Hừng đông hôm sau, Trần đại nhân được mang về, toàn thân hắn không có chỗ da thịt nào còn nguyên vẹn, cả người cũng rơi vào trạng thái bán hôn mê. Ngục tốt nâng hắn như nâng chó, tùy tiện ném hắn vào ngục, sau đó lấy nước lạnh hắt lên trên người hắn. Trần đại nhân lúc này mới bắt đầu rên rỉ…
“Trần đại nhân! Trần đại nhân!” Thẩm Nghị không dám động đến hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy. Máu của Trần đại nhân theo dòng nước trôi bám vào trên người Thẩm Nghị.
“Bảo nhi, Bảo nhi…” Trần đại nhân kêu tên nhũ danh của con trai, thần trí vẫn không rõ ràng.
Trần phu nhân ở đối diện khóc rống, cố gắng la gọi Trần đại nhân, “Lão gia… Lão gia… Ngươi tỉnh tỉnh… Lão gia.. Người tỉnh tỉnh a…”
Ánh mắt của Trần đại nhân hơi hé mở, mới đầu còn có chút mờ mịt, sau đó như nhớ tới cái gì, nắm chặt cánh tay Thẩm Nghị, “Bảo nhi… Bảo nhi…”
Trong mắt Thẩm Nghị rưng rưng, nhẹ nhàng nói, “Bảo nhi… Còn chưa trở về…”
Trần đại nhân nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống, “Một đám súc sinh…” Hắn thì thào nói, trong giọng nói tràn ngập hận ý.
Nước mắt Thẩm Nghị cũng rơi xuống, hắn biết, đám cầm thú kia nhất định là ở trước mặt Trần đại nhân trà đạp đứa nhỏ kia.
Thẩm Nghị rốt cục không nhịn nổi nữa, “Trần đại nhân, bọ họ muốn hỏi cái gì… Ngài cứ nhận tội đi! Triệu Thiên Đao nói hôm qua là Bảo nhi, hôm nay… Chính là tiểu thư…”
Trần đại nhân mở to hai mắt, sau một lúc lâu lại vô lực khép xuống, “Ngươi cho rằng ta và ngươi nhận tội thì bọn chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao? Minh Chi, ngươi rất đơn thuần… Ngươi không hiểu quan trường hắc ám… Hiện tại ta muốn sống cũng không được…”
“Bọn họ không chỉ muốn đá văng ta ra, còn muốn thông qua lời khai của ta đạp đổ một đám người khác nữa… Minh Chi… Tội mà bọn họ chuẩn bị chờ cho chúng ta chính là tru di cửu tộc a… Nếu ta không nhận tội… Phụ mẫu ta, thân bằng quyến thuộc của ta còn có con đường sống, nữ nhi của ta cùng lắm cũng chỉ sung quan kỹ, sung quân…Nếu ta nhận tội… Tất cả đều không sống được…” Trần đại nhân suy sụp nói.
“Ta thậm chí không được phép chết… Ta mà chết, bọn họ có thể trực tiếp gán tội cho ta…” Trần đại nhân thống khổ khóc lên.
Đây là quan trường sao? Quan to hơn thì đè chết người dưới, không nghe lời, vướng bận gì đều bị quét sạch. Vậy thì đọc sách để làm gì? Tranh giành công danh lại là vì cái gì? Tân hoàng mới đăng cơ hai năm, tuy rằng cuộc sống của dân chúng có vẻ giàu có yên vui, nhưng mà quan trường hắc ám như thế này, chính mình thật sự nóng vội muốn đi vào hay sao?
Thẩm Nghị nhớ tới cuộc sống ấm áp ở nhà, nhớ tới đám nhỏ đáng yêu trong thôn Bạch Hà kia.
Nếu có chức vị mà ngay cả thê tử, con cái của chính mình cũng không thể bảo hộ, thì làm quan như vậy có ý nghĩa gì đâu? Thẩm Nghị hắn cho tới bây giờ cũng không phải là con người cao thượng gì. Hắn không có loại tâm ý muốn một lòng quyết tâm phụ trợ quân vương, cũng không có tâm ý muốn hi sinh vì dân vì nước. Hắn muốn thi cử đoạt lấy công danh cũng chỉ vì đây dường như là việc duy nhất hắn có thể làm. Từng đứa nhỏ khi sinh ra đều được cha mẹ ân cần dạy dỗ, nên chăm chỉ đọc sách, về sau thi lấy chức vị công danh.Nhưng sau đó thì sao?
