Vừa nghe Tạ Nhàn nói, Tạ Đại, Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch đều run sợ trong lòng, nhanh chóng cúi đầu thật thấp. Không ai muốn đánh mất công việc này cả.
Tạ Nhàn lại nhìn về phía Bách Thủ, mặt không biểu tình nói: “Thân là đội phó đội tuần tra, tất cả an toàn ở mỏ đều do ngươi phụ trách. Sau này nếu xảy ra chuyện như vậy, người của đội tuần tra phải lập tức ngăn chặn.”
Tạ Đại nghe những lời này xong trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch âm thầm thở phào.
“Nhưng…” Ngay lập tức Tạ Nhàn lại nói, trong lòng Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch lại nâng lên.
Tạ Nhàn liếc nhìn qua Bách Thủ rồi lạnh lùng nói: “Trách nhiệm của đội phó vốn lớn hơn người khác, đến chút chuyện này cũng xử lý không tốt, sau này ta làm sao còn dám giao an toàn của mỏ cho các ngươi. Chuyện hôm nay ta sẽ trừng phạt, đầu tiên phải phạt ngươi, Dương Bách Thủ, bắt đầu từ hôm nay sẽ cách chức đội phó của ngươi.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền xôn xao cả lên.
Cuộc cãi nhau này, người gây rối không có chuyện gì, người đến khuyên ngược lại lại bị phạt. Hình phạt này cũng đâu phải phạt nhẹ, không còn chức vụ đội phó mỗi tháng tiền lương lại ít đi 300 đồng tiền.
Vẻ mặt Bách Thủ không hề có chút biến hóa nào, tựa như chuyện này không hề liên quan đến hắn.
Tạ Nhàn thấy vậy thầm hừ lạnh trong lòng, lạnh lùng nói: “Chuyện ba người bọn họ gây rối hôm nay, bất kể do ai khơi mào, như ta đã nói, mỏ chúng ta phải đoàn kết, các ngươi có can đảm tụ lại gây chuyện, không tuân theo quy định của mỏ. Vì vậy, ba người đều phải bị phạt, không hề có chuyện một người xin lỗi là xong chuyện…”
Nội tâm Bách Thủ sáng như gương, rõ ràng hắn đang mượn cớ cách chức đội phó của mình, chắc hẳn trong lòng Tạ Nhàn đã sớm có dự tính sẽ làm như vậy?
Sau đó mọi người đều thở dài không dứt. Từ khi mỏ được mở ra, công việc của Bách Thủ cứ thay đổi không ngừng, chớp mắt được lên làm đốc công, sau đó lại thành đội phó, trong nháy mắt lại không còn gì nữa!
Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch vô cùng áy náy. Bách Thủ cười xòa nói với họ không có chuyện gì, có chức vụ kia hay không cũng không sao cả, giờ không cần phải đảm đương hắn còn cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Cũng bởi chuyện này, Chu Đại Sơn và Lý Đại Thạch mới trở thành bằng hữu!
Buổi tối, sau khi xong việc trở về, Lai Sinh an ủi Bách Thủ một hồi, còn thành khẩn thề thốt: “Ca, không sao hết, nếu sau này ca không thể lên mỏ làm việc, không phải còn có đệ sao? Đến lúc đó đệ liền theo ca, hai chúng ta lên núi săn thú cũng tốt. Vả lại, nghe nói bên ngoài cũng có việc làm tương tự, ví như khuân vác chẳng hạn, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục phong sinh thủy khởi.”
Bách Thủ vui vẻ cười: “Đúng vậy. Dù sao bây giờ ban đêm đệ cũng có thể tự lo cho mình rồi.”
Loan Loan không nhiều lời như vậy. Nàng chỉ cười nói một câu: “Như vậy cũng tốt. Không có chức danh chịu trách nhiệm hàng đầu, sau này đỡ phải làm nhiều, cũng không cần gánh nhiều trách nhiệm, còn có nhiều thời gian về nhà.” Sau đó nâng bàn tay nhỏ mập của Hán nhi lên huơ huơ với Bách Thủ: “Hán nhi, sau này cha con sẽ có nhiều thời gian về chơi với con, chúng ta sẽ ra ngoài chơi!”
