Loan Loan bị gương mặt thống khổ của Bách Thủ làm cho mờ mịt, chỉ thấy Bách Thủ lấy ra từ trong lồng ngực một vật được bọc bởi lá sen đưa tới trước mặt nàng nói: “Đói bụng lắm sao, trước ăn cái này lấp bụng đã.”
Loan Loan mở lá sen ra, hương thịt từ trong đó tỏa ra, wow… đúng là bánh bao.
Thật lâu rồi nàng chưa có ăn bánh bao, nhất thời nước miếng ứa ra, cái bánh vẫn còn nóng, nàng liền hé miệng cắn một miếng.
Ưhm … tuy không ngon bằng hiện đại nhưng hiện tại với nàng mà nói như vậy đã là rất tốt rồi.
Từ khi tới đây mỗi ngày cũng chỉ có rau để ăn, tuy có gà rừng nhưng mùi vị do Bách Thủ làm ra thật không dám khen tặng, càng ăn càng không thấy vị gì.
Nhìn Loan Loan ăn đến là vui vẻ, Bách Thủ cũng thấy dễ chịu một chút, hắn quay lưng mang gạo vào bếp.
Loan Loan phát hiện Bách Thủ chỉ mua một cái bánh bao về, vậy hiện tại chắc hắn cũng đói bụng rồi, nàng cầm bánh bao, lập tức đi vào phòng bếp, thấy Bách Thủ đang vo gạo nấu cơm. Loan Loan đưa bánh bao đến trước mặt Bách Thủ nói: “Chàng cũng ăn chút đi.”
Bách Thủ ngơ ngác, trong lòng bỗng thấy ấm áp dễ chịu, liền nói: “Nàng ăn đi, ta không ăn.”
“Ăn chút đi, chàng không phải cũng chưa ăn sao?”
Trong lòng Bách Thủ tựa như rót mật, như vậy hắn càng không thể tranh với nương tử, hắn kiên quyết đẩy bánh bao trở về nói:”Nàng ăn đi, ta không đói.”
Loan Loan thấy vậy thì rất cảm động, nam nhân này tuy nghèo khó, lại chất phác một chút nhưng hắn đối xử với nàng quả thật rất tốt, nàng xé một mẩu nhỏ đưa đến bên miệng hắn:”Mùi vị không tệ, chàng nếm thử đi.”
Bách Thủ nhìn cái bánh bao bị Loan Loan cắn một mẩu không khỏi đỏ mặt, nhai miếng bánh bao mà Loan Loan đút.
Đôi mắt của Loan Loan mở to, không chớp không nháy nhìn hắn hỏi: “Thế nào? Có phải rất ngon không?”
Bách Thủ lại càng thêm đỏ mặt, cúi đầu gật gật một cái.
Loan Loan lại xé một mẩu nhỏ đưa qua, Bách Thủ cuối đầu không dám nhìn nàng, đẩy tay nàng ra nói: “Tự nàng ăn đi, ta còn phải nấu cơm.”
Loan Loan nhìn được hắn đang quẫn bách, liền âm thầm nở nụ cười, vừa cầm bánh bao đi ra cửa ngồi, vừa cười híp mắt tiếp tục ăn bánh bao, thì ra trượng phu của nàng còn biết xấu hổ nữa.
Ăn xong Loan Loan vẫn cảm thấy chút tiếc nuối mùi vị này, đến đây đã một thời gian rồi nàng chưa từng được ăn thứ gì ngon thế này, không biết là do thủ nghệ Bách Thủ tệ hay là thời cổ đại người ta đều nấu như vậy, vì nàng thấy nɠɵạı trừ muối ra hầu như không có thêm bất cứ một gia vị nào khác.
liếʍ liếʍ đầu ngón tay, Loan Loan quyết định nhất thiết phải kiếm thật nhiều tiền để mỗi ngày đều có thể ăn bánh bao, giờ nàng chỉ quan tâm đến điều này, mỗi ngày cố phấn đấu vì bánh bao.
