Loan Loan mang cá về đến nhà, đầu tiên thay bộ quần áo và đôi giày ướt nhẹp ra, lại giặt đồ treo lên, lúc này mới mang cá ra ngoài rửa sạch, rửa hai quả ớt, băm nhuyễn ớt, lấy bát đựng, sau đó lấy dao rạch mấy đường nhỏ trên thân cá, xoa chút muối vào.
Chờ sau khi Bách Thủ trở về thì cá cũng đã thấm muối.
Hôm qua, trừ mấy động vật nhỏ thì chỉ có sóc chuột, mặc dù không đổi được nhiều bạc như trước, nhưng cũng được vài trăm văn. Theo yêu cầu của Loan Loan, Bách Thủ mua một cái bình gốm, mua thêm một miếng thịt, hắn còn vòng một vòng lớn khắp chợ, thật vất vả mới tìm được tỏi và hành lá Loan Loan muốn. Bách Thủ còn mua hành giống về trồng trong vườn rau nhà mình, để sau này khi cần cũng không cần ra chợ mua, tổng cộng tốn khoảng hai trăm văn tiền. Hắn giao số bạc còn thừa lại cho Loan Loan.
Loan Loan bỏ số bạc đó và số bạc trước kia còn dư vào trong bình gốm, sau đó giấu dưới gầm giường ở buồng trong.
Trở lại phòng bếp, Bách Thủ đang đứng nhìn cá đựng trong bát trên bếp lò.
“Vợ ơi, cá này là nàng bắt được à?”
“Không phải… Ách, cũng coi như thế.” Loan Loan nói.
Sau đó nói cho hắn nghe chuyện ở bờ sông hôm nay, cuối cùng hỏi hắn: “Lai Sinh đầu óc có vấn đề thật à?”
Bách Thủ khẽ cau mày, suy nghĩ một chút, nói: “Có đôi khi a, nhưng Lai Sinh cũng rất đáng thương…”
Trong nhà Lai Sinh chỉ có hai người, hắn và ông nội. Lai Sinh là người tha hương, năm đó quê quán gặp phải lũ lụt, người một nhà chỉ còn lại hai ông cháu. Vì kế sinh nhai, ông nội hắn dẫn theo hắn vượt đường xa đến. Sau khi đặt chân đến Dương gia thôn, người trong thôn đều rất đồng tình hai ông cháu, bình thường cũng giúp đỡ nhiều. Ông nội Lai Sinh cũng rất biết ơn mọi người, cho nên, bình thường nhà ai có việc cũng sẽ chủ động đi giúp đỡ.
Cũng vì vậy mà mọi người đều đối xử rất tốt với hai ông cháu, nhưng bất hạnh là lúc Lai Sinh năm tuổi đã bị bệnh nặng, sốt cao ba ngày không bớt, sau đó khỏe lại, dần dần cũng có chút không bình thường, thường thích nói chuyện một mình, nhưng khi đó hắn còn nhỏ nên mọi người cũng không chú ý.
Chờ khi hắn dần lớn lên, hành động càng ngày càng không bình thường. Có đôi khi giống như đứa con nít, trí lực không trưởng thành, có thể vì một viên kẹo mà khóc la ầm ĩ. Có đôi khi cũng giống như người bình thường. Nhưng trong thôn không ai mắng hắn, mà cũng không dám mắng. Từng có người mắng hắn là kẻ ngốc, kết quả hắn vung rìu đuổi người ta khắp thôn, gào thét nếu ai không có khẩu đức thì hắn không để yên cho đâu.
Cho nên cũng không ai biết hắn phát bệnh lúc nào. Hắn thường thích làm loạn trong thôn, cũng may chỉ là đùa giỡn, không làm chuyện gì quá đáng. Có đôi khi mọi người tức giận sẽ mắng vài câu, nhưng cũng không có ai làm gì hắn. Một là sợ hắn lộn xộn phát bệnh, thêm nữa là vì ông nội Lai Sinh là người tốt.
