Thì ra mấy ngày trước Dương Phong đột nhiên chạy lên trên núi dạo xung quanh một vòng, sau đó tìm Vương Bảo Sơn rồi chỉ vào chỗ đất trống bên cạnh vườn cây ăn quả nói hắn muốn dùng chỗ đất kia, nói là Vương Bảo Sơn không cần thì nhường đất lại cho hắn, hắn đang muốn trồng vài thứ. Vương Bảo Sơn thấy Dương Phong thì nghĩ đây là ý của Dương Nghĩa Trí, nên không lập tức cự tuyệt mà chỉ hỏi hắn lấy làm gì?
Dương Phong cũng không đáp, chỉ nói mình cần dùng, bảo Vương Bảo Sơn nhường lại đất là được.
Giọng điệu của Dương Phong khiến Vương Bảo Sơn lập tức bực mình, người kính ta một xích, ta tiến người một trượng, hắn ngưng cười, trịnh trọng nói: “Trước đây lúc chúng ta nhận thầu vùng núi này đã được thôn trưởng đồng ý, không phải huynh muốn dùng là dùng được, việc này phải hỏi trưởng thôn trước đã.”
Dương Phong nghe xong cũng sầm mặt xuống. Hắn cảm thấy mấy năm nay bản thân rời khỏi Dương gia thôn, người trong thôn càng ngày càng hời hợt với hắn, có mấy người còn luôn đối nghịch với hắn. Trước đây là vợ chồng Loan Loan từ chối yêu cầu của mình, bây giờ ngay cả mảnh đất không ai cần mà hắn cũng không dám dùng sao?
Cơn tức nghẹn đầy trong ngực, vì thế giọng điệu hắn cũng khó chịu: “Nhà ngươi có thể trồng cây ăn quả trên núi này, chẳng lẽ ta lại không thể trồng cây ăn quả sao? Ngươi đừng chiếm nhà xí mà ngồi không (*), ngươi không trồng đã đành, lại còn không cho phép người khác trồng.”
(*) ý chỉ chiếm đất mà không dùng
Vương Bảo Sơn biết Dương Nghĩa Trí không phải người không nói đa͙σ lý, giờ xem ra quả nhiên là mình suy đoán đúng.
Mà sau khi Dương Nghĩa Trí nghe xong thì mặt lúc xanh lúc trắng, cái tên hỗn trướng này đúng là càng ngày càng vô lý không thể nói nổi mà, lấn lên cả đầu người trong thôn?
Khó trách mấy ngày đó Dương Phong về nhà lẩn quẩn một vòng là đã đi, ông còn đang thấy kì quái sao không có chuyện gì mà Dương Phong lại về nhà.
Với tư cách là một thôn trưởng, Dương Phong làm vậy quả thật là giữa ban ngày ban mặt đánh vào khuôn mặt già này của ông mà.
Ngay chiều hôm đó, Dương Nghĩa Trí lập tức chạy đến chợ tìm Dương Phong, nghiêm khắc giáo huấn hắn một trận. Dương Phong không phục, cha mình là trưởng thôn, sao lại không giúp con mình.
Hai cha con cãi nhau ầm ĩ một trận to.
Trong lòng Dương Nghĩa Trí bực bội không nói lên lời, mãi cho đến hôm nay khi có người tới tìm, mới khiến tâm tình phiền muộn của ông chuyển biến tốt đẹp một chút.
Người đến ngồi một lát ở nhà Dương Nghĩa Trí, sau đó Dương Nghĩa Trí tươi cười dẫn người đi tìm Bách Thủ. Loan Loan và Bách Thủ nhìn, đúng là người lạ nói đến tìm đồ kia. Bách Thủ cũng không hỏi gì Dương Nghĩa Trí nhiều mà dẫn hai người lên núi.
Bách Thủ đi rồi, Lai Sinh cũng chẳng biết chạy đi đâu, Loan Loan ở nhà một mình trông con.
Bách Thủ đi lêm núi rất có thể đến tối mới về, Loan Loan nhân lúc con ngủ, nhanh chóng chuẩn bị xong cơm nước buổi trưa, sau đó hâm trong nồi, đến trưa Lai Sinh trở về đồ ăn vẫn còn nóng, hai người lấy ra ăn cơm trưa.
