Chớp mắt bé con đã được một tuổi rưỡi rồi. Loan Loan cảm thấy bản thân mình như đã chịu đựng được qua thời con tập đi, quả thật muốn mạng của nàng mà, hết một ngày, cả thắt lưng của nàng đều đau đến mức không đứng thẳng lên được. Hiện tại mặc dù nhóc con sẽ chạy lung tung khắp nơi, nhưng chỉ cần nàng để ý một chút, trông coi cẩn thận và đi theo phía sau là ổn. Trong nhà còn có Mạch Thảo, cho nên rất nhiều chuyện nàng cũng không cần phải bận tâm nữa.
Nói đến Mạch Thảo thì đứa nhỏ này đúng là giỏi giang. Sáng ra đã dậy sớm hơn cả Loan Loan và Bách Thủ, giúp đỡ nấu bữa sáng, còn quét dọn sân nhà. Bảo cô bé đi nghỉ ngơi cũng không chịu. Có lẽ khi ở nhà đã thành thói quen như vậy, phải làm xong việc trong lòng mới cảm thấy đã giải quyết xong một việc, nếu để lâu lại phải tốn công ghi nhớ.
Hơn nữa đứa nhỏ này cũng hiểu chuyện, biết ngày nào Loan Loan cũng phải trông con, cho nên đều tự mình ôm hết mọi việc trong nhà, lúc rảnh rỗi còn giúp trông cháu, để cho Loan Loan được nghỉ ngơi.
Có lần Loan Loan nói với Bách Thủ: “Thật ra giữ Mạch Thảo lại trong nhà cũng tốt.”
Không đợi Bách Thủ đáp lại, Lai Sinh đã nói luôn: “Đúng đó, chị dâu, không ở cùng thì không biết, bây giờ mới thấy, trong thôn này chưa chắc có ai giỏi giang hơn nàng… Tẩu nhìn xem, bếp núc đều đã được thu dọn sạch sẽ, mỗi sáng sớm sân nhà cũng được quét sạch bong, cho dù chỉ là một góc nhỏ cũng không bỏ sót…” Loan Loan liếc hắn một cái, gật đầu: “Đúng vậy, đúng là một cô nương tốt! Không biết sau này người nào có phúc cưới được nàng.”
Bách Thủ chau mày. Lai Sinh chép miệng, hơi lắc lắc đầu: “Khó đấy!”
Loan Loan liếc mắt nhìn Mạch Thảo đang rửa bát một mình trong phòng bếp, thở dài nói: “Chỉ có thể trách những tên nam nhân đó không có mắt thôi!”
Vừa nghe được những lời này, Bách Thủ thuận tay kéo tay nàng, cười hì hì nói: “Vợ, ta đúng là có mắt nhìn, nếu không sao ta có thể lấy được nàng đây!”
Loan Loan giận trừng mắt nhìn hắn một cái.
Bách Thủ cười ái muội nhìn về phía nàng.
Lai Sinh đứng dậy, oán trách một câu: “Không biết kiêng kị gì cả.”
Bách Thủ tối sầm mặt, Loan Loan bật cười!
Thêm một người cũng phải nấu cơm, bớt một người cũng phải nấu, Loan Loan và Bách Thủ rốt cục quyết định sẽ giữ Mạch Thảo ở lại nhà mình, cho đến khi nàng tìm được nhà chồng gả đi mới thôi. Họ có thể hành động khảng khái như vậy đương nhiên Dương Nghĩa Trí rất vui mừng.
“Hai cháu nghĩ được như vậy thì tốt. Nha đầu Mạch Thảo này thật ra rất được việc, ở nhà hai cháu cũng có thể giúp đỡ làm không ít việc!”
Loan Loan cười: “Đúng vậy ạ.”
Nhưng nếu như Mạch Thảo ở lại nhà nàng, vậy thì phòng ở của cô bé phải tính sao bây giờ? Hơn nữa, nhà Loan Loan cũng không được tính là rộng lắm, cũng hơi chật chút.