Con nít không hiểu gì, nhưng nghe đến được đi chơi Hán nhi rất mừng rỡ, nhóc vung bàn tay nhỏ nhắn lên không ngừng kêu: “Chơi, chơi, chơi!”
Chọc ba người ha ha cười quên mất chuyện không vui ban ngày!
Sau đó, khi Loan Loan và Bách Thủ đã lên giường nằm, nàng liền phân tích: “… Tạ Nhàn là tên ngụy quân tử, sau này chàng nên đề phòng hắn nhiều hơn!”
Bách Thủ nghiêm túc gật gật đầu. Hắn vô cùng đồng ý với lời của Loan Loan!
Tin Bách Thủ bị cách chức không tới một canh giờ đã truyền khắp nơi. Xế chiều hôm đó, Diêm Sơn tới tìm Tạ Tam, Tạ Tam cười trấn an hắn: “… Vốn chức đội phó này giao cho ngươi cũng không thành vấn đề. Với năng lực của Diêm huynh đệ ngươi tuyệt đối có thể, nhưng hiện Tam thiếu gia nói, đội tuần tra ngoài đội trưởng ra không cần đến đội phó nữa, cho nên, ngươi xem…” Tỏ vẻ rất khó xử.
Diêm Sơn ngây ngốc hồi lâu không có phản ứng. Hắn không hề mong Bách Thủ sẽ bị cách chức, nhưng giờ Bách Thủ đã không làm nữa, vị trí phó đội trưởng này đã để trống, giao cho hắn làm chẳng phải rất tốt sao, sao giờ lại không cần chức đội phó nữa?
“Vậy, vậy, bây giờ phải làm thế nào?” Không cần đội phó, Tạ Tam là đội trưởng, hắn nhất định sẽ không nói đùa. Nhìn lại các công việc khác ở mỏ, trông than không được tự do bằng tuần tra, ngược lại còn có chức đốc công trông than. Nhưng nghe nói Dương Phong kia rất biết nịnh bợ Tam thiếu gia, hơn nữa mình vì có chuyện ca ca mới được đến mỏ làm, so ra chắc Tạ Nhàn thích để Dương Phong làm việc đó hơn.
Nhưng ở mỏ, trừ hai công việc này ra còn gì để hắn đổi. Đào than hắn nhất định sẽ không làm. Chuyển than cũng là việc tốn sức, dựa vào cái gì đổi cả tính mệnh ca ca hắn cuối cùng chỉ nhận được việc khổ sai?
Diêm Sơn lập tức không biết phải làm gì.
Tạ Tam thấy vậy không nhịn được cười nhạo hắn si tâm vọng tưởng, ngoài mặt vẫn tiếc hận an ủi hắn: “Ngươi cũng đừng gấp, từ từ sẽ đến, chắc chắn sẽ có…”
Nhìn Diêm Sơn rời đi, Tạ Tam xoay người đi tìm Tạ Nhàn, học lại chuyện Diêm Sơn tìm mình một lần, sau đó tỏ vẻ đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Vốn không muốn để ý đến hắn, nhưng nhìn bộ dáng kia thật đáng thương, cả nhà già trẻ…”
Thấy vẻ mặt Tạ Nhàn dần dần trở nên khó coi, hắn lập tức đổi giọng, lời nói mang theo trách cứ: “Nhưng hắn cứ ba ngày hai lượt tới tìm thật không ổn, hoàn toàn không để thiếu gia vào mắt. Cho nên nô tài định tìm một lý do đuổi hắn đi đấy ạ! Đừng nói là không cần chức đội phó, dù cần cũng không đến lượt hắn. Ỷ vào chút chuyện ca ca hắn mà muốn hạch sách chúng ta, có hơn nữa cũng không được nói, phải không ạ, thưa Tam thiếu gia?”