Cơm nước xong, Loan Loan đặt con trên chiếc ghế dựa nhỏ, Lai Sinh ở bên cạnh trông chừng, dọn bếp sạch sẽ rồi Loan Loan mới ôm con vào phòng ngủ trưa. Về việc Bách Thủ lên núi thì trong lòng Loan Loan ít nhiều cũng có chút phỏng đoán, chỉ cần chờ Bách Thủ trở về là biết mình đoán đúng hay sai.
Ngủ trưa dậy, nàng ôm con đi dạo trong thôn. Trên đường không khỏi có người hiếu kỳ nghe ngóng từ nàng.
“……..dường như những người kia tới không chỉ một lần, ta thấy bộ dáng cao hứng của trưởng thôn hôm nay, không biết có chuyện tốt gì thế?”
Loan Loan lắc đầu tỏ ý mình cũng không biết.
“Bách Thủ nhà muội chẳng phải lần nào cũng theo lên núi sao? Ít nhiều cũng nhìn ra chút gì chứ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, vợ Bạch Thủ à, muội nói cho chúng ta biết đi, những người này đến làm gì vậy? Có phải có chuyện tốt gì không?”
Sau đó mấy người tụ lại một chỗ mang ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.
Loan Loan cười lắc đầu: “Sao Bách Thủ biết được chứ ạ, bọn muội đều chưa từng trải, mấy người kia lên núi tìm gì làm sao bọn muội nhìn ra được!” Hơn nữa cho dù nàng biết thì nàng cũng không nên nói. Huống chi nàng chỉ suy đoán chứ không chứng minh được là đúng.
Có người không tin, có người lại gật đầu, có người lại nói: “Ta thấy chắc chắc trưởng thôn biết rõ.”
“ŧıểυ tử ngươi còn có chút nhãn lực, không bằng ngươi nghĩ cách làm cho thôn trưởng nói đi?” Người nọ giật dây nói.
Người kia suy đoán rồi lập tức lắc đầu: “Ta không đi đâu, đừng nói không tìm hiểu được tin tức, thế nào cũng bị trưởng thôn giáo huấn. Đã vậy, chắc chắc sẽ bị các ngươi chê cười, cái chuyện khó nhằn không có kết quả tốt này ta không làm đâu.”
“Ha ha, không đâu không đâu, bọn ta không cười ngươi đâu.”
“Ta không tin.”
Mấy người hi hi ha ha vừa nói vừa cười….
Trong những phụ nhân kia có người trực tiếp kéo tay nàng, vừa nhỏ giọng hỏi, vừa nháy mắt ra hiệu: “…..có biết là chuyện tốt gì không, có chuyện tốt gì thì cũng đừng quên chúng ta nhé!”
Nếu không thì vỗ ngực cam đoan: “Muội nói nghe một chút để chúng ta cùng vui a, ta cam đoan không ai biết đâu.”
Nếu như Loan Loan lắc đầu, đối phương lập tức ôm lấy con nàng, vừa rất dày dặn kinh nghiệm dỗ dành đứa trẻ, vừa tỏ ra rất quan tâm nói: “Ta biết muội ôm con mỏi rồi, không sao, để ta ôm giúp muội một lát. Đến đây, đến đây, chúng ta ngồi đây nói chuyện phiếm chút đi………”
Sau đó, Loan Loan chỉ đành ôm con về nhà. Nàng không hiểu sao những người này lại cứ thích đến tìm nàng nghe ngóng tin tức, sao không tìm thẳng Dương Khai Thạch hoặc Linh Tử chứ? Họ đều là người một nhà cả, nói không chừng trưởng thôn biết thì Dương Khai Thạch và Linh tử cũng biết mà!
Mà Bách Thủ thì đến tối mới về đến nhà, rửa mặt, ăn cơm rồi kể chuyện ban ngày.
“……thì ra hai lần trước hai người kia bảo ta dẫn hai lên núi là để tìm mỏ than. Hôm nay lại có tổng cộng bốn, năm người tới nữa, bọn họ đi thẳng lên núi, sau đó phái người đến dặn dò trưởng thôn, cụ thể nói gì thì ta không biết, nhưng mà buổi chiều ta nghe được chút ẩn ý, những người này muốn đào quặng ở sau núi của chúng ta, có lẽ đến lúc đó nhờ bọn họ mà chúng ta được hưởng chút lộc, giúp họ làm vài việc, kiếm được chút bạc……..”
