Mấy người Lý Đại Thạch về thì trong thôn lại có mấy nhà khác lục tục kéo đến tặng lễ. Khi hai người đang kiểm kê quà tặng, mẹ Lan Hoa dắt theo Lan Hoa đến.
Vừa vào nhà đã nhìn thấy đồ đạc bày đầy trên bàn, mẹ Lan Hoa âm thầm kinh ngạc. Nàng vốn tưởng chỉ có mấy nhà kia đến thôi, không ngờ lại có nhiều người như vậy, lập tức cảm thấy nam nhân nhà mình nói đúng, nên nụ cười trên mặt lại càng thêm tươi rói.
“Ai da… Nhị muội tử, hai người đang bận rộn làm gì đó?”
Loan Loan thấy là nàng, mỉm cười mời nàng vào nhà ngồi như thường. Mẹ Lan Hoa thừa dịp liếc liếc mắt nhìn trên bàn, nào là một rổ trứng gà lớn, còn có bánh mì, dưa muối, mì sợi, toàn những thứ thường ăn trong gia đình nhà nông.
Cười nhấc mảnh vải bố che mặt rổ trên tay lên, lấy ra bó rau mới hái: “Sáng nay ta mới ra ruộng hái những thứ này đó, còn tươi lắm” Lại lấy ra ba quả trứng gà: “Còn đây là trứng con gà mái trong nhà đẻ ta mới nhặt hôm qua đấy”.
“Đều là hàng xóm láng giềng tẩu khách khí như vậy làm gì chứ.” Trong những nhà đến tặng lễ, nhà Lan Hoa hoàn toàn không nằm trong danh sách Loan Loan nghĩ đến. Dù sao người ta đã đến tặng lễ, nàng vẫn phải dùng lễ đối đãi, nàng lấy mấy quả táo trong nhà ra đặt vào tay Lan Hoa: “Thẩm mới mua hôm trước đấy, ăn nhiều táo này bổ máu lắm, ŧıểυ cô nương sẽ càng ngày càng xinh đẹp nha”.
Đôi mắt Lan Hoa sáng rỡ nhìn Loan Loan rồi lại rụt rè nhìn về phía mẹ cô bé. Mẹ Lan Hoa vội đẩy cô bé: “Loan Loan thẩm cho con, còn không nhanh cám ơn thẩm đi.”
Lan Hoa bèn e dè nhìn Loan Loan lí nhí nói: “Cháu cảm ơn ạ.”
Loan Loan cười sờ sờ đầu cô bé: “Lan Hoa thực ngoan.”
Lan Hoa nghe xong thì bẽn lẽn cười. Mà trên mặt mẹ Lan Hoa đã sớm tràn đầy nụ cười, nhìn một đống lớn đồ đạc trong phòng nhiệt tình hỏi nàng: “Có muốn ta giúp gì không?”
Loan Loan cười nói: “Không cần đâu, mấy món này lát nữa Bách Thủ cất vào ngay thôi. Có điều, ngày mai nhà tẩu phải đến dùng cơm đó nha.”
Lúc nãy nàng đã thương lượng với Bách Thủ cả rồi, mọi người đều đã đến tặng lễ, dù thế nào cũng phải mời họ ăn một bữa cơm. Coi như là chúc mừng tân gia vậy!
Chỉ đưa ba trứng gà mà người một nhà có thể được ăn một bữa nên mẹ Lan Hoa rất vui vẻ. Khách khí với Loan Loan vài câu, rồi nói trong nhà không có ai liền kéo Lan Hoa ra về, nhưng mới vừa đi tới cửa sân thì thiếu chút nữa đã đụng phải người đang đi tới.
Mẹ Loan Loan lấy tay che rổ. Bà vừa đi đến cửa đã đụng phải một nữ nhân lao tới như thế, trong lòng bà rất tức giận, nhưng thấy đã đến nhà khuê nữ rồi, nên bà chịu đựng không phát giận. Bà mở miếng bải bố che trên rổ ra xem, thấy mười quả trứng gà bên trong vẫn nguyên vẹn mới nhẹ nhàng thở ra. Lại thấy mẹ Lan Hoa rướn cổ lên nhìn vào cái rổ trong tay bà, lập tức phủ miếng vải lên lại, cười nói: “Vị muội tử này, chủ nhà này có ở đây không?”
Ngay khi bà hỏi vậy đã thấy Loan Loan từ nhà chính đi ra, không chờ mẹ Lan Hoa trả lời, mẹ Loan Loan đã nhấc chân đi vào: “Nhị muội, thì ra con ở nhà!”