Hắn chính là như thế, chăm chỉ đọc sách, thi lấy công danh. Cũng chưa từng có người nào từng nói với hắn, con đường sau khi đạt được công danh là gì? Chức vị gì? Làm quan như thế nào? Hắn không phải không hiểu quan trường cần phải giao dịch như thế nào. Hàng năm nhị ca đều phải hiếu kính các loại quan viên trên quan trường, lấy cái gì cam đoan để cuộc sống mình không chịu ảnh hưởng. Hắn cũng muốn làm loại quan như vậy sao? Thu lấy món tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, để mình tiêu xài hoặc là mang lên hiếu kính quan trên sao?
Hay là làm quan giống như Trần đại nhân đây? Thời điểm phong quang nhất chính là lúc làm tri phủ một châu, thời điểm vô dụng nhất lại chỉ như đôi giày cũ, thậm chí bị người ta mưu hại… Mấy ngày nay cùng ở chung với nhau, hắn biết Trần đại nhân tham ô. Có quan viên nào mà không tham ô cơ chứ? Cứ cho là vì tham ô thì cũng làm sao có thể rơi vào loại kết cục như thế này? Nhân sinh có hay không chỉ có một con đường là đọc sách, tranh công danh, chức vị?
Nhìn thảm trạng một nhà Trần đại nhân, Thẩm Nghị cảm thấy trái tim băng giá, càng cảm thấy kinh hãi ghê sợ. Hắn tình nguyện không cần chức vị, cũng chỉ muốn có thể bảo trụ thê tử của mình cả đời bình an.
Rầm, cửa lao bị mở ra.
Trần công tử giống như con búp bê rách bị ném vào trong. Trần phu nhân nhìn thấy nhất thanh nhị sở* thảm trạng của con mình, hét lên một tiếng hôn mê bất tỉnh.
(Nhất thanh nhị sở: Nhìn thấy rõ mồn một)
Quần áo Trần công tử không còn là bộ quần áo lúc bị mang đi, một bộ này không biết dùng cái vỏ bao tải nào quàng ở trên người hắn. Thậm chí đến cả chỗ đó của hắn cũng không hoàn toàn che được. Nửa bên mặt bị đánh sưng đỏ, trên đó còn hiện rõ ràng vệt năm ngón tay. Khóe miệng có vết máu. Hai mắt vô thần nhìn nóc nhà tù.
(Bọn súc sinh!!!!)
Trên cánh tay, trên người loang lổ dấu hôn ngân tím bầm lại còn có cả vết máu chạy dọc từ trên đùi quang lõa (ko có đồ che đậy) chảy xuống.
Thẩm Nghị ôm lấy hắn, nước mắt nóng bỏng từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt Trần công tử. Hắn nhìn khắp người Trần công tử, thận chí ngay cả chỗ đó cũng đều dày đặc vết cắn, vết hôn ngân.Vẻ mặt Trần công tử đờ đẫn. Trần đại nhân giãy dụa đi qua, kinh hoàng hô, “Bảo nhi, Bảo nhi…”
Trần công tử không có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà.
Triệu Thiên Đao đi đến. Thẩm Nghị phẫn nộ nhìn theo hắn, ôm sát vào lòng đứa nhỏ ngây ngốc đầy người vết thương này.
Triệu Thiên Đao chú ý tới động tác của hắn, khinh miệt nở nụ cười lạnh, “Lão tử đối với nam hài không có hứng thú.” Hắn lấy chân đá đá Trần đại nhân, ngồi xổm xuống nắm lấy cằm của Trần đại nhân, “Thế nào, lão già kia, nghĩ kĩ chưa? Nhận tội hay không nhận tội đây?”
Trần đại nhân cừu hận nhìn hắn, nhổ một ngụm nước miếng có cả máu lẫn vào lên mặt hắn, “Các ngươi là lũ súc sinh! Ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha!”
Triệu Thiên Đao lau nước miếng trên mặt đi, giận giữ nhìn hắn cười. Hắn vươn tay sờ sờ lên mặt Trần công tử. Thẩm Nghị cảnh giác ôm lấy Trần công tử lùi lại phía sau vài bước.
