Ngày tháng ở Đào Hoa thôn trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt liền tới ngày yết bảng tháng chín này, có điều Lục Vân Khai bọn họ không chạy về Lĩnh Nam thành đi xem bảng, ngược lại là tâm tính vô cùng tốt ăn thọ yến ở trong thôn.
Cha Vạn thôn trưởng năm nay bảy mươi, tròn đại thọ, cho nên muốn làm lớn một hồi, mời cả thôn còn có không ít thân hữu, còn có một vài thôn dân đi lại gần, gần nghìn người toàn bộ chiếm đầy sân phơi lúa, vô cùng náo nhiệt.
Tống Tân Đồng các nàng ngồi ở vị trí dựa vào góc, ngồi cùng một chỗ với cả nhà Tạ thẩm, mọi người đều là người quen, cũng sẽ không quá mức lúng túng.
Có điều Lục Vân Khai có chút bệnh sạch sẽ, cho nên mỗi một món lên trước, đều sẽ gắp một chút cho hắn trước.
“Tân Đồng, hôm nay là ngày yết bảng?” Tạ Nghĩa hỏi.
“Đúng vậy.” Tống Tân Đồng cười gật đầu, “Đại Nha bọn họ ở Lĩnh Nam sẽ xem, hiện tại hẳn là nhận được tin đi, nghĩ đến sớm hôm nay hạ hưởng nên sẽ liền nhận được tin tức, nếu không thì phải ngày mai đi.”
Tạ Nghĩa cực kỳ hâm mộ nhìn Lục Vân Khai: “Nhất định sẽ đậu.”
“Còn không biết đâu.” Tống Tân Đồng có lòng tin với Lục Vân Khai, nhưng không muốn tùy tiện nói lời tuyệt đối ở bên ngoài, để tránh đến lúc đó không dễ xuống đài, lại gắp một ít món cho Lục Vân Khai: “Chàng thích ăn cái này, ăn nhiều một chút.”
“Được.” Lục Vân Khai ăn đồ ăn thê tử gắp, vị rất tốt.
Người Giang gia đưa tin qua đây, tới rất nhanh, ban đêm đã đến.
Lúc người Giang gia vừa đến liền đốt một dây pháo, lúc đó còn đem Noãn Noãn dọa khóc, Tống Tân Đồng che tai Noãn Noãn, nhìn ra ngoài phòng, còn tưởng rằng là nhà ai có người chết.
Chu thị chạy ra đi xem một vòng, rất nhanh liền chạy về, mừng rỡ như điên sắp nói không ra lời: “Phu nhân, là người Giang gia tới báo hỉ.”
“Báo hỉ?” Tống Tân Đồng thoáng cái đứng xoẹt lên, bước nhanh đi ra ngoài, liền nhìn thấy Giang quản sự chúc mừng nói với Lục Vân Khai: “Chúc mừng Lục công tử, chúc mừng Lục công tử thi đỗ Giải Nguyên thi Hương Lĩnh Nam.”
Thi Hương tên thứ nhất xưng là Giải Nguyên, tên thứ hai xưng là Á Nguyên, tên thứ ba thứ tư đều xưng là Kinh Khôi, tên thứ sáu xưng là Á Khôi, phía sau nữa liền không có danh hiệu đặc thù.
Tống Tân Đồng vừa nghe đến hai chữ Giải Nguyên thì lập tức kích động không thôi: “Chúc mừng tướng công, chàng thi đỗ! Chàng đỗ.”
Lục Vân Khai cũng có hơi mơ màng, hắn có nắm chắc là trúng cử, lại không nghĩ rằng đỗ Giải Nguyên, thật thật thật sự là quá ngoài dự liệu của hắn.
“Mau hoàn hồn một chút!” Tống Tân Đồng lôi kéo tay áo Lục Vân Khai: “Tướng công chàng là Giải Nguyên.”
