Buổi tối, lúc nằm trên giường, Thẩm Nghị nhìn mắt nàng mà dần trở lên khô nóng, hô hấp ấm nóng phun ra ở mang tai Trinh nương, “Chúng ta cũng sinh đứa nhỏ đi.”
Gương mặt tinh xảo của Trinh nương hơi hơi đỏ lên, nhẹ nhàng nhắm lại hai mắt khẽ ừ một tiếng.
Lần này, trong phòng không có ánh nến, Thẩm Nghị dựa theo ánh trăng tinh tế thưởng thức Trinh nương.
Gương mặt tinh xảo, hàng mi cong dài hơi hơi lay động, cái mũi thanh tú cao cao, khắp mặt ửng hồng, ôn nhu động lòng người, đôi môi mềm mại hơi hơi mở ra giống như hoa hồng đỏ rực. Thẩm Nghị chậm rãi hạ môi mình xuống, xúc cảm mềm mại khiến cho hắn kìm lòng không được muốn thu vào càng lúc càng nhiều.
Nhẹ nhàng cởi bỏ cái yếm trên người Trinh nương, để lộ ra da thịt non mềm tuyết trắng oánh nhuận như ngọc. Thân thể Trinh nương khẽ run run. Thẩm Nghị không kìm được tiếng than nhẹ, rõ ràng đã không phải là lần đầu tiên nữa, vậy mà vẫn ngượng ngùng giống như nụ hoa mới hé, khiến cho hắn điên cuồng chìm đắm.
Hai mắt Thẩm Nghị trở nên sâu thẳm. Một tay nắm lấy thỏ ngọc nhỏ nhắn dang nhảy nhót hơi nhẹ xoa nắn. Hắn khẽ cười một tiếng, “Trưởng thành rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trinh nương hồng lên, rất nhanh đã bị xúc cảm truyền đến từ bàn tay ấm nóng của Thẩm Nghị khiến cho chấn động giống như có một dòng điện chạy qua, không khỏi thở ra một tiếng.
Thẩm Nghị vùi đầu vào thân thể tơ lụa trần trụi của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn ngực nhỏ, đem hai tiểu hồng điểm ướt át mê người kia ngậm trong miệng mà tinh tế nhấm mút.
Hô hấp của Trinh nương trở nên dồn dập, từng đợt cảm giác tê dại khiến cho nàng không khỏi cong lưng lên đón nhận, thân mình càng ngày càng mẫn cảm bị Thẩm Nghị làm cho thở gấp không ngừng.
Thẩm Nghị liếm một đường từ ngực nàng đi lên, lướt qua bả vai duyên dáng cùng xương quai xanh tinh tế, ngậm lấy vành tai nàng. Trinh nương lại run rẩy thêm nữa. Hôm nay Thẩm Nghị rất không giống với bình thường.
“Tướng công… Tướng công…” Thanh âm của Trinh nương có chút nhuyễn ra, mềm mại đáng yêu đến tận xương… Lý trí của Thẩm Nghị dường như bị đập nát, nâng người lên, bạc môi che lại cái miệng nhỏ nhắn của nàng, tìm được chiếc lưỡi đinh hương, cùng với nó thân mật quấn quýt dây dưa.
“Ngô… Ân…” Trinh nương cảm thấy cả người mình như sắp tan chảy. Thân thể nàng càng ngày càng kiều nhuyễn (yêu kiều, mềm mại, nhũn ra) vô lực.
Sau nụ hôn dài, ánh mắt trinh nương mê ly, hai gò gá đỏ hồng, môi bị hôn có chút sưng đỏ, còn có chút oánh nhuận sáng bóng. Ánh mắt Thẩm Nghị tối đi, cúi đầu lại cùng nàng gắn bó triền miên hồi lâu.
Tay Thẩm Nghị chậm rãi đi xuống. Thân thể nàng thon dài mềm mại, eo nhỏ không xương, Thẩm Nghị ở bên hông nàng lưu luyến một hồi lâu mới dò xét đi xuống. Trinh nương không tự chủ mà khép lại cặp đùi thon dài đẹp đẽ, “Ân… Không cần…”
Thẩm Nghị dừng động tác, nhẹ giọng dụ dỗ nàng, “Ngoan… Trinh nương… Tách chân ra nào…”
Trinh nương nhuyễn ra giống như giọt xuân thủy, cực kỳ ngượng ngùng thở gấp, “Tướng công… Không cần…” Sương mù trong mắt tràn ngập, ngay cả lông mi cũng đều dính chút sương mờ.
Tay Thẩm Nghị tiếp tục dao động trên người nàng, một bên hưởng thụ thân thể kiều mỵ mềm mại không xương, một bên hôn nàng, nhẹ giọng thì thào tên nàng, “Trinh nương… Trinh nương…”
Trinh nương ngượng ngùng đáp lại hắn, “Ân…”Tiếng thở dốc nhẹ nhàng nhợt nhạt tiến sâu vào tận đáy lòng Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị thong thả kiên định khai mở hai chân nàng, thẹn thùng mãnh liệt khiến cho Trinh nương co rúm lại một chút, “Không nên nhìn…” Nàng hơi hơi giãy dụa, lại bị Thẩm Nghị dùng môi chặn miệng, chỉ có thể phát ra thanh âm hừ hừ.
Thẩm Nghị hôn nàng hồi lâu mới buông ra, “Để ta xem xem…” Thanh âm của hắn trầm đục, hoàn toàn không có nét trong trẻo ngày xưa.
Nói xong lại thấp giọng cúi xuống, nhìn đóa hoa đang run rẩy nhè nhẹ nơi cấm cốc âm u kia, “Nó thật đẹp…” Thanh âm của hắn truyền đến từ giữa hai chân nàng, khi nói chuyện hô hấp nhẹ nhàng thoáng phun lên trên đóa hoa kiều diễm.
Trinh nương ngượng ngùng cực độ, ngón tay nắm chặt lấy ga giường, thở gấp liên tục, tóc dài rối tung, có một loại đẹp rung động lòng người.
Ngón tay Thẩm Nghị nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa nhu nhược kia, một giọt mật hoa chậm rãi rơi xuống. Trinh nương khó nhịn đến mức phải cắn ngón tay của mình mới có thể ngừng kêu lên.
“Trinh nương…” Trong thanh âm của Thẩm Nghị có một tia kỳ quái.
Trinh nương còn chưa kịp hỏi lại, đã bị kích thích, “A…” Một tiếng nức nở thoát ra, hắn… Hắn thế nhưng…
Thẩm Nghị đè lại hai chân đang cực kỳ muốn khép lại của Trinh nương, đôi môi nóng ấm hôn lên đóa hoa của nàng. Trinh nương đột nhiên bị cảm giác run rẩy cùng thẹn thùng cực độ khiến cho thân thể run rẩy kịch liệt. Nàng chỉ có thể hô hấp, đầu óc trống rỗng, hai chân bị tách ra, ngay cả ngón chân cũng cứng lại.
“Không cần… Tướng công…Nơi đó bẩn… A… Không cần…” Trinh nương liều mạng áp lại thanh âm của chính mình, vọng lại là tiếng nức nở kiều mị ngọt ngào vô cùng…
Nước mắt trong suốt từ trên mặt nàng chậm rãi chảy xuống, khoái hoạt đến cực hạn này khiến cho nàng mấy lần cảm thấy muốn hôn mê bất tỉnh, không tự chủ được nâng lên thắt lưng, mái tóc đen dài tùy ý phiêu tán, nức nở không ngừng…
Trinh nương chỉ cảm thấy có một biển hoa ở trước mắt nàng, khiến cho đầu óc nàng choáng váng, cũng vô lực thừa nhận.
“Trinh nương…” Thẩm Nghị nâng đầu lên, nâng lên hai chân nàng, nhiệt tình nóng rực (cái đó đó >.<) chậm rãi tách ra tầng tầng đóa hoa, phá tan cánh cổng xông vào hoa tâm. (ặc!)
“Ân…” Trinh nương thét lớn một tiếng. Hai chân vô ý thức tự động quấn quanh người Thẩm Nghị, ánh mắt Thẩm Nghị cũng càng ngày càng trở nên nóng bỏng…
Thẩm Nghị một ngụm ngậm lấy thỏ ngọc trước ngực nàng, ôm chặt lấy thân hình xinh đẹp. Chậm dãi di động.
Trinh nương chỉ cảm thấy chính mình bị thiêu đốt dường như không còn gì, thần trí trống rỗng, chính mình dường như sắp bay lên…
Biển hoa lại một lẫn nữa nở rộ, khi đến tận cùng thoải mái, Thẩm Nghị ôm chặt lấy nàng, nàng nghe thấy một tiếng gầm nhẹ vang vọng bên tai, “Ta yêu nàng, Trinh nhi!”
Đợi nàng chậm rãi rơi xuống từ trên đám mây, Trinh nương chỉ cảm thấy cả người mình mềm nhũn. Nàng thật sự mệt mỏi, để mặc Thẩm Nghị ôm lấy thân mình.
Thẩm Nghị cười cười vỗ về chiếc lưng đầy mồ hôi của nàng, vén lên mái tóc dài ẩm ướt, ôn nhu hôn lên trán nàng. Nhìn bộ dáng mê man như lâm vào sương mù của nàng mỹ mãn nói, “Ngủ đi…”
Trinh nương rốt cuộc cũng không ngăn lại được cơn buồn ngủ nữa, cũng chẳng còn khí lực để nói bất cứ điều gì, trước khi bị đêm tối che đi, nàng dường như lại nghe được…