Triệu Thiên Đao hắc hắc cười một tiếng, “Lão già kia, tối hôm qua ta là người duy nhất không chạm vào con trai ngươi. Tuy nhiên, ngươi còn một nữ nhi nữa đúng hay không…”
“Chậc chậc, tối hôm qua, mới có bốn người muốn làm con trai ngươi thôi, đã thành cái loại đức hạnh này. Hôm nay nếu có tới những mười người muốn làm nữ nhi của ngươi… Ngươi ngẫm lại xem nữ nhi ngươi có thể biến thành cái bộ dáng gì nữa đây? Đám huynh đệ này của ta đã nhịn lâu như vậy, lại gặp được một đứa phấn nộn tươi ngon như vậy…” Triệu Thiên Đao dâm uế cười cười, sau đó thần sắc hắn trở nên cực kỳ ngoan độc, “Lão già kia! Nếu ngươi còn không nhận tội! Lão tử lại làm giống như tối hôm qua, ngay trước mặt ngươi làm như vậy với nữ nhi của ngươi!”
Trần đại nhân cực hận, trừng mắt nhìn hắn, “Nếu ngươi dám động đến nữ nhi của ta, ta có biến thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi!”
Triệu Thiên Đao tà mị cười, “Biết lão tử đã lăng trì bao nhiêu người không? Ngươi cho rằng danh hào này của lão tử còn trắng hay sao? Nếu lão tử sợ quỷ, sợ nhân quả báo ứng, lão tử đã sớm chết rồi!” Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên thực bình thản, “Trần đại nhân, ta khuyên ngươi vẫn là nên nhận tội đi, làm gì phải khiến cho hài tử của mình chịu nhiều khổ cực như vậy chứ?”
Hai tay Trần đại nhân nắm chặt thành quyền, cả người run lên, “Tội thông đồng với địch bán nước, nếu mà ta nhận, toàn bộ tộc Trần thị của ta đều không còn đường sống! Triệu Thiên Đao, ngươi hỏi cái kẻ đứng trên kia của ngươi, hắn chỉ là một tên hoạn quan, vậy mà lại vọng tưởng nắm giữ triều chính triều đình! Phải bị tội gì! Các ngươi cá mè một lứa, sớm muộn gì hoàng thượng cũng xử trí hết các ngươi!”
Triệu Thiên Đao phun một ngụm nước bọt, “Tốt! Tốt! Trần đại nhân rất có cốt khí!”
“Người đâu…” Hắn lớn tiếng gọi người, lập tức khiến cho đám súc sinh bên cạnh vốn đã không còn kiên nhẫn chờ, hai mắt sáng rực lên.
“Triệu Thiên Đao! Các ngươi đều là người có vợ có con, ngẫm lại vợ con của mình! Bọn họ vẫn chỉ là đứa nhỏ, các ngươi làm sao có thể xuống tay! Trần đại nhân còn chưa có nhận tội, các ngươi không thể động đến người nhà của hắn! Một ngày hắn còn chưa nhận tội, hắn vẫn là mệnh quan triều đình! Các ngươi không muốn sống nữa sao!” Thẩm Nghị túm lấy tay Triệu Thiên Đao kéo lại. Hắn nhịn không nổi! Hắn nhịn không nổi nữa! Thảm trạng của Trần công tử ở ngay trước mắt, lại một đứa nhỏ khác cũng phải chịu khổ dưới độc thủ của chúng nữa sao?
“Một nhóm này của chúng ta, đều là người không con không cái! Tiểu tử, lão tử không có thê tử, cũng không có con cái! Sống trên đời này một ngày nên sống cho khoái hoạt một ngày! Ngươi cho rằng lão già kia không nhận tội chúng ta không có cách nào ép hắn nhận hay sao? Cái gì mà mệnh quan triều đình! Hiện tại hắn cái gì cũng không phải!” Triệu Thiên Đao lơ đễnh nói.
Tuy nhiên, hắn cau mày lại, tên thư sinh này thật phiền toái, cố tình bên trên lại lệnh xuống thả hắn ra, lại có người chuẩn bị xong xuôi, đánh cũng không thể đánh, động cũng không thể động! Triệu Thiên Đao nghĩ nghĩ, gọi người bên cạnh tới, “Lại đây, đi nói với Lương đại nhân…”
Một lát sau, người nọ vội vàng chạy tới, gật gật đầu.