Loan Loan thật sự bất ngờ, sau khi ngây người thì đã lập tức khôi phục vẻ tự nhiên, bước lên vài bước nghênh đón mẹ nàng vào nhà chính. Lúc mẹ Lan Hoa đi ra cửa sân nghe thấy Loan Loan nói câu: “Mẹ, sao mẹ đến đây?”
Mẹ Lan Hoa giật mình! Thì ra đây là lão nương của Loan Loan. Ha, trước kia nghèo khổ không thấy một người nào ở nhà mẹ đẻ tới một lần. Hiện tại vừa chuyển đến nhà mới đã thấy bà ta tới. Trong lòng thầm cười ha ha, xem ra cái lão nương này cũng lạnh bạc không ít đâu. Nghĩ đến mình vừa đưa tặng ba cái trứng gà, nàng cảm thấy mình đã là người có tình nghĩa lắm rồi.
Loan Loan và Bách Thủ thật không ngờ rằng mẹ nàng sẽ đến. Loan Loan mời mẹ nàng vào nhà ngồi. Bách Thủ lập tức xuống bếp đun nước, không đầy một lát đã mang hai cái trứng luộc đi vào.
“Mẹ. Trứng gà này mới đẻ hôm qua đấy ạ, còn tươi lắm, mẹ nếm thử xem.”
Mẹ Loan Loan nhìn hai cái trứng gà luộc trong bát, rồi lại đưa mắt nhìn Bách Thủ. Loan Loan đứng bên cạnh không nói chuyện, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không. Nhưng nàng đã thầm quyết định trong lòng rồi, nếu mẹ nàng vẫn tiếp tục cho Bách Thủ nhìn sắc mặt thì đừng nói đến chuyện ngày mai mời đến ăn cơm. Nhưng thật ngoài ý muốn, mẹ Loan Loan cầm lấy hai cái trứng gà ngửi ngửi trước, sau đó xoa xoa trong tay rồi cất vào lòng, cười nói với Bách Thủ: “Rất thơm. Con vất vả rồi.”
Bách Thủ hơi sững sờ, vội nói: “Không vất vả ạ.”
Loan Loan kinh ngạc hai mắt liếc nhìn lão nương của nàng, nhưng không phát hiện có điều gì khác thường.
Nói hai câu, mẹ nàng liền bắt đầu đi đi lại lại trong nhà ngoài sân, đến sau nhà nhìn thấy mảnh vườn rau lớn như vậy nói: “Sao chừa chỗ cho vườn rau rộng như vậy? Chỗ này còn có thể xây một gian phòng nữa đấy.”
Đi đến đằng sau xem xét chuồng heo và chuồng gà, lại nói: “Bỏ cái vườn rau này đi, chuyển chuồng heo và chuồng gà ra ngoài, ở gian phòng đối diện các con mở ra một cánh cửa, không phải đã thành một gian phòng ngủ rồi sao?”
Chủ ý này không tệ. Lúc đầu Loan Loan xếp đặt thiết kế không phải thế này, vốn nàng muốn vòng hết toàn bộ khu vực phía sau vào làm thành phòng ở, toàn bộ phòng ở làm theo kiểu dáng căn hộ ở hiên đại, phòng khách ở bên trong, chuồng heo và chuồng gà đều chuyển đến bên cạnh nhà. Nhưng về sau nghĩ lại, trong nhà chỉ có nàng và Bách Thủ, cho dù có thêm con cũng không dùng hết bao nhiêu đó phòng, xây nhiều như vậy chẳng lẽ lại cho người ta cơ hội đến nhà nàng ở à?
Cho nên về sau mới sửa lại như bây giờ, nghe thấy lời mẹ Loan Loan, Loan Loan đáp: “Chuồng heo và chuồng gà ở sau nhà mới không bốc mùi. Con và Bách Thủ thích thế này thôi.”
Sau khi tiếp xúc mấy lần, dường như mẹ nàng đã biết một chút tính tình Loan Loan bây giờ, Loan Loan muốn làm gì đừng ai mong ngăn được nàng, còn nếu không muốn làm thì cũng không có cách nào ép được nàng, hơn nữa bây giờ nàng còn nói một là một, bởi vậy mà bà rất thức thời không nói gì nữa.
Đợi tới khi thấy một hàng cọc gỗ ngăn cách trong phòng tắm liền hiếu kỳ hỏi: “Mấy cái cọc gỗ này dùng làm gì vậy?”
“… Đây là phòng tắm, những cọc gỗ này để tránh bị trơn trượt mà ngã.”