Cũng không khác lắm với phỏng đoán của Loan Loan, những người kia hẳn là đã tìm được than đá trên núi. Thời đại này, khai thác than đá còn chưa quá mức như hiện đại, những thứ hiếm có này nɠɵạı trừ có thể khai thác làm than ngân sương cho mấy gia đình có tiền sưởi ấm mùa đông, còn có một tác dụng quan trọng là dùng để đốt lò rèn sắt, chế tạo binh khí.
Cho nên người nào không có chút quyền thế mà phát hiện ra thứ này thì thật đúng là chẳng nuốt được, vì thế cũng có thể thấy ông chủ này có mối quan hệ không đơn giản.
Đây đúng là một cơ hội tốt, cho dù đối phương thế mạnh, nhưng cũng không có khả năng điều tất cả công nhân từ nơi khác đến, một là phiền toái, hai là không cần thiết, vì thế chuyện tuyển người là điều đương nhiên.
Có điều việc khai thác quặng này cũng là công việc vô cùng nguy hiểm.
Ngày hôm sau, Dương Nghĩa Trí triệu tập mọi người mở một cuộc họp, chính thức tuyên bố tin tức sắp có người lên núi khai thác mỏ than với người trong thôn. Còn nói: “Nếu ai mong muốn kiếm tiền, thì đến khi người ta đến tuyển người, mọi người có thể báo danh, về phần tiền công tạm thời còn chưa biết, nhưng có lẽ sẽ không quá thấp….”
Tin tức vừa lan ra, tiếng bàn tán lập tức nổi lên, mỏ than này mọi người cũng chỉ nghe nói qua thôi, những người nhiều kinh nghiệm sống cũng chỉ nghe người ta nói đến : “Khai thác quặng.”, nhưng rốt cuộc là thế nào thì không ai biết, họ không thể tưởng tượng được chuyện tốt bực này lại có thể đến lượt thôn của mình. Nếu có công việc này, thì cả năm nhất định sẽ để dành được chút bạc, dù sao cũng tốt hơn bình thường quanh quẩn tìm đông tìm tây như một con ruồi không đầu, ảo tưởng phát tài ngập đầu nhưng không có cách nào thực hiện.
Cuộc họp vừa xong, tất cả mọi người chậm chạp rời khỏi từ đường, vừa đi vừa bàn tán.
Có người cười tính toán sau này sẽ thu được bao nhiêu bạc trong một năm, chồng mình không cần vì vài đồng bạc mà phải đi làm thật xa, dù phải dầm mưa dãi nắng, nhưng sau núi thôn mình gần như thế, chỉ hai ba bước là có thể đưa đồ che mưa đến.
Cũng có người mặt mày nhăn nhó buồn rầu suy nghĩ nên để bao nhiêu người trong nhà đi làm, nếu cả nhà đều đi rồi thì ai chăm sóc bọn trẻ còn nhỏ?
Còn có mấy người lớn tuổi một chút vì không muốn bỏ qua cơ hội lần này mà cũng quyết định muốn lên núi, nhưng thanh niên trong nhà thì lại xoắn xuýt, việc tốn thể lực như thế này liệu người lớn tuổi có đảm đương nổi không? Lần đầu tiên bọn họ gặp chuyện có thể tìm được bạc trước cửa nhà, nhưng lại lo lắng cho thân thể của cha mẹ già…
Nhất thời trên đường thôn đều ngập tràn tiếng nói chuyện ong ong, mọi người thảo luận khí thế ngất trời, khiến bầu không khí trong thôn phấn chấn lên không ít!
Bách Thủ cũng rất hưng phấn, một năm này trong nhà họ gần như rất ít thu vào, ngày thường hắn không nói nhưng thật ra trong lòng lại rất sốt ruột. Hắn là trụ cột trong nhà, sao hắn có thể chỉ dựa vào chút bạc một năm hai lần Loan Loan làm thịt khô chứ?
