Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 289: Thuê cửa hàng

Trước Sau

break
Mấy ngày kế tiếp, Lục Vân Khai liền trở nên phi thường bận rộn, đi sớm về trễ, cũng không biết đi làm gì, có điều mỗi ngày khi trở về Tống Tân Đồng đều cẩn thận ngửi ngửi trên người hắn, không có mùi rượu, không có mùi phấn son, ngược lại nhiều mùi mực hơn.

Đoán chừng là đi chỗ nào mở tiểu táo (?)

Sáng sớm hôm nay, Tống Tân Đồng sớm ra chợ đi mua thức ăn, tính mua một chút xương các loại về bồi bổ thân thể một chút cho Lục Vân Khai.

Lĩnh Nam thành có mấy chợ bán thức ăn, đều tập trung ở thành tây hoặc là bên tây nam này, chủ yếu là cung cấp cho dân chúng bình dân, phú hộ cũng mua ở đây, nhưng cũng đều có tiểu thương chuyên giao hàng, người ta căn bản không muốn tới chỗ này mua.

Tống Tân Đồng đi chợ bán thức ăn là chỗ cách nơi này gần nhất, ước chừng phải đi mười lăm phút, không tính xa, nhưng cũng không tính gần.

Lúc các nàng đến, trong chợ đã người đến người đi, tiếng rao, tiếng trả giá không ngừng, vô cùng náo nhiệt.

“Phu nhân ngươi xem con cá này của ta một chút, mới vớt từ trong hồ sáng sớm, rất tươi mới.”

“Phu nhân ngài xem cải thìa của ta, sáng sớm mới ngắt trên ruộng, bên trên còn có sương sớm, rất mới mẻ.

“Bán nấm đây, nấm tươi đây… Mau tới mua nga.”

Những người này đều là dân trồng rau trong thôn ngoài thành, những thức ăn này nhìn cũng còn rất mới mẻ, đây vẫn là lần đầu tiên Tống Tân Đồng tới chợ bán thức ăn ở Lĩnh Nam thành, trước đó đều là Đại Nha mua, nhưng Đại Nha không biết lựa thức ăn, đồ ăn mua về mỗi ngày chỉ có thể là bình thường.

“Cá này bán thế nào?” Tống Tân Đồng cảm thấy đã lâu chưa ăn cá, lúc ở Đào Hoa thôn cách mấy ngày đều sẽ đến đầm nước bắt một con, ăn được khá nhiều lần.

Thanh niên bán cá nói: “Phu nhân, cá 15 văn một cân.”

Mắc như vậy? Gía tiền này không khác lắm so với giá mua thịt mỡ ở huyện Thanh Giang các nàng, cá ở huyện Thanh Giang tối đa chỉ bán được bảy tám văn một cân, ở đây vậy mà đội lên gấp đôi.

Thanh niên bán cá nhìn ra Tống Tân Đồng do dự, đưa tay bắt một con cá trong thùng lên, cá không bị khống chế liều mạng vẫy đuôi, nước trên người vẩy hết lên y phục Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng vội lui về phía sau.

Nam nhân bán cá ném cá lại vào thùng: “Phu nhân ngươi xem, con cá này nhưng đặc biệt mới mẻ, tung tăng nhảy nhót, sáng sớm mới vớt lên.”

“Bên trong có nhà cá sắp chết còn muốn bán mười văn một cân đâu, mua cá tươi của ta càng có lời.”

Tống Tân Đồng trái lại có hơi muốn ăn cá, nàng vẫn không có phản ứng gì, ăn gì cũng ngon.

Nghĩ đến lúc trước Đại Nha mua thịt đều gần 20 văn một cân, với ở đây dù sao cũng là Lĩnh Nam thành, thành phố lớn mà, vật giá khẳng định đắt.

Vì ăn, vẫn là mua đi.

Tống Tân Đồng nhìn nhìn cá trong thùng, đều là trắm cỏ, không có cá trích, cá chép bạc các loại, nhưng thịt cá trắm cỏ không có trơn mịn như vậy, nhưng ai bảo nàng muốn ăn chứ? – “Vậy cho ta một con.”

“Rồi đây, phu nhân muốn con to hay con nhỏ?”

Lớn không có nhỏ, dễ lặt: “Muốn con to.”

“Rồi đây, con này là lớn nhất, có chừng bốn cân.” Nam nhân bán cá lấy sợi cỏ treo ở mang cá, sau đó treo lên cái cân mà cân: “Vừa lúc bốn cân, hơn hai lạng, liền tính cho người bốn cân.”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn miệng con cá lúc đóng lúc mở, gật gật đầu, để Đại Nha đếm sáu mươi văn tiền cho nam nhân bán cá.

Lúc này người bán cá còn không biết giúp giết cá, cho nê Tống Tân Đồng chỉ có thể xách con cá còn vung vẩy tiếp tục dạo chợ bán thức ăn.

Tiếp đó, Tống Tân Đồng lại mua một ít nấm mới mẻ, giá nấm xem như rẻ, cao hơn hai ba văn so với trong huyện thành, lại mua thịt với xương, còn đi tiệm thuốc mua một ít nhân sâm còn ít tuổi với đương quy các loại thuốc bổ.