Tạ Nhàn hừ lạnh một tiếng, mặt không biểu cảm nói: “Hắn còn như vậy nữa cứ đuổi hắn ra ngoài đi, hắn không muốn làm thì còn người khác!”
Sau chuyện Bách Thủ, công nhân ở mỏ cung kính với Tạ Nhàn hơn rất nhiều, trong lòng cũng không dám thấy Tạ Nhàn dễ nói chuyện. Cho dù vẻ mặt Tạ Nhàn vô cùng hòa ái, ý cười đầy mặt, mọi người cũng không dám chậm trễ chút nào. Ngoài mặt Tạ Nhàn nói đừng câu nệ, nhưng thấy những cố gắng mấy ngày nay của mình có hiệu quả thì cảm thấy vô cùng hài lòng.
******
Sau khi thu hoạch lúa, ngoài đồng được nhàn rỗi một thời gian liền đến lúc gieo hạt nữa. Giống ŧıểυ mạch này trước khi trồng cần phải xới đất, trước kia mọi người đều dùng cuốc để cuốc, hiện sức lao động chủ yếu trong nhà đều lên núi đào than rồi, trong nhà chỉ còn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, một ngày có thể làm được bao nhiêu việc đây? Cho nên mọi người đều hướng ánh mắt về nhà Loan Loan và Lý Trụ Đầu.
Hai nhà mỗi bên có một con trâu. Những năm qua hễ có thời gian là Lý Trụ Đầu liền đưa trâu đi cày giúp, nhưng trâu này như ông bạn già của hắn vậy, cho nó làm nhiều liền cảm thấy đau lòng, cho nên cũng không muốn để trâu làm quá nhiều. Theo thường lệ năm nay Loan Loan cũng đưa trâu đi cày.
Những năm qua mọi người đều tự làm được nhưng năm nay bận rồi, không thể làm gì khác hơn đành nhờ vợ chồng nàng giúp họ cày. Không còn cách nào khác, Loan Loan và Bách Thủ đành phải đáp ứng. Nhưng thời gian nhàn hạ của Bách Thủ không nhiều lắm, trừ lên mỏ còn phải ra ruộng, rồi còn nghỉ ngơi, được một thời gian tinh thần cũng sút đi. Sau đó Lai Sinh liền theo Bách Thủ ra ruộng, dạy mấy lần Lai Sinh đã làm được.
Sau đó hai người liền chia thời gian, nếu Bách Thủ làm việc vào ban ngày, buổi tối liền cùng Lai Sinh làm việc một lúc thì về trước, để lại Lai Sinh một mình đánh trâu cày. Nếu Bách Thủ làm việc vào buổi tối, ban ngày hắn sẽ nghỉ ngơi thật tốt rồi mới đi giúp mọi người cày ruộng, ai cũng đều hiểu.
Về sau Lai Sinh ra ngoài cũng không cần Bách Thủ theo.
Mọi người cũng không ai ra thăm ruộng vào ban đêm nên ai nấy đều cho rằng là Bách Thủ cày.
Ruộng của mọi người cày cũng được gần hết, chỉ còn lại vài thửa cho Lý Trụ Đầu. Ban đêm Lai Sinh liền dắt trâu đến ruộng nhà Mạch Thảo. Đến nơi thì Hương Tú và Mạch Thảo đang chờ, Lai Sinh ngượng ngùng nói: “Hôm nay ta tới hơi trễ.”
“Không sao, vài mảnh ruộng trong nhà liền phiền ngươi xua trâu cày giúp cho.” Hương Tú cười nói.
“Sao lại khách khí như vậy, để ruộng nhà hai người đến giờ mới cày đã trễ thời gian gieo hạt rồi.” Lai Sinh vừa nói chuyện vừa đánh trâu lên cày, thuần thục xua trâu xuống ruộng.
