Ở đây ngoài mấy người thân của Vương gia, còn có mấy người phụ nữ ngồi tán gẫu với nhau. Đám đàn ông đang làm trên mỏ đợi đến trưa mới đến ăn cơm. Bách Thủ sang nhập bọn với đám đàn ông. Loan Loan đã tìm được Mai Tử và mẹ Nguyên Bảo đang ngồi cạnh một đám người. Thấy nàng tới, mẹ Nguyên Bảo giúp nàng đón lấy đứa trẻ. Lúc này mọi người đang nói chuyện về con gái Thanh Sơn: “… Lớn lên khỏe mạnh, đáng tiếc da hơi đen một chút.”
“Đứa nhỏ này mới được một tháng thôi mà. Trẻ con lớn nhanh lắm! Bây giờ nhìn thì bình thường, nói không chừng sau này lớn lên lại là một đại mỹ nhân thì sao.”
Có người lập tức làm ra tư thế chớ nói to: “Mấy người nhỏ giọng một chút, bàn tán về con cái nhà người ta, không sợ đắc tội à.”
Hai người đang nói chuyện liền ngượng ngùng cười cười.
Thấy không khí có vẻ gượng gạo, có người lập tức tìm đến nói chuyện với mẹ Tuấn Kỳ đang nổi danh gần đây: “Chị dâu, lâu rồi không nhìn thấy Tuấn Kỳ nhà tẩu đâu nhỉ?”
Thấy có người chủ động nói chuyện với mình, trong lòng mẹ Tuấn Kỳ cảm thấy rất vui, lại còn đề cập đến con mình, lại càng đắc ý thêm mấy phần: “Bây giờ nó đi lên thư viện học nào có nhiều thời gian rảnh để về như vậy, có lúc còn phải giúp lão sư viết cái nọ cái kia. Lão sư bảo nó ở lại thư viện luôn, chỉ thỉnh thoảng mới về một lần.”
Mọi người lộ vẻ hâm mộ: “Ôi, đúng là, sau này Tuấn Kỳ sẽ có tiền đồ rộng mở rồi. Nông dân như chúng ta sao có thể so được với nó. Trong nhà dù sao cũng không tốt bằng ở thư viện.”
“Đúng vậy!” Mẹ Tuấn Kỳ nhấc cằm lên, cười cười, nói: “Mọi người cũng đừng xem thường địa phương nhỏ này của chúng ta. Thư viện của chúng ta lại rất nổi danh nhé, ở trong đó có rất nhiều đệ tử nhà có tiền, ngay cả người ở huyện lân cận cũng muốn đưa con em đến học…”
Thấy mọi người đều vểnh tai nghe, mẹ Tuấn Kỳ càng thêm dốc sức nói: “… Ở thôn này của chúng ta sao có thể so sánh với ở thư viện. Ở đó đều là người đọc sách. Mấy đứa trẻ kết giao với nhau đều là người văn nhã lịch sự, tài hoa hơn người. Nói cái gì nhỉ… gần đèn thì sáng, gần… mực thì đen, chính là câu này.”
“Ôi!” Có người vỗ bắp đùi kêu lên: “Mẹ Tuấn Kỳ, chúng ta đều là người dốt đặc cán mai, ngươi nói văn vẻ như thế làm sao chúng ta hiểu được đây.”
“Đúng vậy! Không ngờ bây giờ ngươi cũng đọc thơ cơ đấy!”
Cả mắt miệng mẹ Tuấn Kỳ đều cười: “Ta cũng là nghe con trai nói thôi.” Sau đó nàng dương dương tự đắc giải thích ý nghĩa câu nói kia cho mọi người nghe: “Câu nói kia có nghĩa là đi theo người đoan trang lễ độ thì tự mình cũng sẽ trở thành một người biết đa͙σ lý, có trách nhiệm… thành người tốt. Nếu đi theo những loại mèo loại chó kia thì sau này cũng sẽ biến thành lũ chó lũ mèo mà thôi.”
“A, chẳng trách lại có người vội vàng đến cửa muốn kết thân với nhà các người. Mọi người nhìn xem mẹ Tuấn Kỳ nói chuyện có lý lẽ không kìa!”
Mọi người xung quanh đều gật đầu phụ họa.