Có điều Bách Thủ cảm thấy Lai Sinh điên điên khùng khùng, sợ làm Loan Loan bị thương, nên dặn nàng sau này gặp Lai Sinh thì cách xa hắn một chút.
Lúc này y thuật lạc hậu, các loại bệnh cấp tính nguy kịch cũng ít được truyền bá, đối với vài chuyện vốn có thể tránh khỏi tạo thành kết quả không kịp hối tiếc, đột nhiên Loan Loan cảm giác lần trước mình thật may mắn.
Nàng đứng ở cửa phòng bếp nhìn Bách Thủ đang vùi đầu gắng sức làm việc, nàng biết trong lòng hắn có chút mất mát, nhất định vì Lai Sinh mà nghĩ tới bản thân mình.
Đi vào phòng bếp, băm nhuyễn tỏi và hành lá, trộn đều với ớt băm. Sau đó thoa một lớp mỡ heo lên thân cá trước, rồi bôi gia vị gồm hành lá, tỏi, ớt vào trong bong bóng cá, cả thân cá, và tất cả các chỗ khác. Chờ khi nồi nóng lên, đổ một ít mỡ vào trong nồi, bỏ cá vào bắt đầu chiên.
Chỉ chốc lát sau, Bách Thủ ở ngoài sân ngửi được mùi cá chiên thơm vô cùng. Hắn buông rìu xuống, đi vào phòng bếp, mùi thơm càng ngào ngạt.
Chiên cá xong, Loan Loan bỏ cá vào chén, lấy đũa gắp ra một miếng thịt cá, nói với Bách Thủ đang đi tới: “Đến đây, nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị không?”
Mùi cá thơm ngào ngạt tràn ngập mũi, trong hỗn hợp đó có hương thơm của tỏi, Bách Thủ nhìn thịt cá vàng óng trước mặt thì nuốt nuốt nước miếng, há mồm cắn một cái.
Ánh mắt Bách Thủ lập tức sáng ngời. Kinh hỉ nhìn Loan Loan, nuốt chửng thịt cá xuống giống như thể đang nuốt cả quả táo. Loan Loan ở một bên nhìn không ngừng lo lắng: “Chàng chậm thôi, cẩn thận mắc xương cá.”
Thật sự là mỹ vị nhân gian, hắn chưa bao giờ ăn qua đồ ăn ngon như vậy, Bách Thủ vẫn còn chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ môi, hưng phấn nhìn Loan Loan nói: “Vợ ơi, cá này nàng làm thế nào vậy, sao ta ăn lại thấy ngon vậy chứ?”
Loan Loan hé miệng cười cười, giải thích: “Thì làm thế này, bôi những món gia vị này lên bong bóng cá và toàn thân cá là được. Nếu chàng thích thì sau này ta sẽ làm thường cho chàng ăn.”
“Được, cám ơn vợ.” Hai mắt Bách Thủ sáng ngời nhìn Loan Loan, nghiêm túc gật đầu, hắn cao hứng bưng bát cá ra khỏi phòng bếp.
Ăn cơm xong, Bách Thủ đi trên núi chặt trúc. Loan Loan thì đi xem mấy cây rau hôm qua trồng ở cạnh nhà, thấy lá cây không có dấu hiệu héo rũ, sinh trưởng rất tốt, xem ra bọn nó sống được rồi.
Nếu như chỗ đất bên cạnh nhà này cuốc lên cũng thích hợp trồng rau, thì Loan Loan quyết định từ từ dời vườn rau xuống, để dễ hái, mà cũng tiện chăm sóc vườn.
Vì thế, nàng tiếp tục cuốc đất. Lúc Bách Thủ chặt trúc về, thấy Loan Loan đang bận rộn, thì vội vàng bỏ đồ xuống chạy tới: “Vợ, sao nàng lại làm việc này chứ? Nàng nghỉ ngơi đi, để ta làm.” Nói xong, bản thân hắn vung cuốc bắt đầu làm việc.