Loan Loan căn cứ theo nhà tắm ở hiện đại mà thiết kế ra căn phòng này, vì không có cửa thủy tinh ngăn cách nên nàng bảo Bách Thủ đóng một hàng cọc gỗ, sau đó bọc thêm màn trúc bên ngoài, như vậy cho dù có người đi vào cũng không nhìn thấy bên trong. Tuy đây đang là nhà nàng, sẽ không có ai khác đi vào, nhưng dù sao cũng nhìn đẹp hơn khi trong không gian căn phòng chỉ có một cái bồn tắm, không phải sao? Ở góc phòng nàng đào một cái lỗ, tắm rửa xong có thể trực tiếp đổ nước vào đó, nước sẽ theo cái lỗ ở góc tưởng chảy ra ngoài. Có điều mặt đất phòng tắm vẫn là nền bùn, nên lúc đó còn phải trải một lớp đá nhỏ ở chỗ tắm nữa.
Nói đến đây Loan Loan phát hiện ra nàng chưa mua thùng tắm và chưa chuẩn bị cả màn trúc, nhất thời nàng phát hiện nhà mới của mình còn chưa chuẩn bị rất nhiều thứ.
Mẹ Loan Loan vừa xem vừa nói, chốc bảo phòng này có thể đặt thứ này, chốc lại bảo phòng kia có thể thêm cái gì đó hoặc là có gì có thể không cần dùng.
Dù thế nào Loan Loan cũng chỉ đứng bên cạnh để cho bà dông dài, nàng không đáp lời. Bách Thủ cũng đi theo cạnh nàng. Loan Loan nháy mắt ra hiệu cho hắn, hắn liền quay người ra ngoài đi dạo. Sau đó Loan Loan cũng tự mình vào nhà thu xếp đồ đạc.
Sau khi xem xong, mẹ Loan Loan ra nhà chính ngồi xuống, cười nói với nàng: “Không ngờ cha mẹ Bách Thủ để lại cho nó sân lớn thế này.”
Loan Loan nói: “Đây là món đồ duy nhất cha mẹ Bách Thủ để lại cho chàng, không ai có thể lấy đi được.”
Mẹ nàng gật gật đầu: “Sớm biết như vậy, trước kia các con đã sớm nên lấy căn nhà này về rồi.”
Loan Loan nhìn vào mắt bà, sớm? sớm bao nhiêu? trước khi nàng thành thân sao? Cho dễ lấy ra làm bảng giá cưới hỏi à?
Nếu như không phải nàng tới đây thay thế cho thân thể này thì đừng nói là chuyển vào trong thôn, mà Bách Thủ và thân thể này nhất định vẫn sẽ ở trong tình trạng như trước kia, vừa phân giường mà ngủ, vừa phân bàn mà ăn.
Loan Loan lấy trứng gà ra bỏ vào một cái rổ lớn, tuy mọi người tặng đến không nhiều lắm nhưng mỗi nhà đều tặng mấy trứng, tổng lại cũng được hơn nửa rổ. Những thứ có thể để đó, nàng đều mang vào bếp để, như rau cải tươi mẹ Lan Hoa đưa đến này có thể làm thức ăn trưa hoặc tối.
Nàng cất xong đồ đi ra không thấy bóng dáng mẹ nàng trong phòng, ra ngoài sân đã thấy mẹ nàng đang nói chuyện với Dương Nghĩa Trí. Loan Loan chào thôn trưởng một tiếng, Dương Nghĩa Trí rít vào một miệng thuốc lá rời, phà ra một ngụm khói, mắt nhìn nàng hỏi: “Thu xếp nhà cửa xong rồi chứ?”
“Còn vài thứ chưa dọn xong, nhưng không gấp, từ từ cũng được ạ.” Loan Loan cười nói. Nàng thấy gần tới trưa rồi, trong nhà có nhiều trứng như vậy, có lẽ trưa nay nên chiên hai quả ăn cho đỡ thèm, thuận tiện nói: “Thôn trưởng, trưa nay đến nhà chúng cháu dùng cơm đi ạ!”
Dương Nghĩa Trí khoát khoát tay: “Thôi, thôi… về nhà ăn. Trong nhà còn nhiều việc lắm.” Sau đó nhấc chân đi.
Loan Loan lại nhìn về phía mẹ nàng: “Mẹ, mấy ngày nay trong nhà có bận việc gì không? Nếu không trưa nay ở đây dùng cơm đi?”
Vừa hỏi như vậy, mẹ nàng mới nhớ tới mình nán lại ở đây lâu quá rồi, vội nói: “Không được, không được. Trong nhà không vắng ta được đâu. Ta phải mau trở về thôi.”