Bà mối Vương ở bên cạnh nghe thấy trong lòng có vị chua. Sao bà lại nghe ra giống như mẹ Tuấn Kỳ đang muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe đây. Nhưng người ta không chỉ đích danh mình, bây giờ bà đi qua tranh cãi chẳng phải đang tự thừa nhận mình không ra gì sao.
Trong lòng tức nghẹn, suy nghĩ một chút, bà quay người cười híp mắt nhìn mẹ Tuấn Kỳ, nói: “Mẹ Tuấn Kỳ này, nghe nói Dương Uyển nhà các người cũng đã đính hôn rồi. Đối phương còn là một nhà có gia cảnh không tệ, còn nói đến lúc thành thân sẽ mang đến một con trâu khỏe mạnh, có phải thật không vậy?”
Đám người nhất thời không lên tiếng. Ánh mắt ai nấy dù không nhìn mẹ Tuấn Kỳ, nhưng đều vểnh tai lên lắng nghe. Ai cũng biết mẹ Tuấn Kỳ nhân lúc Dương Tuấn Kỳ đang nổi danh liền chọn cho con gái mình một người trong sạch để gả đi. Nhưng chọn tới chọn lui, nhà trai có của không kém, nhưng diện mạo lại không được, còn là một tên phá gia chi tử. Mọi người cũng muốn nghe xem mẹ Tuấn Kỳ sẽ trả lời như thế nào.
Trong lòng mẹ Tuấn Kỳ bốc hỏa. Vừa rồi nàng nói chính là muốn khiêu khích bà mối Vương, không ngờ bà ta lại đâm vào đúng chỗ đau của mình.
Chỉ vì chuyện của Dương Uyển mà lần đó con trai gần như đã cãi nhau với nàng. Từ nhỏ đến lớn Dương Tuấn Kỳ luôn nghe lời nàng. Nói cho cùng nàng cũng chỉ hy vọng Dương Uyển gả đi không phải lo ăn lo mặc. Nhưng con trai lại nói nàng chỉ nghĩ cho bản thân, hoàn toàn không nghĩ cho Dương Uyển, làm nàng đau lòng mất mấy ngày.
Mẹ Tuấn Kỳ không thèm để ý đến bà mối Vương, kéo người bên cạnh nói chuyện về Hương Tú.
“… Rất nhiều nam nhân đều thích xếp hàng mua cơm của nàng, đặc biệt là hai mươi mấy người từ bên ngoài đến.”
“Ơ, chuyện này ta biết. Chồng ta về nói có mấy tên đàn ông mỗi lần ăn cơm đều chậm chạp quay về làm, chính là vì nói chuyện với nàng ta.” Sau đó người đó bỉu môi: “Nói là nói chuyện, nhưng ta đoán nhất định là nàng ta đầu mày cuối mắt với mấy tên đàn ông đó. Hơn nữa, ta còn nghe nói nàng ta và một quản sự trên mỏ còn…”
“Gì? Thật sao?”
Mọi người liền rối rít tụ tập lại đi qua hỏi thăm, ngay lập tức ném chuyện của Dương Uyển lên chín tầng mây!
Trời sinh phụ nữ thích nhiều chuyện, bất kể là ai, chỉ cần có chuyện nói là được!
Mẹ Tuấn Kỳ âm thầm thở một hơi, hừ, muốn tọc mạch chuyện xấu nhà nàng sao, không có cửa đâu!
Nhưng bà mối Vương sao có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng được, liếc mẹ Tuấn Kỳ một cái, lạnh giọng nói: “Ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn. Kim Liên nhà người ta còn đang ở cữ trong nhà, cũng không tích đức cho cái miệng một chút.” Chồng trước của Hương Tú là Đại Cát, Đại Cát lại là anh của Cát Kim Liên.
Mấy người đang nói chuyện liền ngại ngùng ngậm miệng. Mẹ Tuấn Kỳ mấp máy môi muốn nói nhưng thôi. Nàng tới đây ăn tiệc đầy tháng con của Kim Liên, hiện giờ lại bàn tán chuyện vợ trước của anh Kim Liên. Nói xấu Hương Tú chẳng khác nào đánh vào mặt Đại Cát, cũng chính là làm mất mặt Kim Liên.
