Buổi chiều sau khi đi dạo một vòng trong thôn, Loan Loan ôm con về bắt đầu chuẩn bị cơm tối. Trời còn chưa tối đã thấy một đoàn người xuống núi, ngày đầu tiên nɠɵạı trừ nghe, quan sát, ghi nhớ, phần lớn thời gian đều làm chân chạy, trợ thủ, chứ không làm việc gì, cho nên mọi người không mệt mỏi, và cũng tan tầm sớm.
Bách Thủ về, Loan Loan rất vui mừng, nàng cười xách nước rửa mặt cho hắn. Lai Sinh chạy ra sau Bách Thủ, không đợi Bách Thủ rửa mặt mà đã đưa bàn tay đen sì của mình vào chậu nước.
Loan Loan thở dài, không biết buổi chiều tên ŧıểυ tử này lên núi làm gì mà trên người dính đầy bùn đất. Đợi hắn rửa tay xong, Loan Loan đổ nước đi rồi xách nước khác cho Bách Thủ.
Bách Thủ vừa rửa mặt vừa nói tình hình công việc hôm nay.
“……mấy ngày đầu nhẹ nhàng một chút, ta cũng có thể về sớm giúp nàng, nhưng sau này có lẽ sẽ tan tầm muộn hơn. Lúc chúng ta về, mấy người kia vẫn còn làm trên núi đấy…” Dừng một chút rồi lại khó hiểu nói với Loan Loan: “Hôm nay trên mỏ có một quản sự và một đốc công đến, nàng đoán xem là ai?”
Loan Loan lắc đầu.
“Là Lưu quản sự ở Tạ gia trang, đốc công kia hình như cũng là người trong trang.”
Loan Loan bất ngờ: “Lưu quản sự?” Chẳng nhẽ ông chủ mỏ than này là Tạ gia?
Loan Loan cảm thấy rất có khả năng, nếu không thì sao có thể phái Lưu quản sự đến hầm mỏ? Bách Thủ cũng có cách nhìn tương tự, cho dù Tạ gia không phải ông chủ thì chắc chắn cũng có cổ phần.
Có điều, như vậy ngược lại lại là một chuyện tốt, bọn họ có quen Lưu quản sự, nói không chừng về sau có chuyện gì thì vẫn có thể dàn xếp được. Đảo mắt nàng lại nghĩ đến việc đã rất lâu rồi không thấy Tạ Dật, cả chuyện ký kết đồ nướng cũng do Dư trưởng quỹ xử lý, không biết sau khi mỏ than khởi công xong Tạ Dật có tới không? Đến lúc đó chắc chắn nàng phải nói chuyện kỹ càng về đồ nướng với Tạ Dật. Nếu tình hình tốt, có lẽ về sau có thể mở cửa hàng đồ nướng ở kinh thành, không chỉ đồ nướng, mà còn có thể đưa tất cả các loại như cá nướng vào, mà như vậy thì các thiết bị ở cửa hàng phải thay đổi. Loan Loan nghĩ lại, lại cảm thấy vô cùng động tâm, thời đại này xây một chuỗi cửa hàng đồ nướng mang hơi hướm hiện đại, lại có thể khiến cho toàn bộ người ở thiên triều yêu thích cách ăn và cả loại cửa hàng phong cách này, điểm quan trọng là trừ nàng không ai nghĩ ra được, thiết bị nàng dự tính lắp đặt ở cửa hàng cũng là độc nhất vô nhị, đây là một chuyện vinh quang, tự hào cỡ nào ah!
Nghĩ vậy, máu huyết toàn thân Loan Loan đều sôi trào!
Hai ngày trôi qua, Vạn Năng lại đi tuyển người ở những thôn khác về, trong đó có cha Loan Loan và Vương Nguyên Sinh. Cha nàng đến, nàng cũng không bất ngờ, nhưng cái kẻ lười biếng như Vương Nguyên Sinh cũng đi theo làm việc này thì khiến nàng ngạc nhiên không nhỏ.
Bách Thủ rất cảm thán nói: “Hy vọng bây giờ Nguyên Sinh đã hiểu chuyện, vậy mới không phụ nỗi khổ tâm của nhạc phụ.” Vương Nguyên Sinh bình thường lười biếng, tay nghề so ra thì kém với những người thường xuyên làm việc, mà hắn vẫn chưa lớn lắm, Lưu quản sự vốn không đồng ý nhưng cha Loan Loan cứ cầu xin rất lâu, tiếp đó Bách Thủ cũng đi theo cầu tình một phen. Lúc này Lưu quản sự mới biết ông là cha Loan Loan, là cha vợ của Bách Thủ, sau đó mới đáp ứng giữ Vương Nguyên Sinh lại. Bách Thủ vì suy nghĩ đến an toàn nên đã bảo hai người báo danh vận chuyển.