Nhưng Dương Nghĩa Trí cảm thấy cũng không sao cả, dù sao sau này Mạch Thảo cũng sẽ gả đi. Nhưng, gả thì gả, dù sao sau này cũng phải có lúc về nhà mẹ đẻ, nữ nhân nếu không có nhà mẹ đẻ, nhà chồng cũng kém hơn một bậc. Nhà Loan Loan sau này coi như là nhà mẹ đẻ của Mạch Thảo, đợi đến lúc nàng có con, cả nhà lớn nhỏ đông đúc sao có thể chen chúc được?
Sau đó Loan Loan đề nghị có thể hợp cả hai nhà lại hay không?
Nhưng nhà Mạch Thảo lại không ở sát cạnh nhà Loan Loan như nhà Dương Nghĩa Thiên, làm sao hợp lại được?
Sau một phen suy đi tính lại (nguyên văn: thâm tư thục lự), Dương Nghĩa Trí quyết định: “… Hợp lại thì không thể rồi, không bằng như vậy, dù sao ở phía sau nhà cháu có tường bao quanh nhưng vẫn còn chỗ mở rộng được, chi bằng phá tường mở rộng ra bên ngoài một chút, xây thêm một gian phòng ra bên ngoài.”
Loan Loan cũng chỉ mong có thế!
“Thôn trưởng, chủ ý này của bác rất tốt!”
Lập tức nàng và Bách Thủ dạo quanh ngoài nhà một vòng, chỉ có thể mở rộng về bên phải, nhưng bên phải lại vừa có phòng bếp, phòng tắm, chuồng gà, phía sau còn có chuồng lợn. Chuyện này lại khiến nàng thấy lúng túng.
Không lẽ lại sửa lại cả phòng bếp và phòng tắm? Lần xây dựng này có thể tốn kém nhiều. Phòng tắm này lúc trước Loan Loan dùng đá phiến để lát, phá đi thì tiếc quá!
Dương Nghĩa Trí cũng cảm thấy chuyện này rất phiền phức, đề nghị bọn họ: “Chi bằng xây thêm hai gian phòng ở bên trái đi? Xây nhỏ một chút.”
Loan Loan trợn mắt, sân nhà nàng chẳng phải chỉ còn lại có một chút xíu như vậy thôi sao? Vậy còn làm cái rắm gì nữa!
Bách Thủ cũng lắc đầu: “Không được, phòng quá nhỏ ở cũng không thoải mái, rộng thì chiếm hết sân.”
Mấy người đứng trong sân nhìn kỹ một lúc, dù sao cũng không thể xây ở bên trái, bàn bạc một lúc rốt cục đã có biện pháp.
Chuyển chuồng trâu sang chỗ chuồng lợn lúc trước. Sau đó phá chuồng trâu cũ, vườn rau, chuồng gà. Giữ lại đường đá, dựng lên hai gian phòng sát cạnh đường đá. Phòng bếp bây giờ cũng khá hẹp, đổi thành phòng tắm. Phòng tắm giờ đang là phòng Mạch Thảo, sau này Mạch Thảo cũng sẽ ở đó.
Chuyển phòng bếp sang phía sau phòng bếp bây giờ, như vậy từ chỗ sân bây giờ đến chỗ chuồng trâu lúc trước, sau lưng phòng bếp và phòng mới xây có một miếng đất rộng, như vậy có thể làm mảnh đất trồng rau của Loan Loan.
Mặc dù không được rộng rãi lắm, nhưng cũng không tệ.
Nói làm thì phải làm ngay, dù sao cũng vừa qua tết bây giờ cũng không có việc gì mấy, qua một thời gian nữa chỉ sợ lại phải bận rộn.
Lần này xây thêm phòng không có người trong thôn giúp đỡ như lần trước, mọi người đều lên mỏ làm việc, cho nên, Dương Khai Thạch nhờ người tìm mấy người chuyên xây nhà đến. Người giám sát là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi họ Đặng, mọi người gọi ông là Đặng lão đại.
Đặng lão đại cầm lấy bản vẽ thiết kế nhà của Loan Loan xem vài lượt, sau đó lại chỉnh chỉnh sửa sửa một phen, dù sao phần lớn ý chính của thiết kế cũng không thay đổi, sau đó dẫn người đi làm.