Chờ mua xong mấy thứ này, hai người mới về nơi ở.

Vừa đến nơi liền thấy một người quen, Giang quản sự, hắn đang đứng ở cửa nói chuyện với cặp song sinh phía sau cánh cửa, nhưng cặp song sinh tuân theo nguyên tắc không nói chuyện với người lạ, kiên quyết không mở cửa.

Giang quản sự thấy Tống Tân Đồng về, lập tức cười đón nàng: “Lục phu nhân, người về rồi.”

“Giang quản sự tìm ta là có việc?” Tống Tân Đồng nói xong lại nói: “Chờ lâu đi, sao không vào nhà chờ ta?”

Giang quản sự ha ha cười khổ nói: “Ta cũng là vừa tới.”

Tống Tân Đồng nhìn nụ cười của hắn, sao cảm giác như là cười khổ, muốn khóc vậy? Lại nhìn cửa viện còn đóng chặt một chút, hô vào trong một tiếng: “Đại Bảo mở cửa.”

Đại Bảo nghe thấy tiếng Tống Tân Đồng, bịch bịch bịch chạy ra, mở đại môn: “Tỷ người về.”

Tiểu Bảo nhìn Tống Tân Đồng: “Tỷ, vừa nãy có một tên lừa đảo nghĩ bảo chúng ta mở cửa, nhưng bọn đệ không mở.”

Mặt Giang quản sự cứng đờ, bất đắc dĩ cười khổ.

Tiểu Bảo nói xong mới phát hiện Giang quản sự còn đứng bên ngoài, cau mày nhìn hắn: “Sao ông còn chưa đi?”

“Ông ấy không phải lừa đảo, là quản sự thu miến nhà chúng ta.” Tống Tân Đồng đẩy cửa viện ra: “Mau xin lỗi bá bá.”

Vẻ mặt Tiểu Bảo kinh sợ nhìn Giang quản sự, sau đó rất xấu hổ gãi gãi đầu: “Xin lỗi bá bá, ta không biết người là người tốt.”

“Không dám nhận không dám nhận.” Giang quản sự vội sai khai, không dám chịu cặp song sinh khom người nói khiểm: “Có tâm đề phòng như hai vị thiếu gia rất tốt.”

“Giang quản sự mau mời vào trong.” Tống Tân Đồng mời Giang quản sự vào ngồi trong sảnh đãi khách, thuận tay rót chén trà cho hắn: “Lần này Giang quản sự tới là có chuyện gì?”

Giang quản sự lấy ra mấy tờ giấy trên người, cung kính đưa cho Tống Tân Đồng: “Mấy ngày trước đông gia bàn giao cho ta tìm mấy cửa hàng, sau ta tuyển chọn ra sáu gian cửa hàng thích hợp, còn thỉnh Lục phu nhân xem qua.”

Tống Tân Đồng nhận lấy giấy nhìn kỹ một chút, phát hiện cửa hàng Giang quản sự lấy ra đều là cho thuê, không có bán trao tay, hơn nữa vị trí cũng đều không tệ lắm.

Có ba chỗ là ở trên phố chính, cách Trạng Nguyên lâu không xa, cả con đường kia đều là tửu lầu khách điếm, còn có hai nhà thì lệch hướng phố chính, nhưng cũng cách phố chính không xa, chỉ là phải đi vào một lối rẽ, chỉ cần đi bộ một hai phút, nhưng lưu lượng khách xác thực xa xa không bằng ba chỗ phố chính, cơ mà tiền thuê lại ít đi không ít.

Còn có một chỗ là ở bên hồ, bên kia cũng là một chỗ dòng người tập trung, tới buổi tối người còn nhiều hơn phố chính một chút, giá ngang hàng với phố chính.

Giang quản sự nói: “Lục phu nhân, mấy nhà này là tốt nhất trong mấy cửa hàng cho thuê, còn lại hoặc là quá hẻo lánh hoặc là quá hẹp, mấy chỗ này thì không có vấn đề đó, chỉ là giá hơi đắt chút.”

Tống Tân Đồng gật đầu, tự nhiên biết đạo lý này: “Ta thấy vị trí mấy cửa hàng này đều rất tốt, sao lại đột nhiên cho thuê? Không phải là đông gia các ngươi tận lực giữ lại cho chúng ta chứ?”

Giang quản sự cười nói: “Đông gia vốn có ý này, nhưng thật không phải.”

“Mấy cửa hàng này có hai nhà là đông gia có vấn đề nợ nần cho nên nóng lòng qua tay cửa hàng, còn có mấy nhà thì lại là tuổi đã lớn, nghĩ muốn về nhà dưỡng lão.” Giang quản sự dừng một chút: “Bọn họ cũng chỉ là tính cho thuê, còn chưa có xác định, cũng không có đăng ký ở nha môn, cho nên lúc này mới bị chúng ta đoạt trước.”

Ra là có tin nội bộ, Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Nhưng chúng ta nhìn trúng, người ta nếu không cho thuê thì sao?”

“Lục phu nhân yên tâm, bọn sẽ nguyện ý cho ngài thuê.”
break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc