Nhà Thanh Sơn vừa vui mừng vừa lo buồn, một nhà khác trông mong hồi lâu rốt cuộc cũng đợi được cháu trai, lúc này cả nhà mới có được sự hài hòa.
Mẹ Lan Hoa sau khi có con trai sống lưng cũng thẳng lên, coi con trai như tổ tông. Cát Sơn thì ngược lại, kể từ sau khi có con trai, thái độ với Lan Hoa lại tốt hơn nhiều, bình thường ăn mặc gì cũng đều có phần của con bé.
Những chuyện này Loan Loan cũng là nghe người ta nói, mấy chuyện như vậy bây giờ quá nhiều, nàng vốn cũng không rảnh rỗi đi quản mấy chuyện này.
Lúc đi từ trên núi xuống nàng nhìn thấy Hương Tú và Lưu quản sự đứng dưới một gốc cây, không biết nói chuyện gì mà Hương Tú thỉnh thoảng lại liếc ra trông chừng, suy nghĩ một chút, Loan Loan quay người, tìm một con đường nhỏ đi vòng qua chỗ Bách Thủ làm. Đến dưới chân núi, đúng lúc nhìn thấy Tạ Nhàn đang nói gì đó với Bách Thủ, Tạ Tam cười hì hì theo sau.
Nhìn thấy Loan Loan đi tới, Tạ Tam từ xa đã chào hỏi nàng: “Ơ, vợ Bách Thủ đi đâu vậy?”
“Tam thiếu gia.” Loan Loan chào hỏi Tạ Nhàn trước, sau đó cười nói với Tạ Tam: “Không có gì, đi thăm ruộng ngô một chút thôi.”
“Này, ngươi thật là chăm chỉ, trong số phụ nữ ở Dương gia thôn chúng ta chắc chỉ có ngươi lợi hại…” Tạ Tam cười nói: “Bách Thủ huynh đệ lên mỏ làm công, ngươi không chỉ phải chăm sóc con cái, còn phải gánh vác việc nhà, thỉnh thoảng còn phải để ý đến Lai Sinh. Những chuyện này không nói, hàng năm lại còn đưa mọi người đến thôn trang hỗ trợ làm việc, ta nghe thấy mọi người ai cũng khen ngươi không ngớt!”
Loan Loan nhàn nhạt cười: “Những chuyện này có đáng là gì, đó là mọi người cho ta mặt mũi thôi.”
Tạ Tam nhìn Bách Thủ cười ha ha, lại cười nói với Tạ Nhàn: “Tam thiếu gia, người nhìn xem, đây thật là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, hai vợ chồng huynh đệ Bách Thủ đều khiêm tốn như thế!”
Khóe miệng Tạ Nhàn khẽ cong lên, lộ ra nụ cười nhạt, sau đó hắn nói với Loan Loan: “Ta đã sớm nghe Nhị ca đề cập tới ngươi, ca ấy nói ở một góc địa phương nhỏ bé gặp được người rất biết làm ăn, không chỉ có đầu óc linh hoạt, làm ra đồ hiếm lạ, mà mùi vị còn được xem như đệ nhất thiên triều. Ta vẫn nghĩ rằng đó là một lão đầu kinh nghiệm phong phú, không ngờ tới lại là một nữ tử trẻ tuổi…” trong mắt hắn trừ kinh ngạc còn có sự tán thưởng: “…Sao lại có được nhiều chủ ý như vậy?”
Loan Loan khẽ mỉm cười: “Tam thiếu gia quá lời, chúng ta nào có chủ ý gì, chỉ là bình thường rảnh rỗi thích làm vài món ăn mà thôi!”
“Ơ, vợ Bách Thủ thật là khách khí! Người trông Dương gia thôn này ai mà không biết ngươi là người có năng lực, thấu tình đạt lý. Hiện giờ việc trên mỏ Nhị thiếu gia đã giao cho Tam thiếu gia, ngươi có chuyện gì cứ trực tiếp nói với Tam thiếu gia là được. Nếu có khó khăn, Tam thiếu gia có thể giúp được nhất định sẽ giúp. Tam thiếu gia cũng dễ nói chuyện.”
Tạ Tam nói giúp vài lời tốt đẹp cho Loan Loan và Bách Thủ ở trước mặt Tạ Nhàn, thừa dịp nịnh nọt lấy lòng Tạ Nhàn.
Loan Loan cũng không muốn nhận tâm ý của hắn, cười cười không lên tiếng. Mà Tạ Nhàn nghe xong dường như lại có vẻ rất để ý, ngón tay hắn nhẹ nhàng phủi phủi trường bào màu trắng, nhìn Bách Thủ và Loan Loan nhã nhặn nói: “Ta là người hiểu lí lẽ, nếu các ngươi có chuyện gì khó khăn cứ trực tiếp nói với ta là được.”
Mắt Loan Loan chợt chớp chớp, dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “A, ta đi ra ngoài mà quên mất, trong nhà còn có trẻ con, Tam thiếu gia cũng bận bịu, ta xin đi trước.”
“Thời gian cũng không còn sớm, ta cũng cần phải trở về tửu lâu.” Tạ Nhàn nói đến chuyện của mình, lại quay người sang nói với Bách Thủ: “Nơi này ngươi để ý thêm một chút.”
Bách Thủ nghiêm túc gật đầu: “Tam thiếu gia yên tâm.”
Nhìn Tạ Tam tiễn Tạ Nhàn đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, Loan Loan liền tìm chỗ ngồi xuống kể cho Bách Thủ nghe chuyện sáng nay Lai Sinh và Vương Nguyên Sinh gây lộn với nhau, còn nói: “… Dường như đệ ấy không phải chỉ mới một lần như vậy!”
Đêm hôm trước nói gì làm gì, ngày hôm sau toàn bộ đã thay đổi. Ví như hôm lễ mừng năm mới, hôm trước Lai Sinh vốn đã nói với Loan Loan, năm nay không mua rượu cho ông nɠɵạı hắn nữa, chỉ cần một chút đồ cúng như hoa quả hay cân thịt. Nhưng ngày hôm sau khi đi chợ, Lai Sinh lại tự đi mua rượu, giống như đêm hôm trước chưa từng nói ra mấy lời đó vậy.
Ngẫm kĩ lại sự khác thường của Lai Sinh, kể từ sau khi hắn trở về từ Âu Dương gia đã có chút khác trước, chỉ là, bởi vì biểu hiện của hắn không quá rõ ràng mà thôi. Hai người chỉ cho rằng hắn ở Âu Dương gia phải chịu khổ, cho nên bây giờ mới xuất hiện một chút khác lạ.
Hiện giờ xem ra, hình như chuyện không hề đơn giản như vậy.
Đêm hôm trước những gì Lai Sinh nói và làm đều hoàn toàn giống hành động của một người bình thường. Nhưng mà nghĩ lại sáng sớm hôm nay, hắn rõ ràng vẫn là Lai Sinh kia!
Bách Thủ cũng cảm thấy chuyện này quá lạ lùng, làm cho hắn có chút bận tâm. Hai người quyết định mấy ngày tiếp theo sẽ quan sát Lai Sinh thật kỹ.
Lúc này, trên núi lại có mấy người vác than xuống, Bách Thủ bảo Loan Loan đi về trước, hắn đang bận công việc.
Lúc Loan Loan về đến nhà, Lai Sinh đang ngồi xổm gần gốc cây to giữa sân, cầm cành cây chọc tổ kiến.
Thấy Loan Loan trở về, hắn lập tức bỏ cành cây, nhảy dựng lên hét lớn: “A, chị dâu rốt cục đã về rồi!” Nói xong, hắn liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Từ sáng sớm nàng cũng chưa nói chuyện nhiều với Lai Sinh, hơn nữa trong lòng nàng còn một đống nghi ngờ, lúc này Loan Loan làm sao dám để cho Lai Sinh đi ra ngoài. Loan Loan không đồng ý, Lai Sinh cũng không dám đi ra ngoài, trề môi, vẻ mặt đưa đám trở lại trong sân, rất chi là mất hứng nhìn Loan Loan, có vẻ buồn bực hỏi: “Sao thế, đệ muốn đi chơi mà!”
Loan Loan chỉ chỉ cái ghế dài dưới mái hiên rồi ngồi xuống: “Ngồi xuống. Từ giờ tới trưa đệ không được ra ngoài, giờ chị dâu có chuyện muốn hỏi đệ đây.”
“Sáng nay Vương Nguyên Sinh không phải cũng đi ra ngoài đấy thôi.” Lai Sinh nhỏ giọng nói thầm một câu, nhưng Loan Loan tai thính lại nghe thấy rõ. Thấy Loan Loan nhìn mình chằm chằm, Lai Sinh lập tức ngậm miệng, không cam lòng ngồi xuống ghế, cong lưng, đầu buông thõng, uể oải nói: “Hỏi chuyện gì?”
Loan Loan thấy buồn cười, nàng cầm một rổ rau từ trong nhà bếp ra, vì để hai ngày rau đã hơi héo, nàng liền bảo cho hắn biết chỗ nào cần phải bỏ đi, chỗ nào có thể giữ lại, sau đó nói: “Đệ nhặt chỗ rau này để trưa nay nhà mình ăn. Ca đệ tối nay còn phải làm việc, chỉ có hai chúng ta thôi, trừ rau cải ra đệ còn muốn ăn gì nữa không?”
Lai Sinh đưa tay khều khều từng cọng rau, trợn mắt nói: “Hôm nay chúng ta chỉ ăn cái này thôi ạ? Không có thịt sao?”
Loan Loan thấy dáng vẻ của hắn rất buồn cười, liền trêu chọc hắn: “Nhà chúng ta lần nào ăn thịt cũng là đệ ăn nhiều nhất, đệ vẫn chưa thấy đủ sao?” Con ngươi của nàng lại đảo một vòng, nói tiếp: “Mua thịt thì cần có bạc. Nếu không thế này đi, đệ đi theo ca lên mỏ làm việc, đào than mặc dù được nhiều bạc nhưng lại không an toàn, hay là như vậy đi, đệ đi vác than, lúc mệt mỏi thì nghỉ ngơi, hơn nữa mỗi ngày còn có thể ăn cơm trên mỏ, không cần tiêu tiền!”
Sau khi nghe xong, Lai Sinh lập tức chạy vào trong phòng lấy ra mấy đồng tiền hắn tích cóp được, tổng cộng có mười mấy đồng, đưa tới trước mặt Loan Loan, lấy lòng nói: “Chị dâu, đệ đưa tất cả tiền của đệ cho tẩu, chúng ta ăn thịt đi. Còn nữa, đệ không muốn lên mỏ làm việc đâu, mệt chết người đi được!”
“Kiếm bạc sao có thể không mệt được chứ, còn nữa, cũng không nói là không cho đệ nghỉ ngơi. Hơn nữa lên mỏ làm việc một tháng còn có thể kiếm được một hai lượng bạc, có thể mua thêm nhiều thịt, rồi lại nói, đệ cần phải kiếm được bạc để sau này có tiền cưới vợ nữa chứ! Có vợ, thì sau đó mới có con…”
Nàng lại tiếp tục nói thêm một tràng nữa, Lai Sinh nghiêng đầu nghe rất cẩn thận, một lúc sau, hắn thành thật hỏi: “Vợ là gì?”
Mặt Loan Loan cứng đờ, lập tức nặng nề thở dài một tiếng.
Người bình thường có thể hỏi vợ là gì sao?
Nàng rất thất vọng.
Ở chung được mấy năm, mặc dù biết ngay cả thuốc thang cũng không hiệu quả, sau khi thấy được ánh rạng đông, lại biết tất cả đều chỉ là hy vọng xa vời, có thể không thất vọng sao?
Lai Sinh trừ có hơi ngốc nghếch, những mặt khác đều hơn nhiều người trong thôn.
Bàn về sức lao động, hắn có thân thể khỏe mạnh cường tráng, chỉ là bình thường thiếu rèn luyện một chút thôi. Bàn về nɠɵạı hình, Lai Sinh coi như là một nam tử có dáng vẻ đoan chính. Bàn về lòng hiếu thảo, hắn còn hơn rất nhiều người. Nếu như hắn có thể trở lại thành người bình thường, chuyện tìm vợ đương nhiên sẽ rất dễ dàng!