Ăn xong bánh bao, Bách Thủ còn bận rộn trong phòng bếp, Loan Loan quyết định làm món rễ cỏ tranh cho Bách Thủ nếm thử, nàng múc chút nước từ trong chum ra, trước tiên gạt hết bùn trên rễ cỏ tranh, sau đó bỏ chúng vào trong chậu rửa, một chậu rửa không sạch nàng lại múc thêm một chậu nữa.
Bách Thủ vừa nấu cơm vừa cảm thấy khó hiểu nhìn nương tử đang bận rộn bưng chậu, hắn không nén được tò mò đi ra xem, lại thấy nương tử hắn lấy hết đám cỏ dại kia.
“Nương tử, mấy cái rễ này quá thô, gà rừng sẽ không ăn đâu.”
“Ai nói ta muốn cho gà ăn.” Loan Loan đem một cọng rễ cỏ tranh đã được rửa sạch đưa tới bên miệng hắn: “Nếm thử chút, mùi vị này cũng không tệ.”
Bách Thủ sợ hãi, ngồi xổm xuống, thả rễ cỏ tranh vào chậu, nhìn nàng nói: “Nương tử, thứ này không ăn được, đồ ăn sẽ xong ngay, nàng nhẫn lại một chút nhé.”
Loan Loan thầm trợn mắt một cái, chân thành nói: “Thứ này thật sự có thể ăn.”
Có nói với hắn nhiều hơn nữa hắn cũng không tin, nàng đem rễ cỏ tranh vớt từ trong chậu lên, đi vào phòng bếp, dùng dao cắt thành từng đoạn nhỏ, bỏ vào trong chén, rồi nhìn quanh gian bếp. Gia vị trong nhà thật quá ít, nàng tới nơi này chưa lâu, cũng chưa từng đi ra ngoài, Loan Loan không biết ở đây nɠɵạı trừ muối, xì dầu ra người ta còn ăn cái gì.
Loan Loan rắc chút muối vào trong bát rồi đảo đều.
“Chờ muối ngấm vào là có thể ăn.” Lại nhỏ giọng nói thầm “Nếu như có thêm giấm, lại thêm chút hạt tiêu nhất định sẽ rất ngon.”
“Nương tử, nàng nói làm vậy là có thể ăn sao?” Bách Thủ khó tin hỏi.
Loan Loan gật đầu: “Không tin chàng có thể thử chút.” Nàng xúc một miếng để bên miệng Bách Thủ. Hắn có chút do dự, từ trước đến giờ chưa có ai ăn thứ này, ăn vào vạn nhất bị đau bụng thì biết làm thế nào?
Loan Loan cho vào miệng nhai nhai, không có vị gì nhưng mà có đồ ăn tươi ngon đã rất tốt rồi, đợi đến lúc đi chợ sẽ xem có gia vị khác không để mua về, sau này không sợ làm ra đồ khó ăn như vậy nữa.
Bách Thủ nhìn nương tử vừa cười híp mắt vừa ăn, trong lòng vừa vội vừa hiếu kì, sớm biết vậy thì hắn đã ăn rồi, vạn nhất nương tử bị đau bụng thì biết làm sao bây giờ, tốt xấu gì thì thân thể hắn cũng khỏe mạnh hơn.
Loan Loan không biết Bách Thủ đang lo lắng cho mình, còn vui vẻ bưng bát ra khỏi bếp.
Bách Thủ vừa nấu ăn vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, nhưng không nghe âm thanh gì cả, hắn lập tức chạy ra ngoài xem sao, thấy Loan Loan vẫn yên ổn ngồi đó, hắn lại vào trong bếp tiếp tục bận rộn nấu ăn, nhưng hắn từng nghe nói ăn uống lung tung đồ trên núi dễ bị trúng độc lắm.
Rốt cục cũng nấu xong, Bách Thủ dọn thức ăn, xới cơm ra bát xong liền ra ngồi cạnh cửa theo thường lệ. Nhìn thấy vậy , Loan Loan liền ngoắc hắn:
“Chàng tới đây ăn, sao lại ngồi bên ngoài, chúng ta không phải người một nhà sao?”
Bách Thủ do dự đi đến bên cạnh bàn, cẩn thận nhìn Loan Loan hỏi: “Nương tử, nàng không tức giận sao?”
“Ta sao phải tức giận a?” – Loan Loan chọn một mẩu rễ cỏ tranh khác cho vào miệng, hôm nay đổi khẩu vị nên ăn rất ngon, lại thêm một miếng cơm.
Thấy Loan Loan không giống như đang nói dối. Bách Thủ cầm bát để lên bàn, nhìn Loan Loan thể hiện sự chân thành: “Nương tử, nàng yên tâm, sau này ta sẽ cố gắng kiếm tiền, tuy nhà chúng ta ở xa thôn một chút nhưng ở trên núi rất thanh tịnh, chờ chúng ta có tiền, nàng liền mua vài vật dụng trở về. Ta tin tưởng cuộc sống của chúng ta sẽ ngày càng khá giả.”
Loan Loan nghe mà như lọt vào sương mù, qua lời Bách Thủ nói, nàng thấy hắn đang ám chỉ về nhà mẹ đẻ nàng, nhưng sao phải chờ có tiền mới về, chẳng nhẽ mình ở nhà mẹ đẻ không được chào đón sao?
Nhưng mà hôm trước bà mai có nói nhà mẹ đẻ rất nhớ thương mình mà. Loan Loan tràn đầy nghi ngờ trong lòng nhưng vẫn cười nói: “Ta biết, sau này chờ có tiền rồi chúng ta sửa sang lại phòng ốc, chàng thấy có được không?”
“Tốt, tốt” – Bách Thủ lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Loan Loan càng ngày càng có cảm giác người đàn ông này đang cố lấy lòng mình.
“Vậy, ta, ta….. “ Bách Thủ lắp ba lắp bắp nhìn Loan Loan.
Loan Loan chỉ chỉ phía đối diện: “Đem cái băng ghế qua bên này a.”
Bách Thủ lập tức đem cái băng ghế qua, giống như hài tử được cho đường, vừa hưng phấn, vừa bất an ngồi vào chỗ đối diện với Loan Loan. Loan Loan cười cười với hắn, gắp một đũa rễ cỏ tranh cho vào bát hắn: “Ta ăn cũng không xảy ra chuyện gì, chàng ăn chút đi.”
Bách Thủ nhếch môi cười ngây ngô với nàng rồi vùi đầu vào ăn cơm.
Vốn dĩ Bách Thủ sợ rễ cỏ tranh không thể ăn nhưng kết quả sau khi nếm xong khiến hắn mừng rỡ không thôi, cỏ dại này sao có thể ngon như vậy?
Sau khi ăn hết một bát lớn rễ cỏ tranh, nhìn lại đám rau mình xào vẫn còn hơn phân nửa, Bách Thủ ngượng ngùng gãi đầu.
“Ăn ngon không?” – Loan Loan cười hỏi hắn.
Bách Thủ mạnh mẽ gật đầu, thì ra nương tử hắn nấu ăn ngon như vậy. Trước kia nàng không thèm để ý đến hắn, hiện không chỉ có thể cùng nàng ăn cơm mà còn được ăn đồ ăn nàng nấu, hắn cảm thấy thật vui vẻ a!
Hắn nhất định phải đối xử thật tốt với nương tử, vừa nghĩ như thế liền đoạt lấy bát đũa trên tay Loan Loan: “Để ta rửa cho, nàng đi nghỉ ngơi đi.”
Loan Loan đưa bát cho hắn, dù sao nàng cũng không thích rửa bát, vì vậy nàng đi lau bàn sạch sẽ.