Mấy người vừa rồi còn hăng say nói chuyện cùng nàng, lúc này đều quay sang nói chuyện với người bên cạnh, không còn ai để ý đến nàng nữa. Mẹ Tuấn Kỳ giận đến mặt hết xanh lại trắng một hồi. Đảo mắt, thấy Loan Loan lạnh nhạt ngồi một bên, thảnh thơi chơi với đứa nhỏ, trong lòng nàng tức giận không có chỗ xả, bỉu môi nói: “Ta có miệng ngắn hay tay ngắn đi chăng nữa, nhưng không hề tiện.” (tiện trong hèn hạ, ti tiện)
Mọi người xung quanh đồng thời ngạc nhiên, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Loan Loan đang bế con.
Loan Loan cũng giật mình, nàng đang ngồi yên lành tự dưng lại bị ai chọc tới? Vô duyên vô cớ bị người ta tát một cái, trong lòng nàng bốc hỏa. Đệ đệ nàng có tiện hay không, ngươi quản cái rắm à!
Nàng nhìn chằm chằm vào mẹ Tuấn Kỳ một cái, nhẹ nhàng ném qua một câu: “Tay tiện cũng không sao, khinh người mới tiện.”
Mai Tử đang uống nước liền phun ra một ngụm.
Mọi người hồi phục tinh thần liền vội vàng quay đầu, đang nói gì lại nói tiếp, giống như vừa rồi Loan Loan nói gì cũng không có ai nghe thấy.
Mẹ Tuấn Kỳ giận đến môi run cả lên, ngón tay chỉ vào Loan Loan không ngừng run rẩy: “Ngươi, ngươi…”
“A, đại bá mẫu, có sao không? Có chỗ nào không thoải mái sao? Ơ, cháu, cháu nói trúng bá mẫu sao? Thật là ngại quá, lần sau cháu nhất định sẽ chú ý.” Loan Loan căng thẳng nhìn mẹ Tuấn Kỳ, ra chiều áy náy lắm.
“Nói nhảm!” Mẹ Tuấn Kỳ cảm thấy bản thân đã bị làm cho tức giận đến hồ đồ rồi, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi được dạy dỗ như thế sao? Dám cãi với trưởng bối. Về nhà cho chồng ngươi quản cái miệng xấu này đi.”
Loan Loan không tỏ thái độ nhìn chằm chằm vào nàng ta. Nàng là phụ nữ đến từ hiện đại, không hề bị chữ hiếu như trời này phá đi nguyên tắc của mình, thản nhiên nói: “Thì ra bá mẫu muốn tìm bá phụ sao, hay để cháu gọi giúp cho nhé…” Sau đó nàng bắt đầu tìm kiếm trong đám đông, quả nhiên nhìn thấy Dương Nghĩa Thiên đang nói chuyện cùng người khác ở cửa viện, mặt mũi đáng giá thêm mấy phần? Được người khác tôn trọng đương nhiên sẽ có mặt mũi.
Thấy Loan Loan định đứng dậy thật, mẹ Tuấn Kỳ khẽ quát một tiếng: “Ngươi dám.”
Không ngờ nha đầu chết tiệt này không sợ xấu mặt chút nào! Nhưng nàng đã nói xấu Cát Kim Liên trước, nếu thật sự truy xét ra, người mất mặt nhất chính là nàng. Lúc này nàng mới không thể không quát Loan Loan.
Mấy người bên cạnh vừa rồi cùng tụ tập tán chuyện thấy dáng vẻ này thì quýnh cả lên. Ngay cả náo nhiệt cũng không muốn xem, nhanh chóng đi lên khuyên giải hai người.
Người ở Dương gia thôn hầu như đều biết tính tình của Loan Loan. Bình thường nàng rất dễ nói chuyện, làm việc đối xử với người khác đều khiêm tốn, không thích nhiều chuyện, cũng không thích nói xấu người khác, không bắt nạt ai. Nhưng nếu người nào muốn bắt nạt nàng đừng nghĩ sẽ dễ dàng.
Mai Tử và mẹ Nguyên Bảo không muốn làm Loan Loan mất hứng, kéo nàng ngồi vào chiếc bàn bên cạnh. Bà mối Vương cũng chủ động ngồi xuống cùng bàn với các nàng. Trong mắt bà, Loan Loan hiện giờ đang ở cùng phe với mình.
Mẹ Tuấn Kỳ thì bị kéo ngồi xuống một chiếc bàn khác.
Ăn cơm trưa xong, con nàng đã buồn ngủ, Loan Loan bế con tạm biệt Mai Tử và mẹ Nguyên Bảo, đi được nửa đường thì Dương Nghĩa Trí ở phía sau gọi nàng, sau đó khuyên răn hai câu.