Trên mặt Hương Tú lộ vẻ kinh ngạc, ngoài miệng đáp lời Lai Sinh: “Sao lại trễ? Chúng ta nên cám ơn ngươi mới phải! May có ngươi nhớ đến nhà chúng ta, nếu không hai mẹ con ta đã phải tự mình cuốc đất rồi, không chỉ mệt nhọc mà có khi còn trễ hơn bây giờ ấy chứ.” Dừng một chút nàng lại nói: “Hơn nữa Mạch Thảo nhà chúng ta cũng không làm được chuyện này.”
Lai Sinh lập tức phất tay với hai người: “Không sao, không sao, để ta làm cho! Hai người nói những thửa ruộng nào rồi về trước đi, trời cũng muộn rồi.”
Trên mặt Hương Tú thoáng qua ý cười, chỉ cho Lai Sinh mấy mảnh ruộng nhà mình rồi đưa Mạch Thảo về nhà.
Mạch Thảo theo Hương Tú về nhà còn có chút lo lắng về Lai Sinh, ra dấu tay với Hương Tú. Hương Tú sờ sờ đầu nàng cười nói: “Con đừng lo, đi nghỉ ngơi đi. Lai Sinh làm xong sẽ biết tự về mà. Không nghe hắn nói sao, thường ngày cũng là tự hắn ra ruộng làm thôi. Hắn ấy mà, không khờ như mình nghĩ đâu.”
Bận bận rộn rộn cuối cùng cũng đến thu húy, mọi người trong thôn đều không quan tâm lần này đi thi Lý Đại Trí có đỗ cử nhân hay không, cũng không quan tâm Lý Khai Minh có được làm tú tài hay vào thư viện hay không, tất cả đều hướng về phía Tuấn Kỳ.
Khi Tuấn Kỳ được vào thư viện, mẹ hắn khi đó đã oai phong thôi rồi. Hơn nữa từ sáng đến tối đều treo Tuấn Kỳ ngoài miệng. Bất luận người có quan hệ tốt với nhà Tuấn Kỳ hay không đều chờ đợi nhìn vào. Mọi người đều muốn biết thư viện có phải rất lợi hại hay không, Dương Tuấn Kỳ ở đó nửa năm có phải sẽ trở thành tú tài hay không.
Mỗi ngày ánh mắt mẹ Tuấn Kỳ đều không rời Dương Tuấn Kỳ, liên tục bảo hắn đừng khẩn trương, không ngừng động viên hắn cố gắng. Nhưng trong lòng bà ta cũng khẩn trương muốn chết.
Dương Tuấn Kỳ cười bảo mẹ hắn đừng lo lắng. Hắn nhất định sẽ làm bài thật tốt, nhưng thật ra trong lòng không ngừng bồn chồn. Từ khi được vào thư viện, mẹ hắn mỗi ngày đều tươi cười, bà không chỉ tự thổi phồng với người trong thôn mình lợi hại thế nào, mà còn nhiều lần cùng nhà Loan Loan phát sinh mâu thuẫn, bà đều lấy việc mình được vào thư viện đọc sách để mỉa mai người ta. Hơn nữa mẹ thay hắn đính hôn hắn cũng không quá hài lòng, vì mẹ hắn không chỉ khoa trương hắn làm việc tài giỏi thế nào mà còn nói hắn quyết chí nhất định phải thi đậu tú tài.
Không sai, từ khi vào thư viện trong lòng hắn đúng là đã nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi bà mối đến Đàm gia lại nói hắn nhất định sẽ đỗ tú tài.
Dương Tuấn Kỳ không phải người hay nói mạnh miệng, chuyện này đã tạo không ít áp lực cho hắn.
Chờ sau khi Dương Tuấn Kỳ đi, mẹ Tuấn Kỳ liền thay đổi khác hơn ngày trước, rất ít ra ngoài, có ra cũng rất vội vã, đứng nói hai ba câu liền rời đi.