Triệu Thiên Đao nâng tay lên, một tên ngục tốt vọt vào trong lao túm lấy Thẩm Nghị lôi ra bên ngoài, vừa lôi vừa nói, “Coi như tiểu tử ngươi vận khí tốt! Lương đại nhân muốn thăng đường thẩm tra ngươi!”
Trong lòng Thẩm Nghi cảm thấy quái dị, không biết bọn họ đang đùa cái trò gì. Tuy nhiên, hiện giờ điều hắn lo lắng không phải mình mà là hai đứa nhỏ đáng thương kia. Thẩm Nghị quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thiên Đao, tức giận nói, “Bọn chúng vẫn chỉ là đứa nhỏ, ngươi không được làm như vậy…”
Triệu Thiên Đao lại vung tay lên, một tên ngục tốt khác cũng đi tới túm lấy cánh tay của Thẩm Nghị, kéo hắn ra ngoài, vừa đi còn vừa hùng hổ nói, “Ngươi nhanh chạy đi thôi, thật sự là một tên thư sinh rắc rối, chậm trễ việc vui của ta!”
Thẩm Nghị cố gắng quay đầu, thấy Triệu Thiên Đao nhe răng cười, dẫn đầu đi vào trong phòng giam dành cho nữ quyến Trần gia, nghe được “Kịch” một tiếng, lại nghe thấy tiếng người kinh hoảng la lên, “Tiểu cô nương này cắn lưỡi rồi!”
Hắn nghe thấy tiếng Triệu Thiên Đao mắng một tiếng, “Đã chết chưa?”
“Chưa chết!”
“Chưa chết thì tiếp tục!”
“Các ngươi buông… A…”
Thẩm Nghị hận không thể cắt đi hai tai của mình, có như vậy mới không nghe thấy tiếng hét chói tai của Trần tiểu thư, không nghe được tiếng cười dâm đãng của đám người không bằng cầm thú kia, nghe không được tiếng quần áo bị xé rách…
“Bọn chúng chỉ là đứa nhỏ! Các ngươi không thể làm như vậy! Các ngươi là lũ cầm thú!” Thẩm Nghị hét lớn một tiếng, nhưng mà lại bị lôi đi vất lên trên công đường.
Mới ra khỏi lao, ánh dương bên ngoài sáng đến chói mắt, Thẩm Nghị theo phản xạ nhắm mắt lại, cảm thụ ánh mặt trời chiếu lên trên mặt.
Nước mắt Thẩm Nghị nhịn không được chảy xuống dưới.
Kế tiếp, cái gọi là thăng đường xét xử diễn ra thuận lợi một cách thái quá. Lương đại nhân kia giả vờ giả vịt nhìn bức thư, sau đó Phùng tiên sinh đứng lên làm chứng. Thẩm Nghị từ đầu đến cuối chưa khai được câu nào, đã được phán là vô tội phóng thích.
Thẩm Nghị rời khỏi nhà ngục đã nhốt mình suốt năm ngày.Khi hắn trở lại khách sạn, Thẩm Huy và Phùng tiên sinh thấy hắn râu mọc tùm lum, thần sắc hoảng hốt, hai mắt đều đỏ. Phùng tiên sinh lệ rơi ồ ạt, liên tục thì thầm, “Đều do ta hại Minh Chi… Đều do ta hại hắn…”
Thẩm Nghị rốt cục cũng khôi phục lại thần trí. Trước mắt hắn là cửa sổ sáng rực, không còn là mảnh trời nhỏ xíu trên bức tường kia. Bên tai hắn là tiếng xe ngựa chạy, là tiếng tiểu thương rao bán hàng hóa, không còn là tiếng khóc thê lương thảm thiết nơi lao ngục. Bên người hắn là tam ca Thẩm Huy và Phùng tiên sinh quen thuộc, không phải là Trần đại nhân huyết nhục mơ hồ và Trần công tử thương tích đầy mình kia nữa…
Thẩm Nghị ôm lấy tam ca Thẩm Huy, ô ô khóc lên, cũng chỉ năm ngày, mà cứ như đã mấy đời.