Lý Đại Trí ở trong thôn cũng coi như là một nhân tài, nhưng hắn lại không phải là một người kiêu ngạo, thích khoe khoang, dù nghĩ thế nào thì cũng không thể nào ngâm thơ ở ven đường được a. Đối với lời nói của Vương ŧıểυ Thảo, Loan Loan có chút hoài nghi. Có điều lời nói kế tiếp của Vương ŧıểυ Thảo lại khiến nàng nàng lờ mờ cảm giác được cái gì đó.
“Đại tỷ, tỷ thấy nɠɵạı hình Lý Đại Trí nhìn không tệ phải không, lại là người đọc sách, cũng đến tuổi lập gia đình rồi, sao lại chưa nói chuyện hôn nhân vậy?”
Không nói đến yêu cầu của Lý Đại Trí, mà ngay cả cửa ải kia của mẹ Lý Đại Trí thôi thì Vương ŧıểυ Thảo cũng không qua được, nàng trực tiếp tạt cho Vương ŧıểυ Thảo một chậu nước lạnh, thản nhiên nói: “Trước không nói Lý Đại Trí, mà mẹ hắn yêu cầu rất cao, hai năm qua xem mặt không ít cô nương, nhưng không nhìn trúng một ai cả, vừa muốn người xinh đẹp, vừa phải hiền thục, lại biết lý lẽ hiểu chuyện, tài giỏi…”
Ngay lập tức Vương ŧıểυ Thảo lập tức im bặt, ngày hôm sau ăn xong cơm sáng thì nàng liền trở về.
Như vậy tốt hơn, tránh để cô nương này có tâm tư không nên có kia. Sau này Bách Thủ còn khó hiểu hỏi nàng: “ŧıểυ Thảo đã về rồi sao? Hôm qua muội ấy không phải nói là rất muốn ở lại đây sao?”
“Đúng vậy a, muội ấy chỉ nghỉ một đêm thôi, nghỉ rồi thì muội ấy cũng cần phải trở về nữa, ở nhà rất bận rộn mà.”
Tỷ muội này đúng là cùng một mẹ sinh ra mà, trước đây thân thể này cũng coi trọng Lý Đại Trí, không nghĩ rằng Vương ŧıểυ Thảo cũng hứng thú với Lý Đại Trí.
Vương ŧıểυ Thảo về nhà, Loan Loan có thể an tâm làm việc của mình, cây giống bắt đầu lớn lên, trong ruộng cũng mọc không ít cỏ dại, bọn họ ngoài phải nhổ cỏ ở hai mảnh ruộng nhà mình, còn phải quản lý luôn cả ruộng trước kia của ông nội Lai Sinh đã trồng nữa, nên bây giờ cộng lại trong nhà có năm mảnh ruộng, ba người mỗi ngày ăn cơm xong đều phải đi ra ruộng, không được nghỉ ngơi một chút nào, mất mấy ngày cuối cùng cũng tạm thời nhổ sạch cỏ.
Muốn thu hoạch tốt thì không thể lười biếng, thế nên cứ một thời gian cỏ dại bắt đầu mọc cao thì phải vào ruộng nhổ đi. Có điều cũng có nhiều người đi làm ruộng, mọi người làm việc trên những mảnh ruộng cạnh nhau, vừa làm vừa nói chuyện, kể nhà này có chuyện lục đục, rồi lại nói đến chuyện nhà kia.
Loan Loan nghe được không ít chuyện, mà chuyện mọi người nói nhiều nhất là lần trước suýt chút nữa Cát Sơn đã rat ay đánh mẹ Lan Hoa.
Nguyên nhân là bình thường mẹ Lan Hoa luôn thích tám chuyện nhà này nói chuyện nhà kia, ở ngoài đồng nói mấy lỗi sai của người ta, nói chuyện Cát Đại nổi giận. Trong thôn ai cũng biết Cát Sơn tính tình nóng nảy, hai vợ chồng họ ầm ĩ cãi nhau vài câu thì ngày hôm sau lại bình thường rồi.
Nhưng Cát Sơn luôn muốn có con trai, mà mẹ của Lan Hoa vẫn không hoài thai. Thấy mấy ŧıểυ tử ở trong thôn mấy năm gần đây đều trưởng thành, từng đứa từng đứa khiến cho người ta nhìn thấy vui thích, tính tình Cát Sơn lại càng cộc cằn, nhưng việc này lại không thể gấp được, thế nên hắn đành phải giành toàn bộ tinh lực để làm việc đồng áng. Đúng lúc Mai Tử lại có thai, mà họ chỉ mới thành thân, Vương Bảo Sơn và mẹ hắn cẩn thận chăm chút từng li từng tí một. Trong lòng mẹ Trường Thọ tuy rất phức tạp, nhưng vẫn vui mừng thay cho Mai Tử, mang đồ sang tặng hai lần, và mọi người trong thôn cũng đều biết.