Trước tiên phá chuồng trâu và chuồng gà, còn phải làm cho chuồng lợn cao hơn một chút. Đặng lão đại tự mình dẫn mấy người ra khoảng đất trống bên ngoài vẽ một đường thẳng, bắt đầu đào đất. Người trong thôn ồn ào tới đây tò mò nhìn xem. Mọi người cũng nghe nói sau này Mạch Thảo sẽ ở lại nhà Loan Loan, nhà Mạch Thảo cách đây khá xa, hai nhà không hợp lại được, cho nên bây giờ nhà Loan Loan mới xây thêm phòng.
Nhưng có người lại thắc mắc. Nếu Mạch Thảo chuyển qua đây, vậy sau này nhà Mạch Thảo cũ phải làm thế nào?
Loan Loan liền cười nói: “Mạch Thảo cũng đồng ý chuyển qua đây, trong nhà hơi chật, nên xây thêm hai gian phòng nữa, nhà của Mạch Thảo thì sẽ do trưởng thôn xử lý.”
“Xử lý như thế nào đây, phá đi hay là để lại cho người khác dùng?” Có người hỏi.
Không đợi Loan Loan trả lời, có người khác liền nói luôn: “Sao phải phá đi, phòng vẫn còn ở được tốt lại phá đi làm gì, chẳng nhẽ không tốn bạc xây chắc? Giữ lại vạn nhất trong thôn còn có chỗ dùng đến!”
Loan Loan gật đầu, quả thật hôm đó Dương Nghĩa Trí cũng nói như vậy. Nhà Mạch Thảo mặc dù không được tốt lắm, nhưng người ở thì không thành vấn đề. Xây dựng nhà cửa đều tốn bạc, giữ lại sau này trong thôn có lẽ sẽ có lúc dùng đến!
Bây giờ xây thêm phòng, Mạch Thảo chủ động đưa bạc cho Loan Loan, nhưng Loan Loan không lấy, bảo nàng giữ lại coi như đồ cưới sau này của nàng. Bọn họ xây phòng mới nhất định không rộng rãi được như nhà Mạch Thảo, nhưng nếu để Mạch Thảo ở nhà mình thì quả thật không an toàn. Hương Tú không còn, đến lúc sau này nàng gả đi chỉ sợ cũng sẽ hoang tàn!
Có người nói vì trong nhà nhiều người mới xây thêm phòng mới, còn là vì người ngoài sẽ không có lợi gì, nhưng Loan Loan và Bách Thủ lại không cảm thấy như vậy.
Trước kia hai người cũng đã có ý định mở rộng nhà, đúng lúc Mạch Thảo đến lại không có chỗ ở, sau này Hán Nhi lớn hơn một chút cũng cần có phòng riêng của mình. Sau này Hán Nhi lớn lên chưa chắc gì bọn họ có thể mua nhà ở trấn trên, trong nhà có nhiều phòng vẫn tốt hơn.
Những công nhân giúp đỡ xây phòng trừ số tiền công nhất định, Loan Loan còn chịu trách nhiệm làm một bữa cơm trưa, các công nhân ăn cơm trưa, nghỉ ngơi một lát rồi lại làm tiếp. Những công nhân chuyên nghiệp quả thật là làm việc nhanh nhẹn hơn hẳn những người không chuyên.
Ngày đầu tiên tới đã hủy đi chuồng gà, chuồng trâu, lại nâng cao chuồng heo, bên ngoài chân tường cũng đã đắp xong. Phòng bếp lợp cũng đơn giản, chỉ có xây hai gian phòng mới phí công hơn một chút. Vì an toàn ban đêm, Bách Thủ quyết định vây kín căn nhà rồi mới hủy đi bờ tường bên ngoài.
Ngày hôm sau công nhân đã sửa xong chỗ chuồng lợn, hiện giờ hẳn phải gọi là chuồng trâu. Phá bỏ tường rào, giữ lại phần bên cạnh, hơn nữa còn phá hết phần bên trên, chỉ chừa lại bức tường thấp thấp, chừa lại một ít tường phòng trừ trời mưa tràn vào, mùa đông lạnh, ít nhất còn có thể chống lạnh chống gió. Phần nóc khá rộng, mặc dù nhỏ hơn lúc ban đầu nhưng cũng không tính là chật hẹp.