Loan Loan nhìn bộ dáng đau lòng của hắn, trong lòng không khỏi ngọt ngào, ở hiện đại đi đâu tìm được nam nhân tốt như vậy đây?
Vì vậy nàng xách ghế đẩu ra, lấy trúc Bách Thủ chặt về ngồi trong sân thay hắn cạo sạch những mấu trúc gồ ghề bên trên. Đến xế chiều, hai người đều ở nhà, cuốc một mảnh vườn nhỏ cạnh nhà. Sau đó Bách Thủ lại đan một cái gùi nhỏ, để Loan Loan tiện sử dụng.
Sáng sớm hôm sau, hai người đã thức dậy từ lúc sớm tinh mơ, đầu tiên là làm bánh, sau đó mang theo thức ăn, hai người đeo gùi lên lưng cùng đi lên núi. Lần này hai người không dừng lại ở ngọn núi khác, mà trực tiếp đi đến ngọn núi lần trước tìm được cây ớt dại. Loan Loan lại tiếp tục đào cây ớt như cũ, nàng hy vọng có thể trồng nhiều ớt trong vườn rau. Còn Bách Thủ thì đến một chỗ khác săn thú.
Thấy cây ớt đã đủ rồi, nhưng lúc này Bách Thủ vẫn chưa về, Loan Loan liền bắt đầu loay hoay xung quanh, kết quả ở gần đó lại tìm được một gốc hoa tiêu già. Lúc đó nàng đang đi xung quanh bỗng nhiên ngửi thấy mùi tiêu mới phát hiện được nó.
Đây cũng là trời toại lòng người mà, suy nghĩ muốn thứ gì thì tìm được thứ đó.
Hạt tiêu mọc đầy trên cả cây, Loan Loan kích động không thôi, lấy ra một tấm vải, hái hạt tiêu xuống rồi dùng bao vải bọc chúng lại. Đợi đến lúc Bách Thủ săn thú trở về, Loan Loan đã hái được hai bao hạt tiêu lớn.
Lúc ấy Bách Thủ rất khó hiểu nhìn vào hai bao hạt tiêu, thứ này lúc lên núi đi săn hắn cũng thấy mấy lần, nhưng đến giờ chưa từng thấy ai mang về ăn cả, vì thế Loan Loan giải thích cho hắn biết: “Thứ này không phải dùng để ăn, chỉ có thể dùng làm đồ gia vị. Sau này chúng ta làm đồ ăn có thể dùng thứ này, sau khi thêm nó vào, thức ăn làm ra sẽ rất ngon đấy!”
Mặc dù Bách Thủ bán tín bán nghi, nhưng hắn đã nếm qua rau dại Loan Loan đào, còn có cá chiên, nên chỉ cần vợ nói, hắn liền tin là đúng.
Ngày này, Loan Loan nɠɵạı trừ tìm được hạt tiêu, nàng còn nhặt được quả bồ kết. Nàng nghĩ đến hiện đại khi còn bé, lúc nàng ở nông thôn, nàng đã tận mắt nhìn thấy người già dùng quả này giặt quần áo. Hơn nữa lấy quả bồ kết này giặt quần áo sẽ có mùi thơm hơn so với mùi lá cây kia. Dùng quả bồ kết chắc rằng quần áo của nàng và Bách Thủ sẽ được giặt sạch.
Tìm được đồ cần thiết, hai người từ từ đi về nhà, khi về hai người cũng không về bằng đường cũ, mà vòng sang hai ngọn núi, đi về bằng một đường khác. Trên một ngọn núi có một mảnh rừng trúc lớn, trúc trong rừng này phát triển rất tốt, rễ trúc đều vừa cao vừa thẳng, màu sắc cũng đẹp hơn với bên ngoài núi, nghe nói sử dụng rất bền, tính mềm dẻo cũng cao.
Đúng lúc lúc này cha mẹ Nguyên Bảo cũng đang chặt trúc, cho nên bốn người gặp nhau cùng một chỗ.