“Lợi hại, chàng tuyệt nhất!” Tống Tân Đồng tươi cười không ngừng: “Mau đem tin tức này nói cho nương chút, để nương cũng cao hứng với.”
“Tốt.”
Giang quản sự lại cầm văn thư cùng thư tín ra: “15 tháng chín quan phủ muốn tổ chức Lộc Minh yến*, đến lúc đó Lục công tử nhất định phải chạy tới tham gia kịp a.”
*: Lấy tích từ bài Lộc Minh của Kinh thi, ‘lộc minh’ là tiếng hươu kêu ý chỉ tiếng đàn ca hứng khởi của bữa tiệc đãi tân khách bề tôi thời xưa, nói chung đây là một bữa tiệc chúc mừng thi đỗ quan phủ tổ chức [đây là mình tổng kết ra từ việc tra gg ca ca, có thiếu sót không rõ xin mọi người tha thứ. =]]]
“Đa tạ Giang quản sự.” Lục Vân Khai cầm lấy văn thư cùng thư mời: “Vất vả Giang quản sự đến đây một chuyến.”
Tống Tân Đồng lại quay đầu cho Giang quản sự bọn họ túi tiền thưởng: “Đa tạ Giang quản sự các ngươi đến đây một chuyến, vất vả các ngươi.”
“Không vất vả, vốn sẽ phải đi một chuyến này, có thể đưa tới một tin tốt như thế cho Lục công tử, là vinh hạnh của tại hạ.”
Tống Tân Đồng cười híp mắt: “Không bằng hôm nay Giang quản sự ở trong nhà, ta để cho người chuẩn bị rượu ngon món ngon.”
“Vậy làm phiền.” Giang quản sự cũng không chối từ.
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi ra phía sau, đem tin tốt này báo cho Lục mẫu biết, Lục mẫu nâng văn thư nhìn, kích động đến nước mắt đều chảy ra, không ngừng khoa tay múa chân nói ông trời phù hộ.
“Nương, tướng công thế nhưng tự mình nỗ lực thi đỗ, ông trời cũng không có giúp.” Tống Tân Đồng nói.
“Phải phải phải.” Lục mẫu lau lau nước mắt, nhìn Lục Vân Khai: “Nương thật là vui, ta muốn thắp hương cho cha con, nói cho hắn biết cái tin tức tốt này.”
“Được rồi nương, hôm nay con thi đỗ, năm sau lại thi một Hội Nguyên về.” Lục Vân Khai cầm khăn tay lau mặt cho Lục mẫu: “Ngày đại hỉ, đừng khóc.”
“Tốt tốt tốt.” Lục mẫu bước nhanh vào trong phòng bày bài vị, nói liên miên cằn nhằn nửa ngày ở bên trong mới ra, sau đó kéo Lục Vân Khai và Tống Tân Đồng nói: “Có phải qua mấy ngày nữa mấy đứa phải về Lĩnh Nam? Về Lĩnh Nam rồi có phải liền muốn đi kinh thành hay không?”
“Đúng vậy nương.” Lục Vân Khai đưa thư mời Lộc Minh yến cho Lục mẫu: “Phải đuổi kịp về Lĩnh Nam trước 15, chờ tham gia Lộc Minh yến xong liền vào kinh.”
“Cũng tốt, vậy mấy ngày nay ta chuẩn bị nhiều đồ các con dùng khi lên kinh một chút.” Lục mẫu đi hai bước, lại hỏi hai người: “Lần này Vân Khai con thi đỗ có muốn mở tiệc chiêu đãi mọi người không? Muốn chúc mừng một phen chứ?”
Lục Vân Khai: “Vẫn là không được, nếu như năm sau thi đỗ tiến sĩ lại mở tiệc chiêu đãi mọi người cũng không muộn.”
“Khi đó con lại không ở nhà.” Lục mẫu khoa tay múa chân nói: “Đại hỉ sự nhà chúng ta nha, nên chúc mừng một phen.”
