Vừa rảnh rỗi nói một chút kinh nghiệm nuôi con, tri phủ phu nhân các bà liền muốn rời đi.
Tống Tân Đồng đưa cho phụ nhân mang thai hai bình đồ chua Đại Nha trở lại lấy: “Phu nhân ăn hết rồi nếu như còn muốn ăn thì có thể đưa tin cho ta, ta để người trong nhà lại chuẩn bị một ít đưa đến quý phủ.”
Phụ nhân mang thai kinh ngạc hỏi: “Lục phu nhân không ở tại Lĩnh Nam thành?”
Tống Tân Đồng nói: “Chúng ta ở nông thôn, lần này cũng là bởi muốn mở cửa hàng cho nên mới tới đây, đợi gần một tháng, cũng nên về thôn rồi.”
“Trong thôn có cái gì tốt, muốn mua gì cũng không mua được.”
“Đúng vậy, đừng về, liền ở trong thành đi, lúc không có chuyện gì thì đến quý phủ bồi bọn ta trò chuyện.”
Nàng cũng không phải người bồi trò chuyện, Tống Tân Đồng châm chọc trong lòng, hơn nữa đi nói chuyện? Mấy quý phu nhân này khó hầu hạ như vậy, nàng mới không đi đâu.
“Lĩnh Nam thành thực sự quá nóng, thôn chúng ta rất mát mẻ, chờ đông tới nếu rảnh lại đến Lĩnh Nam thành bồi các phu nhân trò chuyện.”
“Vậy được rồi, sau này lại đến.”
Sau khi mấy vị phu nhân cất bước, người Giang gia cũng muốn đi.
“Nương, con không đi, con còn chưa thắng được Đại Bảo bọn họ đâu.” Giang Tiểu Nhị đánh chết đều không muốn về, cầm xà ngang trên bàn bóng đá không ngừng phòng thủ: “Đại ca, ngươi nhanh lên một chút, đừng để cầu của bọn họ vào.”
Giang nhị công tử và Giang Minh Chiêu đứng phía sau nhìn: “Hai đứa sao có thể thắng được Đại Bảo bọn họ, người ta trời sinh ăn ý, ngươi xem ngươi với Văn ca nhi, hai đứa đánh đếm giống cái gì.”
Giang Tiểu Nhị hừ một tiếng: “Tiểu thúc người với cha con khẳng định cũng không được.”
“Hắc, tiểu tử ngươi!” Giang Minh Chiêu đưa tay sờ sờ đầu Giang Tiểu Nhị: “Ta với cha ngươi thế nhưng vô cùng ăn ý.”
Giang Tiểu Nhị lại thua rồi, thè lưỡi: “Con mới không tin đâu.”
“Cha, con còn muốn chơi cái này, chúng ta trở lại cũng làm một cái này, có được không?” Lá gan Giang Tiểu Nhi đặc biệt lớn, ôm Giang nhị công tử mặt đen đen, miệng còn lèo nhà lèo nhèo nói không ngừng.
Tống Tân Đồng giao cho Giang Tiểu Nhị điểm tán(?): “Tiểu công tử, trong nhà ta còn có một bộ, chậm chút nữa để cho người đưa đến quý phú.”
“Giờ liền đi lấy.” Giang Tiểu Nhị nói.
“Con đừng có lòng tham không đáy, lại náo nữa ta đánh con a!” Giang nhị phu nhân xách Giang Tiểu Nhị qua, sau đó áy náy nói với Tống Tân Đồng: “Lục phu nhân, Tiểu Nhị cho các ngươi thêm phiền toán.”
Tống Tân Đồng vội vàng xua tay: “Không có không có.”
“Cáo từ.” Giang nhị công tử chắp tay cáo từ.
“Đi thong thả.”
Chờ khi đoàn người đi đến ngoài tửu chuẩn bị lên xe ngựa, Cổ thị đi tới bên người Tống Tân Đồng khẽ nói: “Đệ muội, chuyện ngày ngày ấy thỉnh ngươi thứ lỗi.”
“Chuyện gì?” Tống Tân Đồng nhất thời không kịp phản ứng.”
“Chính là…” Cổ thị thấy bộ dáng Tống Tân Đồng cái gì cũng không biết, lập tức cảm thấy có phải mình đa tâm hay không, do dự một chút sau đó lắc lắc đầu: “Ngày ấy chiêu đãi không chu đáo, vốn nghĩ trò chuyện riêng với ngươi, cũng chưa kịp.”
“Này có gì, hôm nay ta cũng không có thời gian trò chuyện với các ngươi, cũng là ta chiêu đãi không chu đáo.” Tống Tân Đồng cười nói: “Lần sau lại đến, ta nhất định tự mình tiếp khách.”
Cổ thị hiểu ý cười: “Được, lần ta sau lại mang các bạn thân khuê trung đến đây, đến lúc đó cũng đừng không thu bạc.”
“Ngươi chính là muốn ta không thu bạc cũng không thể nào.” Tống Tân Đồng cố ý vui đùa, sau khi tiễn Giang Minh Chiêu với Cổ thị, lúc này mới không còn khí lực gì ngồi xuống ghế bên cạnh: “Thực sự là mệt.”
Lục Vân Khai bế ngang Tống Tân Đồng lên, ôm nàng vào gian dành để nghỉ ngơi, đặt ở trên giường, khom lưng cởi giày ra cho nàng: “Ngủ đi.”
“Ân.” Tống Tân Đồng đích thực là mệt mỏi, kéo chăn mỏng đắp ngực, rất nhanh liền ngủ.