Từ sau khi xác định tin tức từ chỗ Dương Nghĩa Trí, hắn cũng đã hạ quyết tâm, mặc kệ việc này mệt mỏi thế nào, hắn cũng nhất định phải lên núi làm việc. Hiện tại vẫn chưa biết tiền lương bao nhiêu, nhưng hắn nhất định sẽ cần cù chăm chỉ làm việc, cố gắng làm việc bên cạnh ông chủ lâu một chút, đến lúc đó gánh nặng trên mình Loan Loan cũng nhẹ bớt, nếu ngày nào đó không làm thịt khô nữa thì cuộc sống nhà bọn họ vẫn như hiện tại.
Nhìn thần sắc hưng phấn trên mặt Bách Thủ, lòng Loan Loan sáng tỏ như gương, nhưng nàng không muốn lấy lời nói đả kích hắn, chỉ tự nói với mình một câu: “Việc khai thác quặng này cũng không phải đơn giản, không chỉ không đơn giản mà còn là loại việc rất nguy hiểm, không biết ông chủ này trả bao nhiêu ngân lượng?”
Qua hai ngày sau lại có người đến, có một người từng theo Bách Thủ lên núi, gọi là Vạn Hữu Tài, có nghề trong việc tìm mỏ, mọi người đều gọi ông ta là Vạn sư phụ, một nam tử trẻ tuổi khác là con ông ta, gọi là Vạn Năng.
Hai người dẫn theo hơn hai mươi người đến, Vạn Năng dẫn người đi thẳng lên núi, Vạn Hữu Tài thương lượng cùng thôn trưởng một phen rồi cũng đi theo lên núi. Mọi người đứng trên đường thôn vừa nhỏ giọng nghị luận, vừa chờ Dương Nghĩa Trí lên tiếng.
Một lát sau, Dương Nghĩa Trí từ trong nhà đi ra, ông cầm tẩu thuốc, chắp tay sau lưng.
Nhìn thấy ông đi tới, mọi người cách thật xa đã nhiệt tình gọi: “Trưởng thôn.”
Dương Nghĩa Trí gật gật đầu, đi xa khỏi đám người vài bước nhưng hình như nghĩ đến điều gì nên lại quay đầu nói với mọi người: “Thời tiết tốt như vậy đừng tụ tập ở đây, ruộng nhà ai chưa trồng gì thì nhanh trồng đi, đừng bỏ hoang đất.” Nói xong liền đi.
Mọi người buồn bực một hồi.
“Trưởng thôn không có gì cần nói với chúng ta sao?”
“Đúng vậy, những người vừa nãy nhất định là đi đào quặng, lẽ ra người đã đến đây rồi thì cũng nên nói với chúng ta một tiếng chứ, nhưng sao bây giờ lại hủy rồi?”
Lập tức đã có người lo lắng nói: “Việc này không phải thất bại rồi chứ? Trưởng thôn cũng thật là, không cho câu trả lời chắc chắn, giờ đã là lúc nào rồi mà ông ấy còn tâm tư đi sân đập lúa chứ ? Thế chẳng phải khiến chúng ta lo lắng sao?”
Mọi người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Dương Nghĩa Trí đi lên sân đập lúa, tiếp đó từng câu đồng ý liên liếp vang lên: “Đúng vậy, đúng vậy !.”
Dương Nghĩa Trí vòng hết sân đập lúa, lại lẩn quẩn ra sau nhà Loan Loan nhìn một hồi. Bên cạnh tường sau nhà Loan Loan là nhà Lý Đại Trí, đi tiếp là một mảnh ruộng, hai mảnh ruộng, ba mảnh ruộng ghép lại. Nhà Hương Tú ở phía sau nhà Lý Đại Trí, cho nên mười mảnh ruộng nối tiếp gộp lại thành một mảnh lớn.
Dương Nghĩa Trí đi vòng quanh mảnh đất kia một lúc lâu, bên này đều là ruộng cạn, tuy nói chỉ là mảnh nhỏ, nhưng rất nhiều mảnh nhỏ đều trồng rau hoặc những thứ khác.
Người người đều chờ ông nói một câu, nhưng dường như ông không hề sốt ruột. Trên đường đi ông gặp không ít người, ai cũng đều đến trước mặt ông chào hỏi, hơn nữa sau đó mỗi người đều phải hỏi một câu: “Trưởng thôn, ngài đang tìm cái gì vậy?”
Dương Nghĩa Trí chỉ trả lời hai chữ đơn giản: “Xem thôi.”