Dương gia thôn có hai ba mươi người, Vương gia thôn và những thôn xung quanh tuyển một lần được khoảng bốn mươi người, cộng thêm hai mươi mấy người Tạ gia dẫn đến, ước chừng có chừng một trăm người, rất nhanh đã đào được một lượng lớn than đá. Vạn Hữu Tài có nhiều năm kinh nghiệm dò xét than đá, than đá này nằm sâu trong núi, muốn đào sâu thì nhất định phải đào hầm mỏ.
Công nhân tạm thời Vạn Năng tuyển về đều được huấn luyện nhưng không thể dùng như công nhân chính thức. Vì Dương gia thôn ở nơi vắng vẻ, lúc trước cũng không mang quá nhiều người đến, cho nên công việc ở mỏ tiến triển rất chậm.
Than đá được đào ra sẽ do người vận chuyển từng gùi xuống núi, sau đó Dương Nghĩa Trí lấy một miếng đất ở sau nhà Loan Loan ra để chất than, bên cạnh là chỗ nấu cơm. Vì Lưu quản sự biết Bách Thủ, đúng lúc cần người trông coi đống than nên để Bách Thủ làm người giữ than, lại phái thêm một người khác, hai người thay phiên nhau giữ than.
Tiền công việc trông coi than một tháng cũng tương đương vận chuyển than, lại không mệt mỏi, đương nhiên Bách Thủ rất vui vẻ.
Sau khi công việc ở mỏ đi vào quỹ đa͙σ, thời gian mọi người tan tầm cũng trễ hơn. Mỗi ngày gần như là đến lúc trời tối mò mới xuống núi, buổi tối đương nhiên có để người gác đêm trên mỏ, nhưng đó cũng không phải việc Bách Thủ cần quản.
Qua tháng đầu tiên, mọi người nhẹ nhàng được một lượng bạc, vì thế ai ai cũng đều vui vẻ ra mặt. Bách Thủ lĩnh tiền công rồi vui vẻ về nhà, vừa về nhà liền giao một lượng bạc cho Loan Loan, ưỡn ngực vui vẻ nói: “Ta không có thời gian đi chợ, đến mai nàng cầm bạc dẫn Lai Sinh đi chợ mua chút đồ thích ăn về đi, đừng tiết kiệm, tháng sau không chừng có thể kiếm được nhiều hơn nữa!” Bày ra bộ dáng như nói về sau nàng không cần lo âu nữa.
Loan Loan hé miệng cười cười, cất bạc vào trong túi rồi dọn bát đũa, vừa gọi hắn và Lai Sinh ngồi vào bàn vừa nói: “Trong nhà tạm thời không thiếu thứ gì, ta cũng không muốn mua gì, trước mắt cứ để dành đã!”
Nói xong lại nhìn Lai Sinh ngồi thẳng lưng bên bàn, không nói tiếng nào nói: “Không thì như vậy đi, đã lâu chúng ta không đi chợ rồi, đồ ăn vặt trong nhà cũng hết, bằng không ngày mai ta vào thôn xem có ai muốn đi chợ thì nhờ người ta mua một ít đồ ăn về….” Sau đó tủm tỉm cười nhìn về phía Lai Sinh: “Lai Sinh, đệ muốn ăn gì thì nói cho chị dâu biết, đến mai chị dâu nhờ người mang về cho!”
Lai Sinh giật mình sau đó nhìn Loan Loan mỉm cười nói: “Không cần đâu chị dâu, đệ cũng không muốn ăn gì cả. Trước tiên cứ để dành đi, sau này có nhiều chỗ Hán nhi cần dùng tiền!”
Nghe xong lời này Loan Loan có chút kinh ngạc, Lai Sinh vốn thích ăn vặt mà giờ hắn lại tự mình cự tuyệt.
Nàng không xác định hỏi: “Đệ thực sự không muốn gì cả sao? Táo? Hạt dưa? Kẹo đường?”
Lai Sinh lắc đầu: “Đệ thực sự không muốn.” Đồng thời trên tay không ngừng, chia đũa cho ba người xong lại gắp một miếng thịt cho vào bát Loan Loan rồi gắp một miếng cho vào bát Bách Thủ nói: “Thật sự không cần mà. Ca, chị dâu, mọi người ăn cơm đi.”
Nhìn thịt trong bát, hai vợ chồng đều ngây ngẩn cả người.
