Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 112

Trước Sau

break
Đầu tháng tám mùng mười, thời tiết vừa lúc.

Tống Tân Đồng mặc cho cặp song sinh một thân đồ mới, mag theo hai cậu đi học đường từ sớm.

Ở đầu đường gặp phải Tạ thẩm dẫn ba huynh đệ Cẩu Đản Nhi, Tống Tân Đồng gọi một tiếng, “Thẩm sớm vậy.”

“Không sớm, đã giờ thìn canh ba.” Tạ thẩm cũng mặc một thân đồ mới, cả người dung quang tỏa sáng, “Ta nghe người đã đọc sách hơn nửa năm nói, Lục phu tử đầu giờ tỵ liền sẽ bắt đầu đi học, hiện tại chúng ta sợ rằng còn có chút chậm.”

“Thẩm không cần quá sốt ruột, ta nghe nói mấy thôn khác còn có người đưa đứa nhỏ qua đây, đến lúc đó nộp học phí sợ rằng còn phải chờ một hồi, bây giờ chúng ta qua đó vừa vặn.” Tống Tân Đồng kéo cặp song sinh đi về phía bên dòng suối.

“Đại Bảo và Tiểu Bảo hôm nay ăn mặc thật có tinh thần.” Tạ thẩm nhìn Cẩu Đản Nhi tiến đến lặng lẽ thì thầm nói chuyện cùng nhau với cặp song sinh, không nhịn được thở dài.

Mặc đồ mới vải bông mịn màu trắng có thể không tinh thần sao? Tống Tân Đồng thầm nghĩ.

Tạ thẩm: “Tân Đồng, giỏ sách của Đại Bảo sao độc đáo vậy? Nhìn qua thật là đẹp mắt, cái này làm sao vậy?”

Đại Bảo bọn họ đeo không phải cái loại túi vải bố chỉ một ngăn như Cẩu Đản Nhi mà là loại ba lô đeo hai bên vai kiểu hiện đại, đây là Tống Tân Đồng suy nghĩ gần nửa tháng mới làm được đâu, dùng vải dầu dày màu xanh mà chế tạo thành, có thêm tấm ván gỗ hơi mảnh lót trong đạt được hiệu quả lập thể, bên trong còn mấy ngăn phân chia ra, có thể phân biệt cất sách vở cùng bút mực, còn có thể một chút vật nhỏ, không cần lo lắng bỏ hỗn loạn cùng một chỗ rồi không cẩn thận lây dính mực.

Tống Tân Đồng nói đơn giản cách làm, “Rất đơn giản, thẩm có thể về tự thử làm một lần.”

“Chờ rảnh rỗi rồi giúp bọn hắn làm.” Tạ thẩm cười đến rất sáng lạn.

“Sinh ý hai ngày nay của thẩm thế nào?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Rất không tồi, Hà gia đại tẩu bọn họ cũng qua bên công trường bên kia bán, đến lúc đó hai nhà chúng ta cùng đi.” Tạ thẩm dừng một chút lại nói: “Những quản sự ấy đầu lưỡi đã quen bị chúng ta nuôi quen rồi, nếu chúng ta không giống với quá khứ thì đến lúc đó sợ là ăn không ngon ngủ không yên rồi.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy mọi người cũng phải cẩn thận một chút, ta nhớ chỗ bọn họ đi đó rất hẻo lánh, đường xá cũng không tốt.”

“Biết được mà, cho nên người mấy nhà đã ước định trước rồi, trên đường cũng không cần lo lắng.”

“Vậy thì tốt.”

Rất nhanh đã tới trong học đường thấp thoáng nơi núi rừng, hôm nay đã tới không ít người, trẻ con vừa độ tuổi đọc sách ít nhất có gần năm mươi đứa.

Có không ít đứa trẻ đã trải qua khảo hạch cùng giao xong học phí, đang ở trong sân chơi, còn dư lại mấy đứa đang ở trong một gian phòng học bên ngoài chờ khảo hạch.

