễ.Thẩm Nghị chậm rãi nhắm mắt lại. Trần đại nhân, ta không thể bảo trụ được nữ nhi của ngươi, vậy ta trả lại cho trong sạch cho ngươi có được không?
Lúc mở mắt ra, bàng hoàng, mê mang cùng áy náy trong mắt Thẩm Nghị hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại kiên nghị, “Tam ca có chủ ý gì không? Vì Trần đại nhân lật lại bản án thì nên làm như thế nào?”
Thẩm Huy uống một ngụm trà, khẽ cười nói, “Không có chủ ý nào cả, không làm cái gì cả.”
“…”
Thẩm Nghị không nói nổi câu gì. Tam ca đang đùa hắn sao? Nói nửa ngày cũng chỉ là muốn hắn suy nghĩ cẩn thận con đường sau này. Hắn còn tưởng rằng tam ca đối với chuyện Trần gia có tính toán gì đó chắc chắn rồi cơ. Kết quả là hắn suy nghĩ cẩn thận rồi thì tam ca lại nói không làm cái gì cả.
Phùng tiên sinh đã buồn bực nhiều ngày, sảng khoái cười to, “Minh Chi đừng vội, đợi ngày mai lão phu lên kinh. Nhiều năm nay ta cũng có không ít đệ tử cùng bằng hữu cũ. Ta không tin là không có người có thể giúp ta!”
Thẩm Huy lại lắc đầu, “Tiên sinh đừng nóng vội vì chuyện Trần gia mà bôn tẩu. Hiện giờ chuyện Trần gia đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Cho dù bây giờ tiên sinh lên kinh cũng chỉ mang thêm phiền toái thôi. Nếu tiên sinh thật sự muốn đi, có thể đến kinh thành thăm vài bằng hữu cũ và vài đệ tử, chỉ đơn thuần là đi du ngoạn, chuyện khác, chớ nhắc đến.”
Phùng tiên sinh sửng sốt, “Vì sao?”
Thẩm Huy chậm rãi phân tích cho bọn họ, “Hoàng thượng tuy rằng đã đăng cơ hai năm, nhưng lại vô cùng tin tưởng một tên bề tôi hầu hạ mình từ nhỏ. Hắn chính là hoạn quan Cao Chuẩn. Mà Cao Chuẩn này, hai năm nay cũng dần dần xây dựng lực lượng. Trong triều kẻ nào không tôn kính hắn hoặc là mở miệng buộc tội hắn, trước sau đều bị xử phạt. Chuyện Trần đại nhân chính là do Cao Chuẩn tự mình phê duyệt. Tiên sinh muốn lật lại bản án, chính là khó càng thêm khó. Việc này chi bằng nên bàn bạc lại cho kỹ càng hơn.”
“Trên danh nghĩ Tùng Nhân thư viện là trường học tư nhân, nhưng trên thực tế thì chính là do An vương gia xây dựng lên. Cũng nhờ may mắn mà ta lọt vào mắt của vương gia. Cho nên năm ngoái mới có thể thế chỗ sơn trường trước, phụ trách tất cả công việc trong thư viện. Nhị ca nhà ta buôn bán có qua lại lợi ích với hiệu buôn Hưng Duyên. Bên ngoài nói là do Tấn vương gia chống lưng, nhưng sau lưng thật sự là có hoàng thân quốc thích nào thì ai cũng không thể biết chính xác. An vương gia là thúc thúc ruột của hoàng thượng, người bình thường không dám đắc tội. Lần này vì cứu lão tứ, cũng là nhờ An vương gia và hiệu buôn Hưng Duyên ra mặt hộ, cho nên ngự sử Lương đại nhân kia mới có thể dễ dàng đáp ứng như vậy.
“Muốn lật lại bản án cho Trần đại nhân, nhất định phải đánh đổ được Cao Chuẩn. Nhưng mà muốn đánh đổ Cao Chuẩn thì không dễ dàng như vậy. Cho nên việc này, còn phải bàn bạc lại cho kỹ.” Thẩm Huy nói mội hơi xong mới nâng chén trà lên uống một ngụm.