Ngó thấy người ta mới thành thân đã có chuyện vui, còn mình thì sao cứ ngóng trông mòn mỏi mãi mà không có. Trong lòng mẹ Lan Hoa chua xót, thế là lại nói này nói nọ với người khác, không may lại bị Cát Sơn nghe thấy, khi ấy Cát Sơn đã nổi giận, và khi về đến nhà lại là một trận ẫm ĩ lớn nữa, trong lúc tức giận, Cát Sơn suýt chút nữa đã đánh mẹ Lan Hoa.
Bây giờ mọi người đều bàn tán nói mẹ Lan Hoa ghen tỵ với Mai Tử vì nàng vừa thành thân chưa bao lâu mà đã có thai.
Loan Loan không để ý đến những chuyện này, làm hết mọi chuyện ngoài đồng, nàng liền xách đồ đến nhà Vương Bảo Sơn thăm Mai Tử. Lúc nàng sang đó là xế chiều, mẹ Bảo Sơn đang luộc trứng gà cho Mai Tử ăn, Bảo Sơn và cha hắn cũng ở nhà, mẹ Bảo Sơn thấy Loan Loan đến thì rất vui mừng, dẫn nàng vào trong phòng, Mai Tử đang ngồi ở trên giường may đế giầy.
Nhìn thấy Loan Loan đến thì đôi mắt cười đến cong lên.
“Nhị muội, mau ngồi xuống đây, hai đứa nói chuyện với nhau đi.”
Chờ mẹ Bảo Sơn đi xuống nhà bếp, Mai Tử liền lộ ra vẻ mặt cực kỳ buồn chán nói: “Muội đến là tốt rồi, rốt cuộc cũng có người nói chuyện với ta, muội không biết mỗi ngày ta đều buồn chán đến chết mất…” Sau đó lại đè hạ giọng nói: “ Cả nhà không cho ta làm gì cả, mỗi ngày đều bắt ta ngồi ở trên giường, trừ ăn ra thì chính là ngủ, ta sắp thành lợn mất rồi.”
Nói xong thì hai tay duỗi ra hai bên, quần áo lập tức bị kéo căng ra. Xem ra Mai Tử mập lên không ít. Loan Loan hé miệng cười cười nói: “Trong ba tháng đầu là quan trọng nhất đấy, là thời gian phải cẩn thận nhất, nằm nhiều cũng không phải là sai, nhưng không phải lúc nào cũng nằm một chỗ, ăn cơm xong phải đứng lên ra sân dạo một chút.”
Lại nhớ đến trước kia Mai Tử ở nhà của Vương Thường, lúc nào cũng bận rộn làm việc này làm việc nọ, khi nào nhận được sắc mặt tốt đâu? Bây giờ gả cho Vương Bảo Sơn, không chỉ vợ chồng ân ái, người một nhà cũng hòa thuận gắn bó, khi nàng có thai lại càng xem nàng như bảo bối.
Ông trời thật công bằng, nửa đời trước để người chịu khổ, cuối cùng sẽ có một ngày, người cũng sẽ được như ý nguyện!
Chỉ chốc lát sau, mẹ Trường Thọ đã bưng một cái bát đi vào, trong bát có hai quả trứng trần nước sôi, nàng đưa bát cho Mai Tử, lại lấy cái đệm lót giầy bên giường đi: “Nhân lúc còn nóng, muội mau ăn đi, muội đừng có suốt ngày chỉ làm mấy cái này, cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ, không thì hại mắt lắm.”
Xoay người lại cười với Loan Loan nói: “Nhị muội, việc ngoài đồng đã làm xong rồi à? Nếu không có chuyện gì thì ngồi lâu chút nói chuyện với Mai Tử nhé.”
Loan Loan cười đáp ứng.
Mai Tử ăn xong trứng rồi để bát sang một bên, lại bắt đầu ȶᏂασ ȶᏂασ nói với Loan Loan mỗi ngày mình sống thế nào, mẹ Bảo Sơn tốt thế nào thì cũng là mẹ chồng, nói chuyện với mẹ chồng sao có thể dễ nói như với bằng hữu tri kỷ.
Loan Loan ngồi một lúc, thấy nàng ngáp mấy cái liền đứng lên nói: “Muội thấy tẩu cũng mệt rồi, ngủ một lát đi, muội đi về trước đây, hôm nào lại đến thăm tẩu sau.”