Loan Loan không phải là người keo kiệt, mỗi ngày mặc dù không có quá nhiều thịt, nhưng vẫn luôn đảm bảo có thịt. Có một số nhà bữa trưa của công nhân tuyệt đối không thấy chút thức ăn mặn nào, cho nên, mấy người công nhân ăn cơm ở chỗ làm có ấn tượng rất tốt với Loan Loan và Bách Thủ.
“Dễ nói chuyện, hào phóng, mỗi bữa ăn đều có thịt.”
Đây là những gì mà mấy người công nhân khi đi đến địa phương khác, lúc đồng nghiệp nói chuyện với nhau hay nói về Loan Loan và Bách Thủ.
Mẹ Loan Loan nghe nói Loan Loan bận rộn xây sửa nhà cửa, liền bảo cha nàng nhanh đến giúp đỡ. Đã thuê công nhân đến thì còn cần gì người nhà phải bỏ công sức nữa, Loan Loan bảo cha nàng về, không thì ngồi trông coi hộ cũng được, nhưng lão gia tử cảm thấy bản thân mình vốn là tới để giúp, sao có thể ngồi không một chỗ được đây?
Muốn giúp đỡ nhưng ông lại không biết giúp như thế nào, không thể làm gì khác đành đứng bên cạnh chờ. Nếu nhìn thấy các công nhân cần thứ gì, ông liền vội vàng hỗ trợ một tay. Bách Thủ và Loan Loan khuyên như thế nào ông cũng không nghe, mấy công nhân đều cười khen: “Lão gia tử đúng là người nhiệt tình.”
Qua sáu bảy ngày, phòng bếp đã được xây xong. Đặng lão đại còn làm thêm một bếp lò ở vị trí Loan Loan chỉ, những người khác thì bắt đầu xây nền cho hai gian phòng. Cứ thế mười mấy ngày liền, các công nhân đến từ sáng sớm để làm việc, xế chiều tối mới rời đi, rốt cục cũng xây xong hai gian phòng, hiện giờ chỉ còn phải lợp nóc nhà. Lại mất thêm mấy ngày, nóc nhà cũng lợp xong, nhìn hai gian phòng được xây xong, trong lòng Loan Loan có muôn vàn cảm khái. Rốt cuộc cũng gạt được một gánh nặng trong lòng.
Kiếp trước, nàng thường nghe một vị đại thẩm sáu mươi tuổi cảm thán: “Cả đời ta tổng cộng đã xây nhà hai lần, đời này dù thế nào cũng không muốn lại xây nhà lần nữa, không thì mệt chết mất.”
Nhưng Loan Loan lại cảm thấy cũng không tệ lắm, có lẽ bởi vì trong nhà đại thẩm kia không có nhiều tiền, vừa muốn xây nhà đẹp, lại còn phải tiết kiệm tiền, cho nên phải tính toán vô cùng tỉ mỉ, vất vả hơn rất nhiều. Xây nhà một lần xong, cả người cũng gầy đi một vòng.
Mà nàng bây giờ lại có đủ bạc, cho nên cũng không cần phải như thế, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Phòng đã xây xong, còn mỗi việc phá tường rào nữa thôi, còn cả việc trang trí ngôi nhà nữa. Thật ra thì ở thời đại này phòng ở cũng không cần trang trí như ở hiện đại, rất nhiều người chỉ xây phòng xong liền vào ở luôn, nhưng Loan Loan lại hy vọng bên trong phòng có thể sáng sủa đẹp đẽ một chút.
Cho nên nàng liền đề nghị Bách Thủ dùng giấy dán lên tường một lượt.
Nhưng việc này lại tốn bạc!
Đặng lão đại nhắc Loan Loan: “Giấy này không rẻ.”
Loan Loan không để tâm, dù sao cũng đã xây thì làm cho đẹp một chút, vừa hay cũng dán cho cả ba gian phòng cũ luôn.
Như vậy tính ra, nhà người ta xây phòng tốn mất mười mấy lượng, nhà nàng sợ là phải tốn đến hai mươi mấy lượng bạc.
Bách Thủ tin tưởng Loan Loan, bởi vì chủ ý của nàng chưa từng sai bao giờ. Lần nào nàng cũng khiến cho bọn họ ngạc nhiên.