Phùng tiên sinh nghĩ ngợi, sau đó cũng sảng khoái đáp ứng. Tính hắn vốn là nhàn vân dã hạc*, nhưng nếu đã nhận định chuyện gì thì lại vô cùng cố chấp, nếu việc khó khắn, vậy thì từ từ tính toán, lập tức cũng không có ý kiến gì, đồng ý ngay lập tức.
(Nhàn vân dã hạc: Ý chỉ người sống nhàn tản không quan tâm đến sự đời)
“Một khi đã như vậy, vậy thì chúng ta nên tính toán cẩn thận lại một phen, cần lão tử làm gì, lão tử nhất định chết cũng không từ!” Trong lòng Phùng tiên sinh hiểu được, trên thực tế Tùng Nhân thư viện là do An vương gia lập ra, muốn dùng thư viện này vào mục đích bồi dưỡng quan viên, tạo thế lực cho mình. Thẩm Huy là sơn trường, có lẽ cũng là người bày mưu tính kế sau lưng cho An vương gia. Lại nghĩ đến một loạt hành động lúc trước của Thẩm Huy, trong lòng Phùng tiên sinh càng khẳng định. Trong triều, An vương gia nhất định cũng rất hận Cao Chuẩn, mới có thể để Thẩm Huy mượn danh nghĩa của mình ra mặt cứu người, nhờ thế mới khiến cho Trần Dịch không bị phán tội danh là thông đồng với địch bán nước.Thẩm Huy gật đầu. Sau này việc cần Phùng tiên sinh cũng không ít, có lời này của hắn cũng đủ rồi.
“Đệ nghe theo lời sai bảo của tam ca!” Thẩm Nghị không chút do dự, trực tiếp thể hiện thái độ.
Thẩm Huy khẽ cười một chút, “Đệ về trước đi, vết thương cũng khỏi rồi. Ta sợ đại ca và đệ muội lo lắng. Chuyện của ngươi ta chưa nói ra ngoài, quay về nhớ tĩnh dưỡng cho tốt.”
“Nhớ kỹ, đường không phải chỉ có một! Ngươi là người có vợ có con, nên lấy việc bảo hộ các nàng mà tính toán, không thể hành động giống như tiểu hài tử nữa!” Thẩm Huy ân cần dạy hắn.
“Dạ!”
Hai mươi mốt tuổi, Thẩm Nghị đã trải qua đau khổ lớn nhất trong cuộc đời, cũng lột xác trở nên thành thục hơn trước.
Nhìn theo chiếc xe ngựa chở Thẩm Nghị và Phùng tiên sinh trở về Tú Thủy trấn dần đần đi xa, Thẩm Huy có chút hoảng hốt. Từ phía sau hắn có người chậm rãi đi đến, thanh âm trầm thấp, “Đừng để hắn can thiệp quá sâu.”
Thẩm Huy bất đắc dĩ cười, “Chỉ là không muốn cho hắn cứ mê mang rồi tự trách như vậy mà thôi. Ngay cả ta cũng không thể can thiệp quá sâu, hắn có muốn đi vào cũng không thể đi được bao nhiêu đâu.”
Người nọ ừ một tiếng, “Lại bị một lần như vậy nữa, ta cũng không còn tiền để cứu hắn.”
Thẩm Huy không quay đầu, chỉ cảm khái nói một câu, “Không thể không thừa nhận, ở phương diện này, hắn còn không bằng ngươi.”
Người nọ cúi đầu cười một tiếng, “Ngươi sai rồi. So với ta hắn kiên định hơn rất nhiều. Ít nhất… Nếu lúc ấy người bị nhốt vào lao ngục là ta, bằng tính tình hiện tại của ta, ta không thể có được quyết định như vậy.”
“Rồi sẽ tốt thôi.” Thẩm Huy cúi đầu nói một câu.
Hai người lại không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn tới bóng chiếc xe chỉ còn là một điểm nhỏ nơi chân trời.