Mai Tử có chút không nỡ nói: “Sao muội không ngồi thêm một lúc nữa?”
“Chúng ta cũng không phải là cách nhau đến một vạn tám nghìn dặm mà, muốn gặp nhau còn chẳng phải rất dễ sao? Muội thấy tẩu cũng mệt rồi, tẩu đi nghỉ một lúc đi!” Loan Loan cười nói.
Mai Tử nghĩ thấy cũng đúng, chờ Loan Loan đi rồi, nàng liền nằm xuống đi gặp Chu Công.
Loan Loan đi ra khỏi nhà Mai Tử, rẽ ra ngõ thì đã trông thấy ở thật xa Bách Thủ đang đeo gùi, đứng ở bên đường nói chuyện với mọi người, người nọ nhìn không giống với người ở trong thôn, cũng không biết là ở thôn nào, đợi nàng càng đi gần đến, lại thấy hình dáng nam nhân kia có chút quen thuộc.
Bách Thủ cũng thấy Loan Loan trở về rồi thì cười gọi nàng: “Nàng đã về rồi à!.”
Nghe thấy thế, nam nhân kia cũng quay người lại, Loan Loan sửng sốt, nhưng mình cũng đã đến gần, nàng muốn làm như không nhận ra nhưng nam nhân kia lại chào nàng trước: “Nhị muội mới trở về à?”
“Đúng vậy.” Loan Loan cười cười, nhìn về phía Bách Thủ nói: “Chàng đã cắt đủ rau cho lợn chưa? Nếu không để ta đi cắt thêm chút nữa.”
“Không cần, rau trong gùi ta đè chặt lại rồi, đủ dùng cho ngày hôm nay rồi!” Bách Thủ nói.
Loan Loan gật gật đầu, sau đó hai người liền trở về nhà.
Sau khi về nhà, đầu tiên là Loan Loan nhìn vào gùi rau, thấy có chút quả dại thì kinh ngạc nói: “ A, hôm nay nhặt được quả dại nha!”
“Đúng vậy, ta ra sau núi, thuận tiện xem xét nhặt được một chút, chỉ có thời tiết lúc này là có nhiều rau cho lợn một chút, vừa đến mùa đông rau sẽ ít đi.”
Ở nơi này, mùa Xuân và Hạ là lúc vạn vật sinh sôi phát triển, thời điểm này vừa vặn là thời cơ tốt để lợn nhanh lớn, cắt nhiều rau và trái cây một chút thì heo cũng lớn lên nhiều. Cũng đến giờ nấy cám lợn rồi, nên Loan Loan liền đem nồi ra đổ nước vào, nấu nước sôi, nhìn Bách Thủ bỏ rau cho lợn vào trong nồi, suy nghĩ một chút vẫn hỏi hắn: “Sao chàng lại biết người kia thế?”
Bách Thủ nhìn nàng một cái, sau đó cười nói: “Đầu năm nay không phải chúng ta mua được ba con lợn béo sao? Chính là lợn nhà hắn đấy.”
Sao lại trùng hợp như vậy?
“Ah!” Sau đó Loan Loan lại nói qua loa nói việc sao mình lại biết Cát Đại “…Lần đó trở về, vừa vặn lại gặp hắn và Cát đại nương đến đưa hạt giống cho mẹ, hình như nghe mẹ nói là hạt giống nhà bọn họ rất tốt, liền muốn xin một ít hạt giống về xem thử…”
“Ừm.” Hắn đáp lời xong cũng không nói gì nữa.
Loan Loan cũng không biết tiếng “ừm” này của hắn rốt cuộc là sao. Nàng ngồi yên ở bên bếp lò nhóm lửa, chờ đến khi rau chín, Bách Thủ lại đi đến vừa đảo rau vừa nói: “Cô nương mà Thanh Sơn định lấy chính là muội muội của hắn, hắn đến tặng đồ cho nhà Thanh Sơn.”
“A, thì ra là nhà bọn họ à! Lần trước nghe Vương đại nương nói họ Cát, nhưng không nghĩ tới lại là cô nương nhà hắn…” Mặt Loan Loan lập tức trưng vẻ mặt thì ra là thế, nàng lập tức lại quăng đi quan hệ chỉ gặp mặt một lần giữa mình và Đại Cát nói : “Nhà chúng ta cùng nhà bọn họ vốn là không có lui tới gì, chỉ là lần đó mẹ Cát Đại sang đưa đồ, lúc này mới quen biết chút đỉnh. Vừa rồi ta đi tới nhìn thấy quen mắt, nếu hắn không gọi thì ta còn không nhận ra hắn đâu !”