Tống Tân Đồng đứng bên ngoài cửa sổ, cách song cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thấy Lục Vân Khai hình như đang cùng tiểu tử trước mặt nói nói gì đó, mặt tiểu tử kia đều trướng đến đỏ bừng, nhưng đáy mắt đầy tình cảm ái mộ.

Tống Tân Đồng quay đầu nhìn cặp song sinh, hai cậu cũng đang nghiêm chỉnh mà đứng, đứng rất thẳng tắp, tình cảm ái mộ trong đáy mắt cực kỳ rõ ràng.

“Có sợ không?”

“Không sợ.” Cặp song sinh lắc đầu.

Tống Tân Đồng nhìn hai cậu nắm chặt hai tay, lại hỏi: “Thật sự?”

Đại Bảo há miệng, “Có chút.”

“Ở đây đang nhảy bang bang.” Tiểu Bảo sờ ngực.

“Đừng sợ, các đệ lúc trước gặp qua Lục phu tử, Lục phu tử không hung dữ, đúng hay không?” Tống Tân Đồng nhỏ giọng nói.

Cặp song sinh gật gật đầu.

“Đến, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra.” Tống Tân Đồng giúp đỡ hai cậu bình phục tâm tình khẩn trương, “Có khá hơn một chút không?”

“Khá hơn nhiều.” Đại Bảo gật đầu, “Không nhanh như vậy.

“Ân.” Tống Tân Đồng nhìn tiểu hài trong phòng đi ra trong tay còn cầm một tờ giấy, mặc dù còn đỏ mặt, nhưng ý mừng trên mặt lại rất rõ ràng, chạy vội đến chỗ người lớn nhà mình.

“Được rồi, mấy đứa nên đi vào rồi.” Tống Tân Đồng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nói với hai cậu.

Lục Vân Khai vừa lúc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, vừa lúc chống lại tầm mắt Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng mỉm cười phất phất tay với Lục Vân Khai,

“Lục phu tử, quấy rầy.”

Nói xong lại nói với cặp song sinh: “Mau, chào hỏi Lục phu tử đi.”

Cặp song sing đồng thời khom người kính cẩn lớn tiếng chào: “Chào phu tử.”

Lục Vân Khai trên mặt không tự nhiên dời tầm mắt khỏi Tống Tân Đồng cười đến mặt mày cong cong, sau đó hơi gật đầu một cái, ôn giọng nói: “Vào đi.”

Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh đi vào, sau đó so một thủ thế cố lên rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi ra bên ngoài chờ.

Chờ cửa đã đóng kỹ lại, Lục Vân Khai nhìn hai tiểu tử cực kỳ tương tự nhưng khí chất lại không giống nhau, ôn giọng hỏi: “Tên là gì?”

Đại Bảo nói: “Hồi phu tử, ta gọi Tống Tân Du, tuổi mụ sáu tuổi.”

Tiểu Bảo cũng bắt kịp: “Ta gọi Tống Tân Cận, cũng sáu tuổi.”

Lục Vân Khai chấp bút ghi chép tư liệu của hai cậu, sau đó lại hỏi, “Trước đó các ngươi học Tam tự kinh có thuộc không?”

“Có.” Cặp song sinh đồng thanh đáp, đọc từ đầu tới cuối: “Nhân chi sơ, tính bản thiện,…., tập tương xa,….”

Lục Vân Khai cũng không cắt ngang bọn họ đọc thuộc lòng, ngước mắt hướng nhìn ra ngoài song cửa sổ, vừa lúc chống lại tầm mắt quan sát của Tống Tân Đồng.

Tống Tân Đồng vốn là muốn nhìn một chút bên trong là tình huống gì, lại không nghĩ rằng vừa đi tới liền bắt gặp tầm mắt của Lục Vân Khai, có chút xấu hổ nhắm mắt, sau đó né qua một bên.