Lúc này, thôn dân nhận được tin tức trong thôn đều tới, Vạn thôn trưởng còn có phu tử thôn học cũng qua đây: “Chúc mừng cử nhân lão gia.”
“Thôn trưởng, tiên sinh, các ngươi khách khí, vẫn là gọi tên của ta là được.” Lục Vân Khai chắp tay, hữu lễ nói.
“Này không ổn.” Vạn thôn trưởng vội thập phần kính cẩn nói: “Cử nhân lão gia, ngài là vị cử nhân lão gia đầu tiên của Đào Hoa thôn chúng ta, đây là chuyện rất may, thôn chúng ta nguyện ý làm một hồi yến hội cho ngươi, chúc mừng một phen.”
Tống Tân Đồng vội nói: “Không cần thôn làm, tự chúng ta làm là được.”
Liền bởi thế, Lục Vân Khai vốn dĩ là không tính toán làm yến hội chúc mừng tứ phía lại làm lên, thời gian đều định tốt rồi, ngay chạng vạng ngày mai, ngày mai thế nhưng là ngày lành.
Tống Tân Đồng thượng lượng tốt suốt đêm với Dương Thụ, đồ đạc đều đặt mua ở trong thôn, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.
Vì mời khách, trực tiếp lôi hai đầu lợn to béo trong chuồng nhà ra, lại bắt không ít gà vịt cá, còn các loại rau xanh thì toàn bộ chọn mua ở trong thôn.
Nương lúc ban ngày nhà Vạn thôn trưởng còn chưa triệt hết nồi to lò bếp, lại bắt đầu giết lợn giết gà vịt, thuận tiện làm thịt băm ngày mai chưng đồ ăn cần.
“Tân Đồng, ngươi thật đúng là có phúc nha, trước kia là nương tử tú tài, hiện tại thành nương tử cử nhân, sau này nói không chừng còn muốn làm nương tử của quan.” Các phụ nhân nói ngọt trong thôn đều vây quanh Tống Tân Đồng nói không ngừng, hết sức nịnh nọt, hận không thể đem hết lời dễ nghe cả đời đều nói hết.
“Cũng không phải sao, Tân Đồng thật là có phúc, Đào Hoa thôn chúng ta nhiều năm như vậy chỉ liền ra một cử nhân đều bị ngươi nhặt về, vận khí thật là tốt.”
“Cái gì vận khí tốt, muốn ta nói thì là ánh mắt Tân Đồng tốt, vừa biết làm ăn lại biết chọn nam nhân, đúng hay không a?”
“Đúng, đúng vậy a.”
“Tân Đồng còn là phúc tinh của Lục cử nhân đâu, nếu không sao thoáng cái liền thi đỗ?”
Tống Tân Đồng cười cười, không có nói chuyện với các nàng nữa, nhìn nhìn Lục Vân Khai thần sắc nhàn nhạt bị vây quanh trong đám người, tựa như vô pháp thoát thân, cười lắc lắc đầu, sau đó khom lưng nói với Noãn Noãn: “Noãn Noãn, nhìn thấy cha sao?”
“Nhìn thấy.” Noãn Noãn giòn tan nói.
“Nhanh đi tìm cha con, giải cứu hắn.” Tống Tân Đồng nhìn bóng dáng bé nhỏ của Noãn Noãn chạy tới, cong môi cười.
Pen: Mình phát hiện một chuyện, khi mình dùng wifi của nhà thì Wattpad nó không kết nối đc, nhà mình dùng wifi của Viettel (◡ ω ◡), nhưng khi mình tự dùng 4g của điện thoại thì nó lại kết nối đc =]] (mình xài mạng Mobi). Nên nếu bạn nào mà Watt nó khùng thì chưa chắc lỗi tại nó nhá, mà nếu xem trên đây không đc thì lên wp mình xem nhé( ꈍᴗꈍ)️️️️️