Bách Thủ đảo rau thấy nước hơi ít nên lại thêm nước vào, sau đó kéo Loan Loan đến nói: “ Để ta nấu cho, nàng đi nghỉ một chút đi.”
Loan Loan không lay chuyển được nên đành phải ra khỏi nhà bếp, liếc nhìn thấy trời đã tối nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lai Sinh đâu, nàng đứng ở trong sân nói thầm một câu : “Sao đến giờ này Lai Sinh còn chưa về?”
Bách Thủ ngồi trong bếp ngó thấy Loan Loan ra khỏi sân, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sau khi đến sống ở nhà nàng một thời gian, Lai Sinh cũng khôi phục hoạt bát như trước đây, không có chuyện mỗi ngày lại thất thần lảm nhảm nói nhớ ông nội hắn nữa. Lúc nhà có việc thì hắn theo làm, còn lúc không có việc thì đi ra ngoài chơi.
Kể từ sau khi ông nội hắn qua đời, người trong thôn cũng đối xử tốt với hắn hơn một chút, trước kia lúc nào cũng sợ hắn đến làm loạn, nếu không phải là đuổi hắn thì cũng không để ý đến hắn. Bây giờ thấy hắn thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi một hai câu, đến lúc ăn cơm mà còn thấy hắn còn ở bên ngoài, thì có người còn cho hắn bánh hay thứ gì đó, nếu là người quen biết, lần đầu tiên hắn sẽ lấy, lần thứ hai thì hắn sẽ không bao giờ lấy nữa, người ta liền hỏi hắn : “Sao ngươi lại không lấy, lần trước không phải nói là ăn ngon sao?”
Lai Sinh bèn bài bản giải thích với người ta: “Ca ta nói, không thể lúc nào cũng ăn đồ của người khác, như vậy là không tốt.” Sau đó còn thêm một câu : “Ngươi mời ta ăn bánh, lần sau tẩu tẩu ta làm bánh ta sẽ mời lại ngươi ăn.”
Trước kia Lai Sinh chỉ biết làm loạn, luôn lấy đồ của nhà người khác, lúc nào lại hiểu chuyện như vậy? Còn biết ăn đồ của người thì phải biết mời lại người ta. Mọi người đều thầm than, không nhìn ra là vợ chồng Bách Thủ còn rất biết dạy dỗ a, Lai Sinh có thể đến nhà vợ chồng Bách Thủ là thật có phúc nha!
Ngay cả Dương Nghĩa Trí có một lần gặp Loan Loan cũng đã nói không ít lời tốt, ấn tượng của người trong thôn bây giờ với Loan Loan và Bách Thủ không chỉ là biết kiếm bạc nữa. Nhưng cuộc sống thanh nhàn của Loan Loan cũng không được hai ngày.
Hôm nay nàng đang định đi ra ngoài cắt rau cho lợn, thì Vương ŧıểυ Thảo lại đến, đi vào cửa liền vui vẻ kêu một tiếng: “Nhị tỷ.”
Loan Loan thấy trên lưng nàng còn đeo gùi, kỳ quái hỏi: “ Muội làm gì thế?”
Vương ŧıểυ Thảo lấy dao từ trong gùi ra, giơ lên trước mặt nàng nói: “Muội đi cắt rau cho lợn, nghe nói rau bên này ngon hơn, muội biết buổi chiều tỷ cũng phải đi ra ngoài nên liền sang đây xem xem.”
Loan Loan làm sao mà tin được, nhưng cuối cùng Vương ŧıểυ Thảo thật đúng là đi theo nàng lên núi cắt một gùi rau cho lợn trở về, trước khi về nàng ấy còn nói: “Tỷ, rau bên thôn nhà tỷ đúng là tốt tươi tốt hơn một chút thật đấy, ngày mai muội lại đến tiếp.”
Đi cắt rau cho lợn mà lại đi qua hai thôn, đây là lần đầu tiên đấy! Vài ngày sau đó, quả nhiên Vương ŧıểυ Thảo lại đến tiếp, có lúc, mấy ngày liên tiếp nàng ta đều đến, có lúc thì cách ngày mới đến.
Loan Loan nghĩ đến lời nói đêm đó, nên nàng vẫn lặng lẽ quan sát, nhưng cũng không phát hiện được chuyện gì khác thường. Vương ŧıểυ Thảo giống như chỉ thật sự đến cắt rau cho lợn, mấy ngày nay các nàng cũng không gặp Lý Đại Trí, mà Vương ŧıểυ Thảo cũng không có hỏi nữa.