Mắt Loan Loan khẽ cong lên: “Mẹ, mẹ đi từ từ thôi a…!” Sau đó nàng nói với bà trưa mai đến dùng cơm.
Dương Nghĩa Trí đi xa một khoảng còn nghe được tiếng Loan Loan nói, trong lòng âm thầm tán thưởng khuê nữ này thật tốt, đã tới tình trạng này còn hiếu thuận đến vậy. Nhớ đến hai vợ chồng này từng giúp không ít người trong thôn, lập tức cảm thấy hai người này mạnh mẽ hơn rất nhiều người trong thôn!
Loan Loan đứng ở cửa ra vào nhìn mẹ nàng ra khỏi cửa thôn rồi mới xoay người vào sân, thuận tay cài cửa lại.
Thời này là như vậy đấy, mãi mãi lấy hiếu làm đầu, cho dù không vui thì vẫn phải hiếu thuận.
Nhẹ thở ra một hơi, bữa trưa nàng và Bách Thủ ăn cơm thật thoải mái, nàng thực sự rất sợ lão nương nàng sẽ ở lại dùng cơm chung.
Lúc Bách Thủ trở về thức ăn đã được nấu xong, thấy chỉ có mình Loan Loan nên thuận miệng nói: “Mẹ đâu rồi?”
Loan Loan vừa dọn cơm vừa đáp: “Trong nhà nhiều việc nên bà về trước rồi.”
“Sao nàng không giữ mẹ lại ăn cơm?”
Loan Loan ngẩng đầu kinh ngạc nhìn vào mắt hắn. Trước kia lão nương nàng đối xử với hắn như vậy mà hắn vẫn làm được thế này! Nhưng lúc có mẹ nàng ở đây, hắn làm việc hay nói chuyện cũng không được thoải mái như bình thường thế này.
Nghĩ nghĩ, lúc ăn cơm Loan Loan liền hỏi hắn: “Bách Thủ, trước kia cha mẹ đối xử với chàng như vậy, chàng không trách họ sao?”
Bách Thủ hơi ngẩn ra, không biết tại sao đột nhiên Loan Loan lại hỏi chuyện này, thấy Loan Loan hỏi rất chân thành, hắn suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tình huống bản thân ta vốn thế nào ta vẫn hiểu, cho nên ta không trách ai cả. Có điều, lần trước về bên đó với nàng ta có chút tức giận.”
Loan Loan biết Bách Thủ đang nói đến lần nàng và hắn cùng mua thịt trước kia.
“… Ta cũng chẳng trách ai cả, chỉ hy vọng có thể yên bình chung sống với nàng cả đời như thế là được, ta chẳng cầu gì khác. Nhưng mà vợ à, vợ yên tâm đi, ta sẽ không cho ai ức hiếp nàng đâu!” Bách Thủ nhìn nàng chân thành nói.
Loan Loan nhắc lại trong đầu lời Bách Thủ nói một lần, kết hợp với thái độ từ trước đến giờ hắn đối với nhà mẹ đẻ nàng, chợt nhận ra hắn đối tốt với lão nương nàng không phải vì sợ ai hay muốn nịnh nọt ai, mà vì đó là cha mẹ Loan Loan. Bách Thủ là một người cổ đại thực sự, cho nên tư tưởng lấy hiếu làm đầu dã ăn sâu vào xương tủy, nhưng từ nhỏ hắn đã trải qua mọi sự ghẻ lạnh của mọi người, kể cả chính người thân của mình, cho nên đôi khi hắn sẽ không hoàn toàn như vậy. Ví như khi đối xử với Dương Nghĩa Thiên, miễn phí tiền thuê mà một nhà Dương Nghĩa Thiên đã ở trong mười năm, lại cho thêm bạc một lần nữa để đoạn tuyệt quan hệ hai nhà!
Nhưng bây giờ đã có cuộc sống hạnh phúc với Loan Loan rồi nên hắn muốn mãi mãi thế này, vĩnh viễn cũng như thế này. Bất kể nói thế nào thì đó vẫn là cha mẹ Loan Loan, vì vậy hắn chỉ có thể hiếu thuận với họ. Nhưng hắn lại không biết rằng Loan Loan bây giờ đã không còn là Loan Loan trước kia nữa rồi.
Vì linh hồn của Loan Loan hiện tại không hề có một chút quan hệ nào với Vương gia, nàng hi vọng Bách Thủ sẽ làm mọi chuyện tốt cho nàng, nhưng không hi vọng hắn lúc nào cũng tự oan ức chính mình một cách vô lý.