Loan Loan và Bách Thủ đều ôm một chút hy vọng trong lòng, Lai Sinh có một chút khác thường, nàng liền cao hứng đến công trường nói cho Bách Thủ biết. Xế chiều, nàng buồn bực ẵm con đến mỏ nói chuyện với Bách Thủ, lại đi đến nhà Mai Tử ngồi nói chuyện. Đại Bảo ŧıểυ Bảo đều đã biết đi. Hán Nhi cũng đang tập đi, thấy Đại Bảo và ŧıểυ Bảo trong sân thì vui vẻ, tay thằng bé quơ quơ dậm chân đòi đi. Trẻ con chơi đùa thì vui vẻ, Loan Loan lại mệt muốn chết vì phải dạy con tập đi, lúc về đến nhà nàng vừa mệt vừa đau lưng.
May mà trẻ con hay ngủ. Nhân lúc con ngủ, Loan Loan không còn chút hình tượng nào nằm úp sấp trên giường, chờ Lai Sinh về nàng mới lồm cồm bò dậy nấu cơm.
Cơm tối nấu xong thì trời cũng đã tối. Vừa dọn thức ăn lên Lai Sinh đã đi vào, vừa lấy giúp bát đũa cho hai người, vừa nói: “Hán Nhi còn ngủ, cơm nước xong chắc cũng vẫn thế.”
Loan Loan ngẩn người, nghi hoặc nhìn hắn một cái, gật gật đầu ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Bữa cơm trôi qua rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng đũa chạm vào bát của hai người.
Lúc này nàng mới phát hiện ra, hình như đã có một thời gian dài khi bọn họ ăn cơm tối, nếu nàng và Bách Thủ không nói gì thì trong phòng cũng im ắng hẳn. Nàng thử nhớ lại trước kia, Lai Sinh lúc nào cũng ồn ào, nói cũng nhiều. Nhưng lại nhớ tiếp, hình như thói quen này của hắn hiện giờ cũng không hề thay đổi.
Sau đó nàng lại cẩn thận ngẫm lại, Loan Loan rốt cục đã hiểu ra, Lai Sinh thay đổi chính là do thời gian, vào ban ngày thì hắn không khác gì trước kia, nhưng trời vừa tối, dường như rất ít khi nghe thấy giọng nói của hắn.
Nghĩ đến đây, trên mặt Loan Loan không khỏi hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng đưa mắt lặng lẽ nhìn Lai Sinh phía đối diện.
Hắn ngồi ngay ngắn cạnh bàn, một tay cầm bát, dáng vẻ ăn cơm không hề giống kiểu ăn như hổ đói hồi trưa, cũng không phát ra tiếng chẹp chẹp gắp thức ăn vào trong bát mình trước, cũng không cầm đũa chọn tới chọn lui thức ăn trong đĩa, mà nét mặt biểu hiện lạnh nhạt, nghiêm túc.
Hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ đã được dạy dỗ từ nhỏ, có hiểu biết!
Loan Loan thầm giật mình, Lai Sinh trở nên hiểu lễ nghĩa như thế từ lúc nào, sao nàng lại không biết?
Nghĩ đến một khả năng nào đó, tâm huyết của nàng lại sôi trào lên.
Chốc lát sau, cơm nước xong xuôi, Loan Loan thu dọn bát đũa, nói với Lai Sinh: “Đệ ngồi chơi trong nhà nhé, chị dâu đi rửa bát là được rồi.”
Lai Sinh để những món ăn còn thừa vào trong tủ, đưa tay nhận lấy đống bát đũa trên tay Loan Loan: “Để đệ rửa cho, Hán Nhi cũng sắp tỉnh rồi.”
“Ừ, vậy đệ đi xem cháu đã dậy chưa giúp tẩu đi?” Loan Loan để bát đũa vào trong chậu, đổ nước vào, lấy một chút nước rửa chén, liếc nhìn Lai Sinh đi ra khỏi phòng bếp, quay người rửa bát.