Mình giống như người lớn ở hiện đại đưa đứa nhỏ đi nhà trẻ, sợ đứa nhỏ ở trong trường khóc, cho nên luôn vụng trộm núp phía sau cửa, ngóng vào bên trong.

Tạ thẩm thấy Tống Tân Đồng vội vã rời khỏi song cửa sổ, vội hỏi: “Thế nào?”

“Còn không biết, Lục phu tử đang hỏi Đại Bảo bọn họ đâu.” Tống Tân Đồng trả lời, “Nhìn qua hình như đọc thuộc lòng, chẳng qua cách rất xa nên nghe không rõ.”

“Vậy hẳn là không có chuyện gì, Đại Bảo bọn họ trí nhớ rất tốt, học thuộc lòng cũng rất lợi hại.” Tạ thẩm nói xong lại liếc mắt nhìn bốn phía một cái, “Người đưa đứa nhỏ tới đọc sách cũng thật nhiều, thôn chúng ta liền có mười mấy người, còn lại đều là mấy thôn sát vách khác.”

“Qua hai năm nữa hẳn là sẽ nhiều hơn” Tống Tân Đồng cảm thấy đại đa số người trong thôn cũng đều có bản lĩnh, hơn nữa học đường này của Lục Vân Khai thu học phí chỉ bằng một nửa học đường khác, mọi người nhịn ăn nhịn mặc cũng có thể cung ra được.

“Đại thể đều là người đã giúp việc cho Tân Đồng ngươi, sợ rằng sau một trận này, người nguyện ý đến chỗ ngươi làm việc lại càng nhiều.” Tạ thẩm nhỏ giọng nói: “Tân Đồng ngươi không ở trong thôn nên không biết, hiện tại người trong thôn thấy ngươi xây căn phòng lớn, thật là nhiều người muốn tới cửa làm mai đâu, nói không chính xác qua mấy ngày liền có bà mối tới cửa.”

Tống Tân Đồng nổi một trận ác hàn, lúc trước còn ghét bỏ thanh danh nàng xấu, nói dù cưới kẻ quái dị cũng không cưới người vừa khắc thân lại bất hiếu, còn tâm tư hung ác như nàng, thế nào mới qua một hai tháng thì liền cái gì cũng không cố kỵ?

Sắc mặt những người này, thật đúng là buồn nôn.

Tạ thẩm nhìn ra Tống Tân Đồng không thích nên cũng không tốt nói cái gì nữa, chỉ là khuyên nhủ, “Nếu có người phẩm tính tốt thì vẫn có thể xem xem.”

“Sau này hãy nói đi thẩm.” Tống Tân Đồng nhìn cặp song sin g cầm hai tờ giấy đi ra, vội mượn cớ đi tới: “Thế nào rồi?”

Vẻ mặt Đại Bảo đỏ bừng lại cao hứng đến không được, cầm giấy trong tay đưa cho nàng, “Tỷ, phu tử để chúng ta cầm tờ giấy này đi đến chỗ nội môn tìm mẫu thân hắn nộp học phí.”

“Đến, ta mang các đệ đi.” Tống Tân Đồng mang theo hai cậu đến chỗ Lục mẫu, chỉ thấy Lục mẫu đoan đoan chính chính ngồi phía sau một tủ sách, bên cạnh đặt mấy tập giấy, hẳn đều là tư liệu học sinh mới nhập học.

Tống Tân Đồng đem tờ giấy của hai người Đại Bảo cùng bốn lượng bạc cùng đưa cho Lục mẫu, “Phu nhân, đây là học phí của đệ đệ ta.”

Lục mẫu yêu thương nhìn cặp song sinh, lại hướng phía Tống Tân Đồng hơi cười cười, sau đó nhận lấy ngân lượng cất trong cái tráp để một bên, sau đó bắt đầu ghi chép vào trong sổ sách.
break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc