Tạ Nhàn đứng ngây ra như phỗng, đám công nhân sao có thể nhớ được số lượng than đào được? Sao hắn lại không biết chuyện này? Hắn nhớ mấy hôm trước phát tiền công, Lưu quản sự có báo cho hắn là đám công nhân bởi vì chuyện tiền công không đúng mà làm ầm ĩ tại mỏ, sau đó thì Lưu quản sự chạy đến đó xem. Nhưng sao hắn chưa từng nghe Lưu quản sự nói đám thợ mỏ nhớ những thứ này chứ? Chẳng lẽ Lưu quản sự đã về phe của Tạ Dật rồi?
Còn quyển sách kia nữa, vậy mà vẫn còn một bản! Tạ Nhàn chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, bị người ta đánh một gậy vào đầu, thiếu chút nữa đã hôn mê.
Tạ Nhàn đầu đã ong ong, Tạ Dật vẫn còn tiếp tục: “Trước đó vài ngày, Dư chưởng quỹ phái người chặn một đám người ở bến tàu, khám xét trong thuyền của bọn họ, phát hiện ra có than đá của mỏ chúng ta…”
Không đợi Tạ Dật nói xong, Tạ Nhàn đã bịch một tiếng ngã xuống, ngất đi thật.
Gã sai vặt đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới, nhìn Tạ Dật một cái, rồi đi đến bên cạnh Tạ Nhàn dò xét hơi thở của hắn, đứng dậy trả lời Tạ Dật: “Thiếu gia, Tam thiếu gia ngất rồi.”
Tạ Dật cười xùy một tiếng: “Lá gan chỉ được đến thế thôi sao. Đúng là gan chuột!” Xoay người, buông lại một câu: “Tam thiếu gia mệt mỏi, muốn nằm ở đây nghỉ ngơi, chúng ta đừng quấy rầy hắn.”
Gã sai vặt nhìn Tạ Nhàn sắc mặt khó coi, nhắm chặt hai mắt nằm trên mặt đất, cười hi hi, rón rén xoay người, rồi hắng giọng đáp: “Vâng ạ! Tam thiếu gia, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”
Từ trên núi xuống, Tạ Dật rời Dương gia thôn luôn. Trên đường quay trở lại khách điếm, gã sai vặt khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, vì sao ngài phải nói rõ ràng cho Tam thiếu gia như vậy? Sao không trực tiếp đem chứng cớ về cho lão gia xem, tin chắc sau này lão gia sẽ không để cho Tam thiếu gia đi theo ngài nữa.”
Tạ Dật phe phẩy chiếc quạt trên tay, nói với vẻ cao thâm: “Nếu ta không nói rõ ra một chút, đệ đệ kia của ta sao có thể nóng lòng, sao có thể vội vàng trở về?”
Gã sai vặt nghi ngờ nhìn Tạ Dật, giây lát ra chiều chợt hiểu, cười hì hì nói: “ŧıểυ nhân đã hiểu. Nhưng mà, chúng ta cứ để một mình Tam thiếu gia nằm ở trên núi thế sao?”
Tạ Dật nhếch mép, lộ ra vẻ mặt vô cùng khinh thường: “Nếu chúng ta không đi, làm sao Tam thiếu gia có thể không biết xấu hổ mà đứng dậy?”
“Dạ?” Gã sai vặt kinh ngạc há to mồm.
Đệ đệ này của hắn từ nhỏ đã thích dùng trò này. Bởi vì lúc còn bé sinh bệnh từng bị té xỉu, nên sau này hễ gặp chuyện là lại dùng chiêu này ra dọa người. Ngày bé Tạ Dật cũng từng bị chiêu này của hắn hại nhiều lần.
Đến khi hai người Tạ Dật đã đi khuất hẳn, Tạ Nhàn mới từ trên mặt đất bò dậy, trường bào trắng tinh không dính chút bụi bẩn, hắn lấy tay vỗ vỗ, lại bởi vì dính than đá nên càng vỗ càng bẩn. Đúng là hắn đã đánh giá thấp bản lĩnh của Tạ Dật, chỉ cho là hắn không thường xuyên tới mỏ, Dư chưởng quỹ cũng ít khi có mặt ở đó. Chuyện hắn làm sẽ không có chút sơ hở nào. Không nghĩ tới, Tạ Dật lại lặng lẽ thu thập được bằng chứng chết người như vậy.
Lúc này Tạ Nhàn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Trước khi rời Tạ gia, lão gia tử đã dặn đi dặn lại, cái gì cũng có thể qua loa, nhưng chuyện ở mỏ thì không thể có sai sót được, bởi vì trên kinh thành cực kỳ coi trọng nơi này. Lại là chủ nhân trong mắt không thể chấp nhận một hạt cát. Sao hắn có thể chủ quan như vậy?
Trên đường đi xuống núi, Tạ Nhàn như người mất hồn vía, nhiều thợ mỏ nhìn thấy chào hắn cũng không nghe thấy. Đoàn người chỉ nhìn thấy Tạ Dật cả người vô cùng bẩn từ trên núi xuống, vẻ mặt rất cổ quái, có người bèn lén nhỏ giọng bàn tán.
“Không lẽ cậu ấy vừa mới gặp cướp?”
“Nói nhảm, chúng ta ở nơi này bao lâu, đã bao giờ gặp cướp chưa? Ngươi nhìn bùn đất trên người hắn kìa, còn cả than đá, chẳng biết là vừa chạy từ chỗ nào ra nữa?”
“Ờ, cũng đúng. Hắn không phải là chủ tốt. Chẳng lẽ lại cùng với đám người trên núi cấu kết?”
“Ta nhổ vào, xui quẩy!”
Đủ lời xì xào, Tạ Nhàn nào có tâm trạng mà quản những thứ này, toàn bộ đầu óc đều đặt lên những chứng cứ mà Tạ Dật tìm được kia. Hôm nay phải bất đắc dĩ lắm hắn mới té xỉu. Theo tính cách cái gì cũng phải tìm đến cùng của Tạ Dật, nhất định giảng đa͙σ lý với hắn một trận, không thì cũng là kéo thẳng hắn về Tạ gia. Đến lúc đó hắn coi như xong luôn.
Nghĩ tới đây, Tạ Nhàn quyết định đập nồi dìm thuyền, chủ động nhận sai với Tạ lão gia tử.
Ngày hôm sau, Bách Thủ đang ở dưới núi nói chuyện với mọi người, một nam tử hớt hơ hớt hải chạy tới: “Không xong, không xong rồi, Tam thiếu gia bị ngã xe ngựa rồi.”
Hóa ra, Tạ Nhàn sau khi trở lại khách sạn suy đi nghĩ lại, cảm thấy đập nồi dìm thuyền là biện pháp duy nhất, nhân lúc Tạ Dật còn chưa trở về Tạ gia, hắn muốn chủ động nhận sai trước, như vậy còn có thể trốn tránh được một chút trách nhiệm. Tạ lão gia vẫn luôn yêu thương hắn, lại thêm mẹ hắn thổi chút gió ở bên tai Tạ lão gia, cùng lắm là hắn sẽ bị cha đánh cho một trận, hoặc là cấm túc, cuối cùng chuyện này ở bên kinh thành sẽ không hay biết gì.
Ai biết hắn lặng lẽ lên xe ngựa rời khỏi khách sạn, trên đường đi đến bến tàu, đi qua một sườn núi, bởi vì quá gấp gáp, ngựa đột nhiên nổi điên, cả người lẫn xe đều bị rơi xuống sườn núi, mà Tạ Nhàn lúc đó bị văng ra khỏi xe, hôn mê bất tỉnh.
Tạ Dật nhận được tin, lập tức đến xem Tạ Nhàn, sau đó dẫn người vội vã rời khỏi.
Sau đó Bách Thủ mới biết, Tạ Nhàn bị ngã không nhẹ, một chân bị gãy. Lại bởi vì hắn buôn lậu than đá, làm việc lỗ mãng, bị Tạ lão gia trách phạt. Đối với việc hắn tâm thuật bất chính, còn muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu ca ca, Tạ lão gia vô cùng giận dữ, trong cơn tức giận đã đem toàn bộ quyền quản lý việc buôn bán vốn định giao cho hắn chuyển sang cho Tạ Dật.
Tạ Nhàn không thể ngờ Tạ lão gia đã sớm có ý định giao một phần chuyện làm ăn cho hắn, chuyện tốt mà ngay cả khi nằm mơ hắn cũng muốn có được cứ như thế bị chính tay hắn phá hủy, trong lòng như chết lặng.
Từ nay về sau, Tạ Dật đã chắc chắn trở thành người nối nghiệp của Tạ lão gia rồi.
Mà ở ngoài mỏ, mấy người có liên quan đến chuyện buôn lậu của Tạ Nhàn, rồi cả Lưu quản sự đều bị điều đi. Về phần Dương Phong, nể mặt Dương trưởng thôn, hơn nữa Dương Phong cũng không rõ chuyện của Tạ Nhàn, chỉ tuân theo lời sai bảo mà làm việc, chỉ bị mỏ sa thải, chứ không bị truy cứu trách nhiệm.
Nể mặt Bách Thủ, cha Tuấn Kỳ được nhận mấy chục lượng bạc tiền bồi thường, Tạ Dật cho phép sau khi vết thương của ông tốt lên, có thể tiếp tục ở lại trông coi ở bãi than. Cả nhà Tuấn Kỳ đều vô cùng cảm kích Bách Thủ. Mẹ Tuấn Kỳ nhìn thấy Loan Loan cũng không bày ra vẻ mặt tức giận giống như trước đây nữa. Cho dù có khi từ cống nhà Loan Loan thoát ra nước bẩn, mẹ Tuấn Kỳ không còn đứng ở ngoài cửa chỉ chó mắng mèo, mà chỉ cầm lấy dụng cụ, lặng lẽ dọn dẹp nước bẩn đi.
Sau khi Dương Phong bị sa thải, mọi người mới biết hắn đã giúp người khác làm không ít chuyện xấu. Điều này khiến cả nhà Dương Nghĩa Trí vừa thẹn lại vừa giận, nếu không phải Dương Khai Thạch cố gắng can ngăn, lão đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với Dương Phong rồi.
Dương Phong đầu tiên là bịa đặt gán tội cho Vương Nguyên Sinh trộm than đá của Chu Đại Sơn, lại trộm bạc của Tạ Đại rồi đổ tội cho Vương Nguyên Sinh. Hai chuyện này đều là vì trước đây Bách Thủ và Loan Loan đắc tội hắn, hắn muốn trả thù.
Dương Phong là người của Dương gia thôn, tận mắt nhìn thấy Tạ Tam bức tử Hương Tú nhưng lại khoanh tay đứng nhìn. Điều này khiến cho mọi người trong Dương gia thôn đều vô cùng tức giận, đi ở trong thôn hắn như con chuột chạy qua đường bị người ta khinh bỉ mắng chửi. Rốt cuộc Dương Phong phải rời khỏi Dương gia thôn, không bao giờ trở lại nữa.
Mà Tạ Đại vốn là người ngoài cuộc, lại bởi vì đêm đó nhận được lợi ích, giúp Tạ Tam giấu diếm chuyện Hương Tú, sau đó lại nhận bạc của Tạ Nhàn, cầm đơn kiện đi cáo trạng Vương Nguyên Sinh. Người làm chứng gì đó đều là giả. Cho nên, hắn bị Tạ Dật sai người đánh hai mươi đại bản, sau đó bị đuổi đi.
Còn Bách Thủ được Tạ Dật cất nhắc lên làm quản sự của mỏ, chuyện đào than đá đã có cha con Vạn Hữu Tài, còn những chuyện khác thì do Bách Thủ làm chủ. Đội ngũ quản lý ở mỏ cũng trải qua một lần cải tổ lớn, theo sau việc Bách Thủ được thăng chức, cha Nguyên Bảo được cất nhắc làm đội trưởng đội tuần tra, Dương Khai Thạch thăng lên làm đốc công, còn mấy người ngày thường làm việc cẩn thận, thái độ thành thật thì được phân vào đội tuần tra hoặc trông coi bãi than, làm những công việc dễ dàng hơn một chút.
Bách Thủ là người chính trực, dễ nói chuyện, lại hay giúp đỡ người khác, nên hắn được thăng chức quản sự, mọi người đều rất ủng hộ. Mọi người có chuyện gì đều thích đến chỗ hắn báo cáo, nếu giúp được thì hắn nhất định sẽ giúp. Tất nhiên, gặp phải những chuyện trên nguyên tắc thì lại là một chuyện khác.
Loan Loan nói chuyện than tổ ong cho Tạ Dật. Tạ Dật mướn riêng một nhóm người, tất cả đều là người già và trẻ nhỏ, chia nhau ra đi kiếm vụn than ở trên núi, sau đó loại sạch tạp chất, rồi nặn thành than tổ ong, bán cho dân chúng, dùng vừa tiện lợi lại không tốn kém.
Tận dụng phế phẩm, lại đem lại một khoản lợi.
Từ khi thịt khô của Tạ gia nức tiếng Thiên Triều, đến than tổ ong dân chúng cũng nhà nhà đều biết.
Vô số người, chính diện hoặc sau lưng, ngoài sáng hoặc trong tối, đều tìm cách thăm dò người làm thịt khô cùng người phát minh ra than tổ ong của Tạ gia. Có mật lệnh của Tạ lão gia, Loan Loan là người phát minh vẫn không bị điều tra ra. Đãi ngộ mà Tạ gia dành cho Loan Loan rất tốt, nɠɵạı trừ tiền lời hàng tháng từ thịt nướng, nàng còn nhận được một chút cổ phần từ than tổ ong. Mặc dù giá hợp đồng không thay đổi, nhưng mỗi lần Tạ Dật đến mỏ đều sẽ mang theo các loại đồ ăn và quần áo khác nhau, mấy món đồ hiếm lạ, còn có cả đồ chơi cho trẻ con.
Với việc sản lượng than đá của mỏ càng ngày càng cao, cuộc sống của mọi người cũng ngày càng tốt hơn. Nhà của Loan Loan lại càng không cần phải nói. Có bạc rồi, đương nhiên là muốn cuộc sống của mình càng thêm thoải mái. Mặc dù căn nhà hiện tại của bọn họ rất tốt, nhưng Loan Loan vẫn muốn xây thêm một căn hộ hiện đại ở đây.
Cho nên, sau một hồi thương lượng, mấy người quyết định tiến hành tu bổ lại căn nhà hiện tại.
Vị trí phòng bếp không đổi, phá dỡ chuồng bò đi, chuyển sang bên phải lối vào sân, ba gian phòng cũ đều phá đi hết, tăng thêm chiều rộng, sửa sang thành một căn nhà gồm bốn gian phòng. Bách Thủ và Loan Loan một gian, Lai Sinh một gian, Mạch Thảo một gian, còn giữ lại một gian để sau này bọn nhỏ dùng. Hai gian phòng mới sửa kia thì không động tới, dùng để chứa mấy thứ đồ linh tinh. Phòng bếp và phòng ở cũ của Mạch Thảo không còn nữa, vườn rau được chuyển đến bên trái lối vào sân, ở giữa tách ra một lối đi nhỏ, rồi xây một vườn hoa nhỏ, khu vực đi ra ngoài vườn rau đổi thành phòng tắm. Cây đại thụ ở giữa sân thì lấy đá tảng bao xung quanh, hai bên thì trồng một ít cỏ.
Tường của các phòng đều được dán giấy, hơn nữa các phòng khác nhau, Loan Loan lại làm các đồ trang trí khác nhau.
Đặc biệt là ở phòng khách, Loan Loan làm một bộ ghế xếp bằng gỗ, lại làm một bàn trà kiểu hiện đại, để dùng khi có khách tới thăm, còn đặc biệt làm thêm một chiếc ghế nhỏ để đặt bộ đồ trà.
Không có TV, nhưng nàng vẫn làm một bộ tủ TV, phía trên đặt mấy món đồ thù công mà nàng tự mình làm. Trong mấy gian phòng đều xây giường đất, vào mùa đông cũng dễ đốt than, sưởi ấm. Tủ quần áo và hòm, tủ để đồ trong phòng đều là đồ mới hết, cách bố trí tất cả đồ đạc đều phỏng theo phong cách hiện đại.
Điều này khiến cho Loan Loan không khỏi có chút cảm giác ngẩn ngơ như được trở về thời hiện đại. Còn đối với đám người Bách Thủ thì lại là cảm giác cực kỳ mới lạ.
Sau khi căn nhà được tu sửa lại, có rất nhiều người đến để tham quan, đặc biệt là khi nhìn thấy căn nhà bốn phòng kia, mọi người há mồn trợn mắt.
Sau lại, mọi người lại cảm thấy như vậy rất tiện, chẳng hạn như nửa đêm có con nhỏ khóc quấy, cho dù không ở cùng một phòng, chỉ cần đi ra phòng chính là có thể ôm được đứa nhỏ. Nếu cách mấy gian phòng, còn phải đi qua chỗ mái hiên, ban đêm gió lạnh, khó tránh khỏi phải mặc thêm quần áo, vô cùng phiền toái.
Hơn nữa, bố cục của căn nhà này đẹp hơn rất nhiều so với kiểu nhà từng gian một. Kết quả là, sau này mọi người đều bắt đầu làm theo.
Có mỏ than ở trên núi phía sau Dương gia này, người lui tới trấn trên càng nhiều. Cho nên, trấn trên liền xây mới một vài tòa nhà, khách sạn, tửu lâu,… Dần dần, một đồn mười, mười đồn trăm, loại nhà đặc biệt của Dương gia thôn làm không ít người tò mò, có người trên đường đi qua khu này, cũng không vội rời đi, mà tìm khách sạn ở lại, sau đó thuê xe ngựa đến Dương gia thôn tham quan.
Trước cổng thôn dựng một bảng hiệu rất cao, phía trên là mấy chữ to được viết rất nghiêm chỉnh: “Dương gia thôn”.
Sau