Nghĩ đến đây, Loan Loan quyết định nói rõ ý nghĩ của mình cho hắn biết: “Bách Thủ, ta biết chàng rất tốt với cha mẹ. Ta cũng không gạt chàng làm gì, thật ra lúc trước gả tới đây ta có chút không muốn, ta cũng oán trách họ. Nhưng từ đầu đến cuối chàng vẫn luôn rất chiếu cố ta, trên đời này không có ai tốt hơn chàng. Ta thấy may mắn vì chính mình đã mất đi một phần kí ức, bởi vì rốt cuộc ta cũng có thể nhìn chàng ở góc độ khác, rốt cuộc biết được điểm tốt của chàng, biết rằng chàng quan trọng với ta.”
Sau đó xòe xòe đôi bàn tay không vết chai sạn của mình: “Chàng xem, từ lúc ở cùng chàng, ta chẳng cần làm việc gì cả. Bách Thủ, trong suy nghĩ của ta, chàng là nam nhân tốt nhất. Người phải biết sống vì chính mình, cho nên, sau này chàng đừng quá ủy khuất bản thân, cái gì nên nhịn mới phải nhịn. Ta chỉ cần biết rằng chàng vĩnh viễn tốt với ta là được rồi…”
Bách Thủ nghe xong ánh mắt chợt lóe lên tia cảm động.
“… Tình cảnh cha mẹ thế nào chúng ta đều biết rõ, chúng ta chỉ cần làm những việc con cái nên làm là được, còn những chuyện khác cứ thuận theo tự nhiên, không cần phải hết sức làm gì cả!” Cho dù có ngày Bách Thủ ngỗ nghịch với mẹ nàng, nàng vẫn tin đó không phải vấn đề xuất phát từ Bách Thủ.
Bách Thủ không ngốc, vừa nghe đã hiểu được ý Loan Loan muốn nói, vì vậy trong lòng rất cảm động, hắn buông bát đến ngồi cạnh Loan Loan và kéo tay nàng: “Vợ à, cám ơn nàng, có thể lấy được nàng chính là nay mắn đời này của ta!”
Loan Loan khẽ cười: “Chỉ cần về sau chàng vẫn luôn đối tốt với ta như thế là được rồi!”
“Ta biết rồi, nàng yên tâm đi, đời này ta chỉ đối tốt với mình vợ thôi!” Bách Thủ nhìn vào mắt nàng trịnh trọng gật đầu.
Hắn rất quý trọng cuộc sống với Loan Loan bây giờ, luôn hi vọng cả đời hai người đều thế này mãi, nhưng nhà mẹ đẻ đó là thứ mãi mãi không thể trốn tránh. Hắn vẫn luôn cẩn thận lấy lòng nhạc mẫu, hy vọng có thể được bà tán thành. Hắn cũng sợ sẽ có ngày Loan Loan trách hắn vì không đối xử tốt với cha mẹ nàng, cho nên hắn vẫn luôn dè chừng cẩn trọng!
Hiện tại, Loan Loan nhìn ra hắn đang cẩn thận, còn nói rõ hắn chỉ cần đối xử tốt với nàng, còn có một số việc không cần phải vĩnh viễn chịu đựng!
Dù sao cứ luôn chịu đựng cũng không đổi được sự tôn trọng của người khác!
Tất cả chuyện này đã chứng minh Loan Loan quan tâm hắn! Sao hắn có thể không kích động, không vui được đây?
Biết hắn đã hiểu, mắt Loan Loan khẽ cong, bưng bát cơm của hắn tới, gắp đồ ăn vào, cười nói: “Vậy chàng nhanh ăn cơm đi, chiều nay chúng ta còn phải ra chợ mua đồ nữa!”
Bách Thủ lập tức gật đầu, cũng gắp đồ ăn vào bát nàng, khúc mắc đã được cởi bỏ, ăn cơm nhẹ nhõm hơn nhiều!
Cơm nước xong xuôi, hai người thu dọn rồi chuẩn bị đi chợ. Ngày mai mời khách nên cần phải mua rất nhiều thứ, phải mua chút thịt, rau cải, hơn nữa bát đũa trong nhà cũng không đủ. Bách Thủ đi mượn xe trâu của Lý Trụ Đầu bởi vì bọn họ chuẩn bị xem xem có thể mua nhiều thêm chút ít nữa về hay không.
Đang lúc muốn ra cửa, Lai Sinh cầm một nhánh cây vung vung vẩy vẩy đi đến!