Loan Loan nhìn miếng thịt nạc trong bát mình, lại nhìn miếng thịt mỡ óng ánh trong bát Bách Thủ, trước kia Lai Sinh ăn thịt đều chỉ lo cướp cho mình, hơn nữa hắn thích ăn thịt mỡ. Tay Loan Loan không khỏi sờ lên trán Lai Sinh, Lai Sinh lần đầu tiên nghiêng đầu tránh, tay nàng chỉ chạm được vào tóc trên trán hắn. Lúc này nàng chỉ chú ý đến sự khác thường của Lai Sinh, cũng không chú ý đến động tác nghiêng đầu của hắn, nàng kinh ngạc lớn tiếng nói: “Lai Sinh, trước kia đệ rất thích ăn thịt mà!”
“Hai người làm việc mệt rồi, hai người ăn đi!” Lai Sinh giật mình sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói, đồng thời gắp mấy cọng rau vào bát mình.
Bách Thủ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hắn nói: “Đến đồ ăn cũng không ăn, hôm nay đệ làm sao thế hả?”
Trên mặt Lai Sinh hiện lên vẻ xấu hổ, nhỏ giọng ấp úng không biết nói cái gì, nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên nói: “Trưởng thôn nói mỗi ngày ca đều rất vất vả.” Sau đó lại hắc hắc cười ngây ngô hai cái, gắp hai miếng thịt nạc bỏ vào trong bát mình: “Hôm nay đệ ăn nạc.”
Bộ dáng ngốc nghếch, ăn ngon lành, đây mới là Lai Sinh!
Hai người nhẹ nhàng thở phào. Biểu tình hành vi vừa nãy của Lai Sinh thật không giống hắn lúc bình thường, đột nhiên thấy hắn hiểu chuyện như vậy quả thực khiến người ta cảm thấy là lạ!
Bên kia, quán rượu Phúc Sinh trên thị trấn đã làm thử theo phương pháp đồ nướng Loan Loan cung cấp cho Dư chưởng quỹ và vô cùng thành công, việc buôn bán tốt ngoài sức tưởng tượng. Người đã thưởng thức một lần rốt cuộc cũng không quên được mùi vị thơm nức mà đặc biệt kia, tiếp đó là lần thứ hai, thứ ba, rồi cứ hễ rảnh là tới. Một truyền mười, mười truyền trăm, thế là ai có chút tiền là vội vã đến nếm thử.
Nhưng người giàu có trên thị trấn không nhiều lắm, so ra cũng kém các thành thị lớn. Cả Loan Loan và Dư chưởng đều hiểu rất rõ rằng kinh doanh tốt thế này cũng không kéo dài được bao lâu, nhưng mà biết mọi người thích ăn món hiếm lạ này là đã đủ rồi.
Trong lòng Dư chưởng quỹ hết sức kích động, ngay ngày kết sổ đã vội vàng viết thư cho Tạ Dật thông báo lợi nhuận từ đồ nướng trong tháng, chỉ chờ đồ nướng ở kinh thành khai trương, tiền tài sẽ cuồn cuộn mà đến!
Từ khi Loan Loan dẫn người trong thôn đến Tạ gia trang làm việc, nâng cao thu nhập cho mọi người, thì chuyện tốt của Dương gia thôn cứ đến liên tục.
Ban đầu là gia hạn hợp đồng, hàng năm chỉ tốn khoảng thời gian hơn một tháng là có thêm một khoản thu nhập khả quan; tiếp đó là Lý Đại Trí đỗ tú tài, Dương Tuấn Kỳ được vào thư viện Hồng Huy; sau đó Mai Tử sinh đôi hai cậu nhóc, liên tục đến mẹ Lan Hoa, Cát Kim Liên cũng có thai, thêm nhân khẩu cho Dương gia thôn. Giờ phát hiện ra mỏ than phía sau núi Dương gia thôn, cuộc sống của người trong thôn đã được đảm bảo chính xác.
Dù trước đây Dương Nghĩa Trí vì chuyện của Dương Phong mà phiền muộn không thôi, nhưng giờ mỗi ngày ông đều cười ha hả, lúc rảnh rỗi ông còn đặc biệt chạy ra chợ bói một quẻ. Là quẻ tốt nhất, quẻ bói nói Dương gia thôn sẽ càng ngày càng tốt, thời gian của mọi người sẽ trôi qua rất náo nhiệt. Từ đường của Dương gia sửa chữa lại, tổ tiên họ Dương rốt cục đã hiển linh rồi, người Dương gia thôn cũng từ từ cách xa cuộc sống nghèo khó.
Quẻ bói này bói rất tốt!