“Cháu cũng thật là, không biết phải nhường trưởng bối một chút sao? Trong sân đông người như vậy, làm ầm ĩ ra thì ai mất mặt nào?”
Loan Loan không phục: “Trưởng thôn, cũng không phải là cháu muốn gây chuyện. Bác cũng mới chỉ nghe được một phần. Làm gì có chuyện người nhà lại đi nói xấu người nhà cơ chứ, như vậy có được không?”
Dương Nghĩa Trí sửng sốt.
“Hơn nữa, một lời cháu cũng chưa nói đã bị người ta mắng. Mắng cháu cũng thôi đi, sao có thể động đến người nhà cháu? Bác nói cháu có thể nhịn được sao?”
Dương Nghĩa Trí trầm ngâm. Ông biết nhà Tuấn Kỳ và nhà Loan Loan bất hòa. Mẹ Tuấn Kỳ thích ba hoa, hay nói này nói nọ. Nhưng gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy, ŧıểυ bối cãi lại trưởng bối, dù sao cũng không được đẹp mặt, còn làm hỏng thanh danh của Loan Loan.
“Nếu nàng làm không đúng, cháu cũng không thể làm như vậy. Gây chuyện trước mặt nhiều người như vậy còn gì là thể diện.” Dừng một chút, ông lại cảm thấy bản thân mình nói không đúng. Chẳng lẽ đợi đến khi không có ai thì có thể không làm mất mặt mũi sao?
Ông không nhịn được khoát tay: “Dù sao thì sau này cháu cũng đừng như vậy nữa là được, ảnh hưởng đến danh tiếng của mình…”
Dương Nghĩa Trí nói xong liền chắp tay sau lưng rời đi. Loan Loan dẩu miệng, nhìn về phía bóng lưng Dương Nghĩa Trí nói thầm: “Ta mới không sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình.” Sau đó nàng trở về nhà.
Loan Loan về nhà chưa được một lúc, Bách Thủ cũng về tới nơi. Vào nhà nhìn thấy Loan Loan nằm nghiêng trên giường, con trai bên cạnh đã ngủ say, hắn nhẹ nhàng hôn lên bàn tay nhỏ bé của con, nhỏ giọng hỏi nàng: “Trước lúc ăn cơm xảy ra chuyện gì đấy?”
Loan Loan cười cười: “Không có gì, người trong thôn vẫn luôn nói này nói nọ mà. Chàng cũng không phải không biết.” Sau đó nàng đứng dậy, nhường lại chỗ cho hắn: “Chàng nghỉ ngơi đi, buổi tối còn phải đi làm đấy!”
Bách Thủ gật đầu nằm lên giường. Loan Loan ngồi trong sân thấy thật nhàm chán, nàng nhẹ nhàng đóng cổng rồi đi ra ruộng.
Trên cánh đồng xanh mướt từng mảng, lúa mới trồng chưa được bao lâu, lại sắp đến ngày mùa rồi. Mấy ông chồng đều lên mỏ làm công, nên các chị em phụ nữ ở nhà đều vất vả hơn trước. May mà hiện giờ vào buổi tối Lai Sinh có thể giúp đỡ, nếu không thật sự không xong, đến lúc đó nhà bọn họ sẽ thu hoạch vào buổi tối.
Sau đó nàng lại gặp Vương Bảo Sơn từ chỗ vườn cây ăn quả đi tới. Loan Loan hỏi hắn năm nay cây quýt kết trái thế nào.
Vương Bảo Sơn thật cao hứng nói: “Năm nay rất tốt! May nhờ có Bách Thủ huynh đệ nói biện pháp kia, mới có được thành quả như năm nay. Sau này năm nào cũng được như vậy thì chúng ta không phải lo gì nữa.” Sau đó hắn thật lòng nói: “Đến lúc quýt chín nhớ đến hái một ít mang về nhé.”
“Được chứ, không biết Lai Sinh thích không. Lúc đó ta sẽ đến mua một chút.”
“Hai nhà chúng ta còn phải nói những câu này sao? Mua cái gì chứ, muốn ăn thì cứ đến hái là được, sao phải khách khí như vậy!”
Loan Loan cười ha hả nói: “Vậy được, ta cũng muốn nếm thử quýt nhà huynh có vị như thế nào đây?
Sau khi Vương Bảo Sơn đi rồi, trên đường về nhà Loan Loan gặp phải Tạ Tam.