Lục Vân Khai rời khỏi gian phòng sau đó liền đi phòng bếp sắc thuốc dưỡng thai cho Tống Tân Đồng, hôm nay lại mệt mỏi một hai canh giờ, đề phòng vạn nhất, nhất định phải uống.
Trong bếp lại đang chuẩn bị bữa tối, xem bộ dáng đầy khách lúc trưa, buổi tối khẳng định lại sẽ đến không ít người, vẫn chuẩn bị nhiều hơn một ít, nếu không buổi tối căn bản không đủ ăn.
Chừng cuối giờ thân, đầu giờ dậu, lại lục tục có người tới mua món kho, phần lớn là mua trở lại nhắm rượu ăn.
Món kho này cũng không đắt, dựa theo trình độ tiêu thụ của Lĩnh Nam thành mà nói, hai ba mươi văn vẫn ở trong phạm vi tiếp nhận được, nhưng trong tửu lâu làm những món thơm ngào ngạt như ma cay hương oa, cá nướng liền đắt, một món liền cần mấy lượng bạc, chỉ có thể là những đệ tử nhà giàu mới ăn nổi.
Ở bến tàu trái lại bán rẻ, chừng trăm văn, nhưng tới Lĩnh Nam thành, tất nhiên gấp mấy lần, nhưng giá vẫn là không bằng Trạng Nguyên lâu và Cát Tường tửu lâu, ai bảo Tống Tân Đồng nàng tâm địa lương thiện chứ.
Món kho đặc biệt bán chạy, nhưng người không tiếc tiêu tiền vào tiệm cũng đặc biệt nhiều, phần lớn là các anh em của các công tử buổi trưa đã tới ăn, lại dẫn theo bằng hữu qua đây ăn. Có người lại là đông gia cửa hàng bên cạnh, đóng cửa liền ra ăn chút đồ nhắm, có chăng là tiêu tiền ăn cái mới mẻ.
Giờ dậu canh ba, đại đường liền ngồi đầy người.
Không đầy một lát lại tới một nhóm người.
Đèn hoa mới lên, đèn đuốc óng ánh.
Chờ tới giờ tuất, khách liền dần dần ít, còn dư lại một hai bàn khách còn đang uống rượu.
“Sao các ngươi không có hai món đồ nhắm tôm hùm với ốc nước ngọt?” Hứa Minh An là cùng các bằng hữu qua đây, lúc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Tống Tân Đồng mới từ hậu viện ra, liền tới hỏi.
Tống Tân Đồng nói: “Đây không phải là không muốn cướp sinh ý với Hứa công tử sao.”
“Cát Tường tửu lâu của ta ta như vậy còn sợ ngươi cướp sinh ý?” Hứa Minh An hào khí thô nói: “Hẳn không phải là ngươi không có đi, cho nên mới không bán.”
Tống Tân Đồng cười cười không nói lời nào.
“Như vầy thế nào, nếu như ngươi đem loại gia vị màu đỏ thật cay đó bán cho chúng ta, thôn trang ta liền cung cấp tôm hùm với ốc nước ngọt cho ngươi, được chứ?” Hứa Minh An cảm thấy Tống Tân Đồng nhất định sẽ không buông tay cơ hội này, dù sao hiện tại toàn Lĩnh Nam thành đều thích ăn tôm hùm, nếu như bán món này khẳng định kiếm càng nhiều.
Tống Tân Đồng nhàn nhạt cười cười, đương nhiên nàng biết thị trường tôm hùm, nhưng không thể vì cái này liền buông tha cho thị trường ớt: “Hứa công tử ngươi muốn mua gia vị của ta? Đây chính phương thuốc bí truyền của ta.”
“Ta tiêu bạc mua.” Hứa gia có thể đem Cát Tường tửu lầu ra toàn Đại Chu, có rất nhiều bạc.
“Xin lỗi Hứa công tử.” Tống Tân Đồng nhìn Hứa Minh An: “Hiện nay ta cũng không thừa gia vị, nếu như Hứa công tử nguyện ý chờ, có lẽ năm sau có thể bán cho ngươi.”
Nàng bán cho Giang Minh Chiêu, Giang Minh Chiêu lại bán cho Hứa Minh An.
Đều là bán, ai bán cho ai cũng như nhau.
Hứa Minh An cũng không phải người không từ thủ đoạn, cũng biết Giang gia che chở Lục Vân Khai và Tống Tân Đồng, cho nên cũng chưa từng nghĩ hạ thủ với Tống Tân Đồng, cho dù biết nàng có thể mang thêm tài phú cho hắn.
“Thực sự?”
“Ân.” Tống Tân Đồng gật đầu: “Đến lúc đó Hứa công tử ngươi thương lượng tốt với Giang công tử là được, ta bán cho hắn cũng là bán, bán cho ngươi cũng là bán, chỉ cần hắn đồng ý phân cho ngươi một chén canh.”
Hứa Minh An nhíu nhíu mày, thịt vào miệng Giang Minh Chiêu rồi sao có thể nhổ ra.
“Nếu Hứa công tử muốn kiếm tiền tốt nhất là có thể thuyết phục hắn.” Tống Tân Đồng đặc biệt tốt tính nói: “Hứa công tử, ngươi cố lên.”
______
Pen: ngày nghỉ, mình cố cày thêm một chương cho mọi người nà! Thấy mình tốt chưa? (ꈍᴗꈍ)(ꈍᴗꈍ)(ꈍᴗꈍ)(ꈍᴗꈍ)️️️