Dương Nghĩa Trí vừa về đến Dương gia thôn bèn lập tức mang nhang đèn đến từ đường, cung kính đốt vàng mã cho liệt tổ liệt tông Dương gia. Ông đốt nhang rồi cúi đầu cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó quỳ trong từ đường, chắp tay trước ngực mặc niệm thật lâu…..
Lại nói đến đại tú tài Lý Đại Trí, trước kỳ thi đúng lúc hắn về Dương gia thôn, lúc đó tinh thần hắn không được tốt cho lắm, bởi vì nếu hắn không qua được vòng thi mùa xuân tháng ba, đương nhiên sẽ không được đi thi đình, nên Lý Đại Trí rất sa sút, lần này mà không đỗ thì hắn lại phải đợi thêm ba năm.
Nhưng mà lão sư Dương Khanh của hắn ngược lại rất thông tình đạt lý, ông cổ vũ hắn không nên nản chí mà hãy tiếp tục cố gắng, lại cho phép hắn về nhà nghỉ ngơi vài ngày coi như giải sầu.
Cha Lý Đại Trí lên mỏ làm việc, mấy ngày này hắn giúp mẹ công việc đồng áng. Chí hướng của Lý Đại Trí rất cao, thi viện mà không qua thì hắn đã cảm thấy rất mất mặt, nhưng người trong thôn lại không thấy vậy, ai mà đỗ được tú tài thì bọn họ đã thấy rất giỏi rồi. Vì thế người nào thấy Lý Đại Trí cũng cười tươi như hoa, cách thật xa đã chào hỏi hắn.
Loan Loan ôm con từ ngoài đồng về thì gặp hắn, nàng cười lên tiếng chào hỏi hắn.
Lý Đại Trí thấy nàng một tay ôm con, một tay xách gùi, trong gùi còn có mấy cây ngô mẹ Nguyên Bảo cho. Hắn lập tức buông cuốc trên vai xuống, nói: “Tẩu ôm con sao còn cầm nhiều đồ như vậy, để ta giúp!” Một khoảng thời gian rất lâu không gặp, cảm giác nói chuyện còn quen thuộc hơn trước kia rất nhiều.
“Vậy cảm ơn huynh!” Loan Loan cười đưa gùi cho hắn. Quay đầu lại thấy cái cuốc hắn để ở ven đường: “Nếu không thì ta giúp huynh cầm cuốc nhé?”
Lý Đại Trí ngăn nàng, tiếp tục đi về: “Tẩu cứ kệ đi, một cái cuốc hỏng có ai thèm đâu, ta vốn muốn giúp tẩu, nếu lại để tẩu cầm cuốc giúp ta thì chẳng phải ta đây không giúp được gì lại làm phiền đến tẩu sao?”
Loan Loan cười ha ha, thật ra nàng chỉ sợ chậm trễ hắn làm việc thôi. Trước kia Lý Đại Trí gặp nàng nói đôi câu là mẹ hắn lại nhìn chằm chằm nàng phồng mắt nhíu mày. Nàng cũng không muốn để mẹ Đại Trí lại hiểu nhầm cái gì.
Thế nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, Lý Đại Trí không chỉ có diện mạo mi thanh mục tú, đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa, chữ nghĩa đầy mình lại trúng tú tài, người như thế trong mười dặm tám thôn quanh đây cũng coi như có tiền đồ. Nếu như trước kia nàng thực sự thành đôi với Lý Đại Trí thì giờ nàng chẳng phải là tú tài phu nhân sao?
Nhưng mà có bà mẹ chồng hay bắt bẻ như mẹ Đại Trí thì cuộc sống cũng không trôi qua vừa lòng đẹp ý như hiện tại được.
Vẫn là Bách Thủ tốt, trên không có cha mẹ chồng, dưới không có huynh muội, nàng chỉ cần chăm sóc tốt con và Bách Thủ là mọi việc đều thuận lợi. Lúc mệt mỏi còn có thể tùy tiện sai sử Bách Thủ, mà hắn cũng không có oán hận câu nào. Trong thôn có được mấy người nam nhân tính tình tốt như Bách Thủ chứ? Nàng bội phục mình lúc trước thật là sáng suốt.
Lập tức Loan Loan lại lắc đầu, nghĩ cái gì thế chứ? Trước kia lúc chủ cơ thể này quen biết Lý Đại Trí, người ta căn bản không có để ý đến mình, chỉ là từ sau khi chuyển xuống Dương gia thôn, từ sau khi cả nhà họ từ từ được mọi người trong thôn chấp nhận, dường như lúc ấy Lý Đại Trí mới đối đãi gần gũi hơn với nàng. Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Loan Loan vẫn dương dương tự đắc nghĩ nhất định là kết quả của việc mình đối xử ôn hòa, khoan dung, khôn khéo với mọi người.